Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Phần 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 120: Nữ phụ ác độc?
***
Cái quái gì vậy?!
Phạm Lam giật mình, cô đưa tay hất trước mắt một cái, chữ lạ trong tầm mắt biến mất.
Ảo giác ư? Là do mệt mỏi sao?
Chẳng lẽ đại trận lại xảy ra chuyện gì?
Phạm Lam nhìn về phía Dung Mộc.
Dung Mộc chớp chớp mắt: "Chuyện gì thế?"
"Tôi vừa mới..." Phạm Lam lắc đầu: "Quên đi, có thể là ảo giác thôi."
[Có những phút chầm chậm chảy xuôi theo dòng nước~ xuôi đến mặt hồ bóng trăng dập dềnh sóng gợn lăn tăn~]
Điện thoại vang lên, là điện thoại của dì họ. Vẻ mặt dì rất mất hứng, lẩm bẩm cầm điện thoại nghe vài giây, sắc mặt thay đổi nhìn Phạm Lam một cái.
Toàn bộ bàn ăn không hiểu sao đều trở nên im lặng.
Dì họ lấy tay che micro, khom người, giọng nói đè xuống rất thấp: "Được được được được, tôi biết rồi."
Nói xong, dì cúp điện thoại, hít sâu một hơi nở nụ cười không được tự nhiên lắm: "Không có việc gì không có việc gì, trong nhà có chút chuyện nhỏ thôi."
Trên bàn lại bắt đầu trở nên náo nhiệt, dì họ ăn hai miếng rồi tìm cơ hội chạy đến bên cạnh Phạm Lam, nháy mắt với cô ra hiệu cô đi vào phòng ngủ.
Phạm Lam: "Dì họ, có chuyện gì vậy ạ?"
"Cậu Tiểu Dương xem mắt với con hồi sáng xảy ra chuyện." Dì họ nói.
Da đầu Phạm Lam giật giật: "Cái gì?"
"Mẹ cậu ta gọi điện thoại nói, sau khi Tiểu Dương về nhà cứ nằm mài trong phòng, cơm cũng không ăn, gọi cũng không mở cửa, ngay cả nhà vệ sinh cũng không đi, mãi cho đến buổi tối mẹ cậu ta lo lắng định cạy cửa thì Tiểu Dương từ nhét một tờ giấy từ khe cửa." Dì họ mở WeChat đưa cho Phạm Lam xem ảnh.
Là một tờ giấy xé ra khỏi sổ tay, mặt trên viết hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
[Phạm Lam]
Phạm Lam nheo mắt lại, cô đột nhiên có một loại dự cảm không lành.
"Tiểu Dương không phải là bị cháu từ chối rồi nghĩ quẩn đó chứ?" Dì họ hỏi.
"Dì họ, dẫn con đến nhà Dương Thời đi." Phạm Lam xoay người bước ra ngoài.
"Hả? Nhưng bên ngoài..." Dì họ mới nói nửa câu thì nghẹn lại.
Dung Mộc và Kế Ngỗi một trái một phải đứng ở cửa giống như hai pho tượng môn thần..
Dì họ lau mồ hôi lạnh, liên tục nháy mắt với Phạm Lam.
Phạm Lam nhướng mày: "Cùng đi đi."
Kế Ngỗi trợn mắt cởi tạp dề ra, Dung Mộc gật đầu.
Dì họ ngây ra: "Thế này, thế này có được không?"
Phạm Lam cười: "Không thể nào được hơn."
*
Nhà Dương Thời cách nhà Phạm Lam chỉ có bốn dãy nhà, đi bộ chưa đến mười lăm phút là tới, cũng là tòa nhà người nhà cũ bốn tầng, hai phòng ngủ một phòng khách. Dương Thời sống với một người mẹ đơn thân, căn nhà rất vắng vẻ, hoàn toàn trái ngược với bầu không khí náo nhiệt của nhà họ Phạm.
Mẹ của Dương Thời tuổi tác tầm sáu mươi, nhưng thoạt nhìn thì ít nhất cũng phải bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc, dáng người vừa gầy vừa nhỏ, lúc nhìn Phạm Lam có hơi rụt rè, hiển nhiên không hay tiếp xúc với người ngoài.
"Xin chào dì, con là Phạm Lam." Phạm Lam chào hỏi mẹ Dương, ánh mắt quét một vòng xung quanh.
Trong phòng rất bình thường, không có oán khí hoặc bất kỳ khí tức bất thường nào, chỉ là nhiệt độ sưởi ấm dường như không đủ, toàn bộ nhà cảm thấy có hơi lạnh.
Mẹ Phạm gật đầu với Phạm Lam rồi nhìn Dung Mộc và Kế Ngỗi phía sau cô, ánh mắt nghi hoặc qua nhìn dì họ.
Dì họ vô cùng xấu hổ: "Hai vị này là của Lam Lam. Khụ... cái đó..."
"Chúng tôi là đồng nghiệp của cô ấy." Kế Ngỗi nói: "Phòng nào là của Dương Thời?" "
Ngữ khí Kế Ngỗi quá mức mạnh mẽ khiến mẹ Dương theo phản xạ có điều kiện chỉ vào trong phòng, Kế Ngỗi dần đầu đi vào.
Dì họ bây giờ cuối cùng cũng cảm thấy có gì không đúng: "Lam Lam, mấy đứa rốt cuộc..."
Phạm Lam vỗ vỗ bả vai dì họ: "Công việc hàng ngày của ủy ban cư trú, dì yên tâm có chúng con ở đây, không sao đâu."
"Phạm Lam!" Kế Ngỗi hét lớn.
Phạm Lam dùng ánh mắt trấn ăn mẹ Dương rồi bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ Dương Thời.
Kế Ngỗi ra hiệu kêu cô chạm vào cánh cửa, Phạm Lam đưa tay chạm vào, cánh cửa nóng bỏng có thể so với tấm sắt bị nung đỏ rực nhưng bề ngoài lại không nhìn ra có gì khác lạ.
"Cánh cửa này làm sao vậy?" Dì họ vỗ vào cánh cửa một cái.
"Cẩn thận! "Phạm Lam túm lấy tay dì họ: "Không sao chứ?"
Dì họ: "Không sao mà."
Phạm Lam nhìn tay dì họ, không bị bỏng thậm chí còn không đỏ lên.
Chẳng lẽ...
"Dì họ, dì vừa mới sờ cánh cửa này có cảm thấy rất nóng không?" Phạm Lam hỏi.
Dì họ sững sờ lắc đầu.
Phạm Lam, Dung Mộc, Kế Ngỗi liếc nhau, tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.
Vậy có nghĩ là thứ nhiệt độ này người bình thường không cảm nhận được.
"Cho tôi xem tờ giấy kia được không?" Dung Mộc hỏi.
Mẹ Dương đưa ra tờ giấy viết tên Phạm Lam ra, bàn tay Dung Mộc tỏa ra thần quang nhẹ nhàng, nhíu mày nói: "Có tinh thần yếu ớt."
Kế Ngỗi lắc lắc điện thoại, sách của Dương Thời rơi từ trong màn hình điện thoại ra, bìa sách được phủ một tầng linh quang màu đỏ thẫm, giống như chỉ một giây sau là sẽ cháy rụi.
"Sách, sách từ trong điện thoại..." Mẹ Dương hét lên.
Dì họ: "Lam Lam, vừa rồi có phải là dì hoa mắt không!"
Kế Ngỗi thở dài: "Cơ Đan!"
"Ôi chao, tới rồi!" Cơ Đan cầm đùi gà bay đến, ôm An An trong ngực, bên cạnh là Ly Trạch trên đầu mang Hỗn Độn.
Mẹ Dương và dì họ ngây ra.
Mấy giây sau, hai mặt họ đồng thời trắng bệch, nằm xuống ngất xỉu.
Cơ Đan ném giới chú bảo vệ hai người: "Kế Ngỗi, các người cũng chuyên nghiệp quá rồi, năm mới còn phải tăng ca? Đây cũng không phải là thuộc địa của chúng ta, hay là thông báo cho miếu Thổ Địa ở đây xử lý mới thích hợp."
"Thứ trong này là điểm rõ tên họ kêu tôi tới." Phạm Lam nhướng mày: "GCV đưa tới cửa thế này, tôi tuyệt đối không thể chắp tay cho người ta được."
"Chúng tôi vào xem một chút, các người ở bên ngoài tiếp ứng." Kế Ngỗi giờ thủ phù bổ một cái giữa không trung, cửa phòng ngủ rầm một tiếng vỡ vụn.
Bên trong khí nóng quay cuồng, cảnh tượng vặn vẹo giống như chiếc lò nóng chảy mấy vạn độ, đốm lửa li ti bắn tung tóe.
Dung Mộc dùng thủ phù vẽ một đường cong duyên dáng, đường cong ngưng kết thành một tấm bùa màu băng lam áp vào, ánh nước gợn sóng hạ nhiệt độ toàn bộ gian xuống.
"An An, trông chừng họ, đừng để bọn họ ăn no quá." Phạm Lam quay đầu lại dặn dò.
An An vỗ ngực: "Chị Phạm Lam yên tâm."
"Đi thôi." Dung Mộc cầm tay Phạm Lam nói.
Phạm Lam ngạc nhiên nhìn Dung Mộc, ánh mắt Dung Mộc hơi né tránh khẽ ho một tiếng. Tay anh trắng nõn như ngọc, có thể cảm giác được nhịp tim đập thình thịch giống với nhịp tim của Phạm Lam bây giờ.
Hôm nay mưa màu đỏ sao? Phạm Lam thầm nghĩ, lão già này sao lại bắt đầu chủ động rồi? Có phải là điềm báo gì không đây?
Kế Ngỗi trợn trắng mắt, dẫn đầu bước vào cửa.
Dung Mộc kéo Phạm Lam bước vào cánh cửa, màng nhĩ Phạm Lam rít lên một tiếng giống như bị một thanh đao cắt đứt não bộ. Một giây sau cô đứng trong bóng tối đến vô biên, yên tĩnh đến khủng khiếp. Chỉ có một mình cô, không thấy Kế Ngỗi, Dung Mộc cũng biến mất. Trong tay cô trống rỗng, chỉ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể Dung Mộc.
Mẹ nó!
Phạm Lam thầm kêu không ổn, loại tình huống này cô quá quen thuộc, cô ước chừng lại bị thần phú thiên nhãn kéo vào mộng cảnh khó hiểu kỳ lạ nào đó rồi.
Phạm Lam chỉ có thể kiên