Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Phó bản cuối cùng – Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 116: Kế hoạch không theo kịp biến hóa
***
Phạm Lam cảm thấy, nên đưa kế hoạch hướng dẫn Dung Mộc lên lịch trình.
Thật ra sau khi từ địa giới trở về, cô vẫn luôn có tính toán này, bất đắc dĩ vừa đúng lúc đại hội báo cáo công tác ngày hai mươi ba tháng chạp, cộng thêm 1,6 tỷ tiền nợ mà Bạch Trạc gán cho bọn họ... áp lực cuộc sống đáng sợ khiến cô đến cả ăn uống cũng không màng chứ đừng nói đến suy nghĩ gì khác. Nhưng bây giờ, nợ nần hay công việc gì cũng kết thúc rồi, có thể gọi là ấm no rồi... hi hi.
Phạm Lam cầm nước nóng đứng ở phòng khách, biểu cảm Dung Mộc bên cạnh rất không được tự nhiên cho lắm, anh liếc mắt nhìn Phạm Lam một cái rồi cẩn thận dời đi hai bước.
Phạm Lam nhích người qua, Dung Mộc lại dịch người đi, Phạm Lam lại dịch theo, cuối cùng ép Dung Mộc đến bên cửa sổ, muốn tránh không thể tránh được.
Lưng Dung Mộc dán chặt vào cánh cửa thủy tinh, toàn thân căng thẳng quay đầu ra ngoài cửa sổ, sống chết không chịu nhìn Phạm Lam, lỗ tai của anh bị ánh mặt trời chiếu vào đỏ ửng khiến trái tim Phạm Lam nhộn nhạo không thôi.
Phạm Lam: "Năm mới này anh có sắp xếp gì không?"
Dung Mộc: "Cơ Đan mời chúng tôi đến tổ, tổ trạch nhà anh ta..."
"Sau đó thì sao?"
"Không có, không có."
"Sau khi từ nhà trở về, tôi muốn nói chuyện riêng..."
"Phạm Lam, lại đây thanh toán." Kế Ngỗi đứng ở đầu cầu thang hét lớn: "Phí mở rộng phòng Đào Khôi."
Phạm Lam đột nhiên quay đầu: "Cái gì?!"
Mặt Kế Ngỗi dài ra như núi Trường Bạch: "Đồ đệ cô, đương nhiên cô phải trả tiền, nhanh lên!"
Không đợi Phạm Lam nói gì, Dung Mộc đã nắm lấy cơ hội bỏ chạy.
Phạm Lam: "..."
Bỏ lỡ cơ hội rồi!
Phạm Lam thở phì phì bước lên lầu, hung hăng trừng Kế Ngỗi một cái, Kế Ngỗi nhướng mày, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Thứ hàng này tuyệt đối là cố ý! Phạm Lam nghĩ.
Lầu hai của tòa nhà đang tiến hành công tác mở rộng toàn bộ vị trí, bốn nhân viên xây dựng đầu tiên của nhân giới cầm ipad phù chú, bố trí giới chú, vẽ bùa chú kiến trúc màu mè, phòng ở tầng hai, ước chừng mười mét vuông, phong cách thanh lịch, ước chừng khoảng sáu mươi mét vuông, hồng phấn đáng yêu, cộng thêm một gian năm mươi mét vuông làm thành khu vui chơi trẻ em, là Ly Trạch lắm tiền nhiều của tài trợ.
"Oa, phòng của mình đẹp quá, Ly Trạch bạn giỏi quá!" An An vỗ tay.
Ly Trạch vô cùng đắc ý ngửa đầu: "An An bạn thích là được rồi."
Hai phòng ngủ dần dần thành hình trong hào quang pháp chú, nhân viên xây dựng vui vẻ đưa ipad lên, màn hình hiển thị trang thanh toán.
[Phòng ngủ trẻ em, khu vui chơi đã được xây dựng hoàn thành 100%, đã được bảo trợ, xin vui lòng thanh toán.]
[Chi tiết thanh toán như sau]
[Phòng ngủ trẻ em, chi phí xây dựng cơ sở hạ tầng là 100.000 hộc, trang bị cứng 40.000 hộc, trang bị mềm 30.000 hộc, tổng cộng 170.000 hộc.]
[Khu vui chơi, phí xây dựng cơ sở hạ tầng là 70.000 hộc, phí trang bị cứng là 30.000 hộc, phí trang bị mềm là 10.000 hộc, tổng cộng 110.000 hộc]
Ly Trạch cực kỳ hào phóng thanh toán rồi dẫn An An chạy lên lầu vào phòng mới.
Phạm Lam nhận được hóa đơn phòng của Đào Khôi.
[Mức độ hoàn thành xây dựng phòng ngủ đơn 2 tầng là 100%, đã được bảo trợ, xin vui lòng thanh toán.]
[Chi tiết thanh toán như sau]
[Phí xây dựng cơ sở hạ tầng 50.000 hộc, phí trang bị cứng 10.000 hộc, phí trang bị mềm 10.000 hộc, tổng cộng 70.000 hộc.]
Phạm Lam hơi nhồi máu cơ tim: "Có cho trả góp không?"
Nhân viên xây dựng: "Xin vui lòng trả hết một lần nhé, thân ~"
Đào Khôi lo lắng đứng bên cạnh: "Hay tôi lên sân thượng lót chiếu nằm đi, thật sự không được nữa thì tôi ngủ ở miếu Thổ Địa cũng được."
"Anh là người tôi quyết đấu thắng lợi với Đào Cảnh dưới ánh mắt của vạn thần đó." Phạm Lam nói: "Truyền ra ngoài thì mặt mũi đơn vị chúng ta đặt ở đâu?"
Đào Khôi: "Nhưng..."
Phạm Lam: "Tôi bây giờ giúp anh trả tạm, chờ sau này anh thành tựu rồi thì trả cả vốn lẫn lãi cho tôi."
"Có, có được không?
Phạm Lam vỗ vỗ bả vai Đào Khôi: "Sau này nhất định phải kiếu kính tôi!"
Đào Khôi: "..."
Biểu cảm của Phạm Lam có hơi cổ quái, dường như có hơi rối rắm, lại dường như hơi khó mở miệng, cuối cùng nghiêm gật gật đầu.
[Thanh toán 70.000 hộc thành công.]
[Số dư pháp lực của bạn là 23.566 Hộc]
Phạm Lam thở dài.
Tiền thưởng cuối năm và bổng lộc cộng lại gần 10 vạn hộc, nhưng lúc này lại tiến gần tới mép bần cùng nữa rồi, một chút pháp lực này lỡ như gặp phải túy ma yểm gì đó thì chắc chắc là không đủ cho Tức Khâm ăn no rồi.
Vừa rồi mới cảm thấy nhẹ nhõm vì hết nợ, bây giờ lại bắt đầu nặng nề vì áp lực cuộc sống rồi.
Phạm Lam cảm thấy cuộc sống vừa mới sống động kia lại bị bóp chết trong nôi rồi.
Điện thoại vang lên một chuỗi tin nhắn.
[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Chị đã mua vé chưa?
[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Mấy ngày nữa về nhà?
[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Cả nhà đều chờ chị ăn bữa cơm tất niên nè!
[Mẫu Thượng Đại Nhân]: Điện thoại gọi không được, WeChat cũng không trả lời, chị muốn tạo phản hả!
Cách màn hình điện thoại Phạm Lam cũng có thể cảm nhận được tiếng gầm giận dữ của mẹ.
Lúc này Phạm Lam mới nhớ ra một sự thật kinh hoàng: cô quên mua vé tàu!
Cô nhanh chóng đăng nhập vào 12316 để xem vé tàu cao tốc, không ngờ, vé về nhà đã bị bán hết.
Nguy rồi!
Phạm Lam toát mồ hôi lạnh, vừa quay đầu thì đúng lúc Dung Mộc thò đầu ra từ phòng bếp, lập tức chạy nhanh như chớp tới.
"Dung Mộc, giang hồ cấp cứu!
Dung Mộc lui về phía sau nửa bước, ánh mắt né tránh: "Dung, Dung nghĩ rồi, Dung mỗ định cùng cô ..."
"Các người đến nhà Cơ Đan gia chơi thì thuận đường đưa tôi về nhà với?
Dung Mộc thoáng cái nghẹn lại, anh mở lớn đôi mắt to một lúc lâu: "Hả?"
Phạm Lam vỗ ót: "Tôi nhớ ra, tổ trạch của Cơ Đan ở Thái Hành sơn mạch, vừa vặn trái đường với nhà tôi."
Dung Mộc: "Dung mỗ nghĩ ..."
"Đào Khôi!" Phạm Lam xoay người xông lên lầu: "Anh đi ăn Tết ở đâu?"
Đào Khôi: "Về phái Mao Sơn với sư huynh sư đệ..."
"Phái Mao Sơn thuộc Bồng Lai mạch phải không?
"...... Phải"
"Mẹ ơi, xa hơn nữa."
Phạm Lam bắt đầu nóng nảy xem vé máy bay.
Đào Khôi liếc mắt nhìn điện thoại của Phạm Lam, lập tức hiểu ra: "Tôi có thể đưa cô về trước..."
"Cơ Đan sẽ phái Tường Vân đến đón chúng tôi, cô lái 007 về nhà đi." Kế Ngỗi kéo Đào Khôi sang một bên nói.
"Thật sao? Cảm ơn Kế Ngỗi, anh đã giúp tôi một ân huệ lớn!" Phạm Lam ném chút mở khóa mây, phấn chân xông lên lầu, cất vali xong rồi xuống lầu, Tường Vân 007 đã dừng ở ngoài cửa.
"Tôi sẽ về nhà trước", Phạm Lam nhảy lên Tường Vân vẫy tay chào: "Chúc mọi người một năm mới vui vẻ."
Ly Trạch và An An vui vẻ vẫy tay, Hỗn Độn vỗ cánh, Đào Khôi ôm quyền.
Dung Mộc đỏ bừng mặt: "Dung mỗ muốn cùng..."
Nửa câu sau của anh còn chưa nói ra đã bị Kế Ngỗi bịt miệng lại.
"Đi đường cẩn thận." Kế Ngỗi nói.
"Bye bye!" Phạm Lam túm lấy đầu mây 007 xoay một vòng bay lên trời.
Dung Mộc hình như có nói câu gì đó nhưng lại bị gió thôi tan không nghe được.
*
Tết nguyên đán là lễ hội quan trọng nhất trong năm của tất cả mọi người, yêu tộc, thần tộc ở Cửu Châu, cũng là ngày trở về nhà.
Phạm Lam đằng mây lượn trên bầu trời xanh thẳm, đeo tai nghe nghe nhạc, tâm trạng vô cùng phấn khởi. Cô lướt qua tàu cao tốc màu trắng xuyên qua dãy núi, đến đoàn xe chạy trên đường cao tốc, đại quân xe máy về quê gào thét xuyên qua con đường quê, máy bay bay qua trên đỉnh đầu, trong cửa sổ phản chiếu khuôn mặt háo hức của những người xa quê trở về... hơn mười nhóm yêu tộc mây lướt qua Phạm Lam, trên Tường Vân đặt hành lý túi lớn túi nhỏ, nhiệt tình chào hỏi Phạm Lam.
Tường Vân đi nhanh hơn Phạm Lam dự đoán, chưa đến hai tiếng, cô đã đến thành phố lớn lên từ nhỏ – Cốc Thị.
Cốc Thị là một thành phố nhỏ tuyến mười tám, trình độ kinh tế không cao, tài nguyên du lịch không có, thứ duy nhất có thể bán ra là quả táo, toàn bộ đường chính của thành phố chỉ