Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 2: Làm Thần Tiên cũng thật khó khăn
Chương 28: Giá hữu tình
***
Mẹ kiếp, quỷ!
Phạm Lam theo phản xạ có điều kiện lùi lại một bước, nhưng chỉ một giây tiếp theo cô đã phản ứng lại.
Bình tĩnh, bây giờ cô đã là một vị Thần rồi không thể để mất mặt được.
Vương Tư Địch run rẩy: "Phạm, Phạm Lam, cô thấy gì? Có quỷ không?!"
"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ anh." Phạm Lam lấy điện thoại di động ra: "Giới chú...Khải!"
Kết giới trong suốt bao trùm toàn bộ tòa nhà, Vương Tư Địch kêu lên một tiếng lui về phía sau Phạm Lam: "Vừa rồi cô có thấy thứ gì đó bay qua không?!"
Chẳng lẽ tên này thật sự có thể cảm giác được gì đó sao?
Phạm Lam liếc Vương Tư Địch một cái: "Theo sát tôi."
Vương Tư Địch nắm chặt vạt áo Phạm Lam, Phạm Lam lên trước đẩy cửa ra đi vào.
Trong phòng rất lạnh, nhiệt độ gần như lui về bằng không, Phạm Lam chợt cảm thấy ớn lạnh. Toàn bộ không gian tối đen như mực, Phạm Lam sờ đến công tắc đèn, nhấn nhan hai cái không thấy có phản ứng, không ngoài dự đoán đèn đã bị hỏng.
Ánh sáng trên đường xuyên qua ô cửa sổ và bóng của hàng rào chống trộm chiếu xuống mặt đất, nhìn chẳng khác gì một phòng giam.
Đây là hai phòng ngủ và một phòng khách rất bình thường, vào cửa thì lập tức nhìn thấy phòng khách, trong phòng có loại ghế sofa ba người ngồi kiểu cũ dựa vào tường, phía trước có một bàn trà gỗ rách nát, xuyên qua phòng khách là một hành lang tối đen như mực, hai bên trái phải có hai cửa, một là phòng vệ sinh, còn lại là phòng ngủ.
Có không khí lạnh lẽo bay ra khỏi phòng ngủ giống như một bàn tay vô hình đang triệu hoán ai đó.
Tim Phạm Lam đập dồn dập, cô hít sâu một hơi nắm chặt điện thoại di động. Lúc luồng khí dừng lại ở trước mắt cô chưa tới 5cm, thì giống như bị thứ gì đó ngăn trở ngay lập tức tản ra bốn phía. Phạm Lam nhìn thấy hai cánh quạt trên cửa phòng ngủ và lớp sơn sơn đã tróc ra, Thần giữ cửa dán trên ván cửa đã phai màu, kêu cọt kẹt.
Không đúng!
Đây không phải là cảnh cửa nên xuất hiện trong tòa nhà này.
Phạm Lam lui về phía sau nửa bước: "Vương Tư Địch, anh...".
Vương Tư Địch không thấy đâu, phía sau cô chỉ có bóng tối vô tận, giống như đang ở trong đường hầm sâu thẳm vô tận, ánh sáng duy nhất cũng chỉ có cảnh cửa trước mắt.
Tim Phạm Lam đập mạnh hơn, mồ hôi lạnh chảy xuống.
Cô chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước đẩy cánh cửa ra.
Là một sân nhà phổ biến ở nông thôn, hai gian lát gạch bằng phẳng, bên trong cửa sổ sáng lên ánh đèn u ám, Phạm Lam nghe được tiếng chó sủa đứt quãng, một vầng trăng tròn treo trên bầu trời xanh thẳm, ánh trăng chiếu lên mặt đất trắng bệch.
Cô chậm rãi đi về phía trước, dưới chân giống như giẫm lên rơm rạ, phát ra tiếng kêu cót két cót két, trong phòng truyền đến tiếng người, là một bài hát.
[ Ánh trăng sáng ~ Ngọn gió đứng im~ Lá cây che đi ô cửa sổ a~ tiếng chú dế kêu tuýt tuýt ~ giống như tiếng đàn kia vậy ya...]
Trong cửa sổ phản chiếu bóng người, mơ hồ có thể nhìn thấy là một cô gái.
Phạm Lam tiến lên hai bước, muốn nhìn rõ ràng, đột nhiên cô nghe được phía sau vang lên tiếng cót két, có thứ gì đó đang đi tới.
Mặt đất nổi lên một tầng khí lạnh màu xanh biếc lướt qua mu bàn chân của Phạm Lam.
Lông tơ sau lưng Phạm Lam dựng thẳng hết cả lên.
[Khanh khách, khanh khách, khanh khách ...] Tiếng cười không biết phát ra từ đây vang lên [Đến lượt cậu rồi đó]
Ở ngay bên tai!
Phạm Lam đột nhiên quay đầu lại.
Một khuôn mặt trắng bệch đến gần cô trong gang tấc, hai con ngươi tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc.
"Đệt!" Phạm Lam lấy điện thoại di động ra, vỏ điện thoại sáng lên, đúng lúc này một bàn tay túm cổ áo cô dùng sức kéo về phía sau.
Tất cả cảnh tượng... mặt quỷ, sân vườn, phòng gạch, bầu trời đêm, trăng tròn đều vặn vẹo lại thành một luồng khí hình xoắn ốc sau đó đột nhiên biến mất, Phạm Lam lại đứng trong căn phòng cho thuê của Vương Tư Địch, trước mắt là một cánh cửa phòng ngủ bình thường.
"Aaaaaaaa, Quỷ đại ca, tha cho tôi đi, tôi là người tốt mà aaaaaaaaaaaa!"
Vương Tư Địch cuộn mình trong góc giống như con nhím, trước người anh ta có một người đàn ông đang mặc đồ ngủ, muốn đỡ nhưng lại không dám đỡ, có chút luống cuống tay chân.
Là Dung Mộc.
"Cô đang làm gì vậy?" Có người hỏi lại.
Phạm Lam quay đầu, nhìn thấy gương mặt vô cùng khó chịu của Kế Ngỗi.
"Ấy?" Phạm Lam có chút mờ mịt.
"Phạm Lam, cứu mạng a!" Vương Tư Địch liên tục bò tới ôm lấy đùi Phạm Lam.
Nhưng còn chưa ôm được hai giây, đã bị Kế Ngỗi túm lấy cổ áo ném lên sô pha.
Ánh đèn nhấp nháy vài cái sau rồi sáng lên, khiến cả căn phòng tràn ngập màu vàng cam vô cùng dễ chịu.
"Aaaaaaaa!" Vương Tư Địch ôm đầu kêu thảm thiết.
"Người này là ai?" Kế Ngỗi hỏi.
"Sao lại như thế?" Dung Mộc hỏi.
"Ặc..." Phạm Lam gãi gãi trán: "Sao các anh lại ở đây?"
Kế Ngỗi trợn mắt, chỉ chỉ vào cổ Phạm Lam.
Lúc này Phạm Lam mới nhìn thấy, "Lang Thanh" trên cổ cô đang lóe lên, giống như đèn báo động.
"Sau khi Lang Thanh cảm ứng được nguy hiểm thì có thể tìm ra định vị." Kế Ngỗi nói.
Phạm Lam: Mẹ kiếp, đây là hệ thống cảnh báo cộng với Bắc Đẩu!
Dung Mộc giống như có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Vương Tư Địch cuối cùng ngừng kêu thảm thiết, hắn nhìn Dung Mộc, lại nhìn Kế Ngỗi, cuối cùng nhìn về phía Phạm Lam: "Phạm Lam, mấy người biết nhau sao?"
Dung Mộc ôm quyền thi lễ, nở nụ cười ôn hòa: "Tôi là Thần Thổ Địa khu Thanh Long phủ Xuân thành. Vừa nãy thất lễ rồi."
Kế Ngỗi: "Trù Thần, Kế Ngỗi."
Phạm Lam: "Họ đều là đồng nghiệp mới của tôi, tôi là, khụ, bà Thổ Địa."
Cằm Vương Tư Địch đập xuống đất.
*
"Cô chắc chắn là quỷ sao?" Kế Ngỗi hỏi.
"Khí xanh biếc, giống như khí trên người nữ quỷ lần trước." Phạm Lam nói.
"Đụng quỷ hai lần, oán khí quấn thân." Dung Mộc nói: "Phạm Lam, người bạn này của cô hình như ... "
Phạm Lam: "Vô cùng xui xẻo."
Vương Tư Địch ngồi thẳng tắp trên sô pha, đôi mắt cong cong, giống như hồn đã bay đi tận đẩu đâu rồi.
Dung Mộc: "Anh ấy có sao không vậy?"
Kế Ngỗi: "Ngốc rồi?"
Phạm Lam: "Này...".
Tròng mắt Vương Tư Địch giật giật, thân thể chấn động kịch liệt, hung hăng véo đùi một cái, trượt xuống sô pha nằm sấp trên mặt đất sờ loạn.
Phạm Lam: "Anh sờ cái gì vậy?"
Vương Tư Địch: "Tìm tam quan vỡ vụn của tôi."
Phạm Lam bật cười.
Vương Tư Địch sờ soạng ba phút, cuối cùng tiếp nhận sự thật.
"Mấy, mấy mấy người thật sự là... Thần tiên sao?" Anh ta hỏi.
Phạm Lam: "Hàng thật giá thật."
"Chúa ơi, thật điên rồ!" Vương Tư Địch nhảy dựng lên, đi lại vài vòng trong phòng: "Vậy, vậy có nghĩa là nói, trong phòng tôi... Có quỷ thật sao?!"
Phạm Lam gật đầu.
Vương Tư Địch bụp một tiếng quỳ gối bên chân Dung Mộc: "Thần tiên! Đại Thần! Bố! Cứu tôi!"
Dung Mộc: "Ta là Thần Thổ Địa...".
"Tôi biết, ngài chính là ông Thổ Địa, ông ơi, cứu con!
Phạm Lam thấy rất rõ ràng Dung Mộc cắn phải hàm sau của mình.
Kế Ngỗi: "Phụt."
Dung Mộc thở dài, nói: "Việc này vượt quá trách nhiệm của miếu Thổ Địa, Dung mỗ cần phải liên hệ với nhân viên của bộ phận khác."
Kế Ngỗi bấm điện thoại: "Này, lão Bạch, đến một chuyến đi, định vị gửi cho anh."
Vương Tư Địch hỏi Phạm Lam: "Lão Bạch là ai?"
Phạm Lam: "Bạch Vô Thường."
"Hít!"
Mười lăm phút sau, Bạch Huyên và Hắc Diệp nhảy ra từ giữa không trung.
Bạch Huyên: "Hôm nay tôi không rảnh ăn thịt nướng, chúng tôi bận chết được... mẹ nó, tôi ngửi thấy rồi, chính là anh ta! Mẹ kiếp, sao lại chạy rồi!"
"Không phải con trước đó, là một con quỷ nam." Phạm Lam nói.
Bạch Huyên lại trực tiếp bỏ qua Phạm Lam, nhìn chằm chằm vào Vương Tư Địch. "Lại là tên tiểu tử này?
Hắc Diệp: "Chắc chắn có liên quan."
"Hỏi đi."
"Được."
Vương Tư Địch: "Tại, tại sao tôi cảm thấy có gió lạnh? Có phải lại có quỷ không?!"
Hắc Diệp lấy ra một lọ thuốc nhỏ mắt từ trong túi ném cho Phạm Lam.
Nhãn chai: [Thuốc nhỏ mắt nước mắt bò, chức năng: cưỡng chế hỗ trợ tạm thời mở chức năng thiên nhãn, thời gian một canh giờ, tác dụng phụ: Buồn nôn, nhức đầu, chóng mặt, nôn mửa,... sử dụng không quá ba lần một ngày. Đơn giá: 1000 hộc]
Vương Tư Địch: "Phạm Lam, sao trong tay cô bỗng dưng có thêm một cái chai... đó là cái gì?! Cô đang làm gì vậy?"
Phạm Lam đè đầu anh ta, mở mí mắt anh ta ra, nhỏ hai giọt vào.
Vương Tư Địch che mắt thét chói tai: "Cay quá, đau quá, đây là cái gì thế, nước ớt sao?"
Phạm Lam thuận tay nhét nước mắt trâu vào túi.
(Má, bà Lam ăn cắp kìa bé Hắc, nghèo quá hóa liều rồi)
Tiếng kêu của Vương Tư Địch yếu đi, anh ta mở mắt ra, đồng tử biến thành màu xanh đậm, giống như đang đeo một đôi kính áp tròng siêu to khổng lồ.
Anh ta nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường trước mặt, cả người kết áu lên một tiếng rồi dán chặt lên sô pha.
Hắc Diệp: "Tên, số chứng minh thư."
Vương Tư Địch: "Này?"
Bạch Huyên: "Nhanh lên, tôi đang bận lắm!"
"Vương, Vương Vương Vương Tư Địch, nam, 26 tuổi, chưa lập gia đình, số chứng minh thư là *********."
Hắc Diệp gọi vài cú điện thoại, nói: "Nhân tộc, là Vương gia nhất mạch."
"Được rồi hoàn toàn không tốn chút công sức." Bạch Huyên một chân bước lên sô pha, tạo hình hổ đói vồ mồi vây lấy Vương Tư Địch: "Cậu có manh mối gì về hai con quỷ kia không?"
Vương Tư Địch: "Hả, manh mối gì?"
Hắc Diệp: "Nói mau."
"Tôi nghe không hiểu gì cả!"
Bạch Huyên chậc một tiếng, trở tay dùng điện thoại di động vẽ một vòng cung ánh sáng, giữa không trung sáng lên một màn hình vàng, nhảy ra hai trang sổ sinh tử.
[Tên: Ôn Tĩnh Vân, chủng tộc: nhân tộc, giới tính: nữ, số chứng minh thư: *********, sinh vào ngày *****tháng**, chết vào ngày tháng 8 năm 2008, nguyên nhân tử vong: Hết thọ mạng.]
[Tên: Vương Nhiên Thư, chủng tộc: nhân tộc, giới tính: nam, số chứng minh thư: *********, sinh vào ngày *****tháng**, chết vào ngày **tháng tám năm, nguyên nhân tử vong: Hết thọ