Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 6: Bổn thần tiên cuối cùng cũng thoát nghèo rồi
Chương 131: Bắt buộc phải phân loại rác nhé!
***
Cuồng phong lướt qua má Phạm Lam, giống như đao cắt.
Tốc độ đằng mây của Kế Ngỗi nhanh gần bằng với tốc độ âm thanh, nhưng lúc này đây, Dung Mộc vốn cực kỳ sợ độ cao đều không lên tiếng, ống tay áo của anh bị gió thổi kêu vù vù, giống như cất giấu thứ gì đó rất đáng sợ.
An An ôm Hỗn Độn và Ly Trạch ngồi ở đuôi mây, đào mộc kiếm khổng lồ của Đào Khôi theo sát, tất cả mọi người cực kỳ khác thường, tiếng chuông báo động từ thủ phù xẹt qua vết nứt thật dài trong gió.
[Yêu tộc yểm hóa mạnh ở khu Chu Tước phủ Xuân Thành, chúng thần miếu Thổ Địa khu Chu Tước nhanh đến đó! Khu Bạch Hổ, khu Huyền Vũ, khu Thanh Long nhanh chóng đến trợ giúp! Thành Hoàng Thuộc phủ Xuân Thành đến trợ giúp!]
Tường Vân 007 như mũi tên nhọn xuyên thấu tầng tầng mây mù, xẹt qua quần thể thương mại cao tầng phồn hoa ở phía nam Xuân Thành, đột nhiên, Kế Ngỗi phanh gấp lại, 007 lơ lửng trên tầng cao nhất của phủ Xuân Thành.
Cửa sổ thủy tinh trên tòa nhà cao cao tầng phản chiếu mây mù nồng đậm xám xịt, trên phố đi bộ phồn hoa dòng người chạy như điên giữa khe hở của kết giới Thần tộc... mấy ngàn nhân loại bình thường, có người bị chảy máu, có người đang thét chói tai, có người hôn mê bất tỉnh, hồn thể lung lay chực đổ.
Trong kết giới thần tộc, chú quang ngũ sắc va chạm với yêu quang rồi nổ tung, từng tiếng ầm ầm rầm rầm vang lên không ngớt, Thần tộc và Yêu tộc... không, Thần tộc và yêu yểm đang chiến đấu không cùng một kết giới, thế nhưng trong mỗi một kết giới đó đều là cảnh tượng đang chiến đấu.
Phạm Lam choáng váng.
Ly Trạch: "Yêu yểm? Con số này?"
Đào Khôi: "Chẳng lẽ tất cả yêu tộc ở khu Chu Tước đều biến thành yểm rồi sao?"
Hỗn Độn: "Chi!"
"Lam, làm sao bây giờ?" An An gần như muốn khóc.
"Đào Khôi trợ giúp hướng bảy giờ, Ly Trạch trợ giúp hướng mười giờ, Hỗn Độn trợ giúp hướng chín giờ, Phạm Lam trợ giúp hướng mười hai giờ, An An ở trên Tường Vân phụ trách quan sát tình hình chiến đấu, tùy thời báo cáo!" Dung Mộc vội nói: "A Ngỗi..."
"Ầm!" Cuối phố đi bộ nổi lên một luồng oán khí nồng đậm, mấy hình tam giác ngược bỗng dưng nổi lên, đâm thủng kết giới thần tộc, chiếc chùy băng màu đen thật lớn treo bên bờ sông Xuân Thủy, xa xa, Phạm Lam nhìn thấy bùa chú màu xanh của Cơ Đan bay lên trời, nhưng khi đụng phải túy thể, lập tức vỡ thành điểm sáng.
Kế Ngỗi rùng mình, giẫm lên cửa sổ thủy tinh của tòa nhà vọt tới.
Dung Mộc quay đầu lại nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam: "Yên tâm."
Dung Mộc gật đầu, gió thổi qua mái tóc anh, sườn mặt tuấn tú ở giữa hoàng hôn nhuộm lên thần sắc vừa ôn nhu vừa kiên nghị.
Phạm Lam đột nhiên cảm thấy toàn thân được nạp đầy, tung người nhảy khỏi mây cùng với Đào Khôi, Ly Trạch, Hỗn Độn,
Trong gió Yêu khí và oán khí xen lẫn nhau, đánh mạnh vào nhãn cầu của cô, Phạm Lam dùng mu bàn tay lau mí mắt, túy thể rơi xuống mặt đất từng đám một.
Mùi máu tươi đập vào mặt khiến cô gần như hít thở không thông, mọi người hét lên chạy tán loạn khắp nơi, khắp phố đều có dấu chân máu, túi mua sắm, túi xách, điện thoại, giày dép, chai nước giải khát vỡ vụn, xe đẩy rách nát... Rải rác trên vũng máu.
"Yêu quái, Yêu quái!"
"Yêu quái ăn thịt người!"
"Mẹ, mẹ ở đâu?!"
"Bố ơi, mau tới đây!"
"Cứu mạng!"
"Chạy đi! Chạy đi!"
"Phía sau có Godzilla!"
Một bóng đen khổng lồ bay lên che khuất nửa bầu trời, một con thằn lằn Yêu khổng lồ, đuôi dài của nó quét ngang trời, hơn mười nhân tộc bay ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết phá vỡ cả chân trời.
"Giới Chú Khai!" Phạm Lam nhún người xông về phía trước, thủ phù vẽ cử chỉ mở khóa hoa cả mắt: "Tự do bình đẳng công chính pháp trị! Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh! Yêu nước kính nghiệp thành thực hài hòa!"
Kết giới trong suốt bỗng chốc nổi lên, chú bảo vệ hoàn mỹ bảo vệ đám nhân tộc bên dưới, chú quang màu vàng nở rộ trên không trung, sau đó lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bao lấy con thằn lằn yêu. Thằn lằn yêu kêu la thảm thiết, oán khí màu đen chui ra khe hở chú, bị chú quang hóa thành vô hình. Mấy chú quang màu xanh lục nổ tung trên không trung, biến thành mấy trăm cái khăn mặt to, vù một cái bay ra ngoài, dán lên vết thương của tất cả mọi người.
"Thu!" Phạm Lam nắm tay lại: "Chú bất chuẩn thành tinh" kêu bùm bùm một tiếng, thằn lằn yêu biến trở lại nguyên hình... một con thằn lằn rơi xuống đất, thét chói tai rồi bỏ chạy.
Phạm Lam một gối đáp đất, quay đầu lại nhìn qua.
Tất cả nhân tộc đều sợ ngây người, bọn họ ngây ngốc tại chỗ, thậm chí phát hiện vết thương của mình đang được chữa trị trong ánh sáng màu lục kia.
Phạm Lam nhướng mày: "Không sao rồi, đi thôi."
"A a a a a a! Nữ siêu nhân!"
"Ultraman!"
"Nữ chiến sĩ xinh đẹp!"
"Rắm á, rõ ràng là biệt đội siêu anh hùng!"
Phạm Lam nhướng mày, đứng thẳng dậy: "Là Bà Thổ Địa..."
Gió cuốn sương mù lướt qua bên tai, tiếng hoan hô của các nhân tộc trong chớp mắt đã bị hất lui sau. Phạm Lam nhìn thấy kết giới tràn ngập mối nguy, bề mặt trong suốt gần như nứt ra toàn bộ, giống như màng thép điện thoại bị vỡ.
"Võ triệu chú... khai!" Phạm Lam giơ thủ phù lên trước mắt, Tức Khâm màu hồng phấn từ trong điện thoại phóng ra, bảo vệ cô xông vào kết giới. Trong kết giới tràn đầy hắc khí nồng đậm xen lẫn với yêu quang, Phạm Lam nghe thấy tiếng nổ tung của bùa chú, nhưng lại không nhìn thấy thần tộc nào đang thi chú.
Phạm Lam lật tay: "Thu!"
Tức Khâm đột nhiên lớn lên gấp mấy lần, cồng kềnh dán ở bên trong kết giới, trong nhan sắc quỷ quái của con heo Peppa, chiếc thảm san hô tản ra ánh sáng trong suốt... biến thành một cái máy hút bụi thật lớn, hút hên hắc khí trong kết giới vào.
Trước mắt Phạm Lam dần dần sáng sủa, cô nhìn thấy tình hình chiến đấu bên trong kết giới.
Hơn mười thần tộc lui thủ bên bờ kết giới, giơ cao thủ phù lên trong trạng thái phòng thủ, thở hồng hộc, khóe miệng tràn máu, tất cả đều mặc đồng phục của Thành Hoàng thuộc, Phạm Lam còn nhìn thấy người quen cũ... Uy Linh Công, Thành Hoàng thuộc Hòa Uyên và văn thư thỏ yêu Thành Hoàng thuộc, Cáp Thu.
Đối diện với bọn họ là bảy con yểm yêu... toàn thân bị hắc khí và yêu quang hỗn tạp bao trùm, thậm chí không thể nào phân biệt được rốt cuộc là chủng loại gì.
Dường như cảm nhận được sự uy hiếp của Tức Khâm, những yêu yểm kia chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đen đồng loạt trừng mắt nhìn Phạm Lam.
Khoảnh khắc tiếp theo, yêu yểm biến mất.
Da đầu Phạm Lam tê dại, cô chỉ cảm thấy gió mạnh ập tới từ hai bên, theo phản xạ có điều kiện tung người né tránh, ném ra một câu chú bảo vệ "Tự do bình đẳng công chính pháp trị".
Mấy luồng hắc quang đánh vào tấm chắn màu vàng, xẹt ra một chuỗi tia lửa màu đen, thân thể Phạm Lam không khống chế được rơi xuống đất, đầu gối bị rách một vết thật dài.
Mẹ nó!
Phạm Lam cứng rắn nuốt xuống một ngụm máu tanh.
"Phạm Lam! Phạm Lam!" Cáp Thu hét lớn.
"Bà Phạm Lam ở khu Thanh Long!
"Tức Khâm!"
"Tốt quá rồi!"
"Chúng ta được cứu rồi!"
Chúng thần của Thành Hoàng thuộc vui mừng khôn xiết, thân thể bọn họ không tự chủ được mà thả lỏng phần nào, tựa vào trên vách tường bên trong kết giới, thần quang lúc ẩn lúc hiện, hiển nhiên đã trải qua cực hạn. Sắc mặt Hòa Uyên vô cùng khó coi, nặng nề ngồi xuống trên mặt đất nôn ra một ngụm máu.
Phạm Lam cảm thấy không ổn lắm, chỉ có bảy con yêu yểm, vì sao hơn mười thần tộc đều không khống chế được?
"Bọn chúng là yêu gì?" Phạm Lam hét lớn.
Cáp Thu: "Không biết! Bọn chúng rất nhanh ..."
Tốc độ của bọn chúng rất nhanh, nhanh hơn cả phong mạch, thần phú thiên nhãn của Phạm Lam thậm chí còn không bắt được tàn ảnh của bọn họ. Đỉnh đầu bọn chúng tràn ra hắc khí đứt quãng, lại bị Tức Khâm hút vào, thế nhưng lại có dấu hiệu gián đoạn.
Dạ dày Phạm Lam nổi lên một trận ghê tởm, sức mạnh tinh thần đã đạt đến gần cực hạn.
Thủ phù cho thấy: [Khí lực bản mệnh tiêu hao 11.000 hộc.]
Sao lại tốn sức thế?
Không đúng!
Phạm Lam híp mắt, nắm chặt tay.
Tức Khâm gào thét đè xuống, nhưng khi sắp bao lấy bảy con yểm kia thì bọn chúng đã biến mất.
"Phía sau!" Cáp Thu hét lớn.
Phạm Lam xoay người lại, thế nhưng đã muộn, mấy luồng phong mạch sắc bén nhanh chóng áp tới, đồng thời đánh nát thần quang hộ thể trên hai vai, ngực, bụng cô, cả người Phạm Lam bị đánh văng ra ngoài, nặng nề đụng vào trong Tức Khâm, phun ra một ngụm máu.
Buộc phải cắt đứt nguồn năng lượng của chúng!
Phạm Lam dùng tay áo lau đi vết máu, thân thể tỏa ra thần quang sáng ngời, Tức Khâm sau lưng bay lên che khuất bầu trời, áp lực gió mạnh mẽ làm chấn động cả kết giới, hắc khí trên đỉnh đầu yêu yểm biến thành một vạch đen thẳng tắp, sau đó bị Tức Khâm hút lấy.
Hắc khí bao trùm trên mặt ngoài yêu yểm dần tản ra, hiện ra đôi cánh thịt màu đen.
Cáp Thu: "Dơi Yêu?!"
"Không đúng." Hòa Uyên hét lớn: "Nhìn tạo hình cánh, hẳn là quỷ hút máu ba trăm năm trước di dân tới đây!"
Một lời này giống như đụng phải điểm đau của Dơi Yêu, bọn chúng thét chói tai xoay một vòng đánh về phía Hòa Uyên.
Hòa Uyên giơ tay lên nghênh đón, thần quang của anh ta vô cùng yếu ớt, hiển nhiên tính toán đánh trực diện, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một tiếng rít vang lên, một cái đầu chó cười nhếch mép màu cam nhảy ra.
Con dơi yêu đập mạnh đầu vào rồi bị văng ra xa.
Hòa Uyên choáng váng, Hà Thu và các thần tộc khác cũng đều choáng váng.
Dơi Yêu sửng sốt vài giây, rít lên một cái rồi tránh ra, đôi cánh thịt vỗ điên cuồng, lộ ra hàm răng bén nhọn, kêu chi chi không ngừng.
"Chỉ là một đám ma cà rồng dám càn quấy trên địa bàn của chúng tôi hả?"Phạm Lam cười lạnh vẽ bùa: "Đầu, Chó, Bảo, Mệnh!"
"Bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp bốp!" Hơn trăm đầu chó màu cam tranh nhau nhảy ra, chỉ trong khoảnh khắc đã chen chúc toàn bộ kết giới, đầu chó nhếch mép cười làm nổi bật bảy con dơi yêu bị ép thành bánh quy, cảnh tượng cực kỳ vi diệu.
Da mặt các vị thần ở miếu Thành Hoàng bắt đầu co giật.
Phạm Lam: "Tức Khâm... thu!"
Tức Khâm cực kỳ vui vẻ vọt tới, trong tiếng nổ tung của "bốp bốp bốp bốp bốp" của đầu chó, phủ chăn lên đám dơi yêu, chỉ vài giây sau đã nấc cục một cái thật dài, phun bảy con dơi đã biến thành nguyên hình ra, cực kỳ hài lòng bay trở về thủ phù.
Cáp Thu: "..."
Các vị thần: "..."
Hòa Uyên: "Cô, cô cô, cái đó..."
Phạm Lam cười: "Hòa Uyên thượng thần không cần cảm tạ."
Mặt Hòa Uyên đen xì.
"Ầm ầm rắc rắc rắc rắc!"
Mặt đất chấn động dữ dội, Phạm Lam nghe được tiếng gầm rú vang lên từ dưới lòng đất. Cô trở tay rút đi kết giới giẫm lên tấm biển quảng cáo tung người bay lên lầu, chỉ thấy bên bờ sông Xuân Thủy, Tam Muội chân hỏa ngút trời, một thanh thủy kiếm màu lam băng ngược sáng lao xuống, tạo hình chiếc chùy băng cực lớn dung hợp thành hơi nước màu trắng.
"Dung Mộc đại nhân và Kế Ngỗi đại nhân quả nhiên lợi hại." Đào Khôi ngự kiếm bay tới, đưa tay về phía Phạm Lam.
Phạm Lam cầm tay Đào Khôi nhảy lên Đào Mộc kiếm: "Có chuyện gì vậy?"
Đào Khôi cười: "Phái Mao Sơn chúng tôi hẳn là khắc tinh của yêu tộc."
"Anh cứ huênh hoang đi."
"Chị Phạm Lam!" An An điều khiển Tường Vân bay tới, trong ngực ôm Hỗn Độn đã ăn no, Ly Trạch hiện về nguyên hình bảo vệ đằng sau cô bé, ba cái đuôi hồ xinh đẹp đón gió lay động.
Kết giới trên mặt đất lần lượt giải trừ, cửa hàng hư hỏng, mặt đường, xe cộ dần dần khôi phục trong chú quang, quy nguyên