Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 3: Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?
Chương 39: Khóa đào tạo trước kỳ thi chức danh trung cấp cho nhân viên Thần chức Tam Giới
***
Phạm Lam ngồi trên sàn nhà trần trụi thực sự rất muốn khóc khi nhìn cả cái văn phòng lộn xộn này.
Tất cả đều là pháp lực, tất cả đều là tiền thế mà cứ như vậy mà biến mất như một làn khói.
Nhưng khi cô nhìn thấy Dung Mộc, thì không khóc nổi nữa, thậm chí còn hơi buồn cười.
Dung Mộc ngồi ngay ngắn trên chậu hoa đã vỡ vụn, cô gắng duy trì cân bằng, áo sơ mi biến thành màu đen, góc áo đều cháy nát, gương mặt giống như vừa mới bò ra từ trong đống than, tóc giống như một cây chổi bị xù lên.
Bây giờ Phạm Lam mới thật sự cảm nhận được cái gì gọi là dở khóc dở cười.
"Dung Mộc thượng Thần, thực xin lỗi!" Đổng Đại Lang và Đổng Nhị Lang khom người hét to.
"Tất cả tổn thất tôi sẽ bồi thường." Đổng Vĩnh nói.
"Thật tốt quá!" Giáp Dịch kéo một danh sách dài bay tới: "Đây là giá danh sách các mặt hàng bị hư hỏng, ngài xem xem, tổng cộng là 318.670 hộc, làm tròn thành 400.000 hộc là được."
"Tôi bồi thường 200.000 hộc." Thất Cẩm.
Đổng Vĩnh: "Không cần."
Thất Cẩm: "Sao, khinh thường tôi à?"
"Tôi đã nói là không cần... "
"Loảng xoảng!"
Kế Ngỗi đào ra một nửa máy ép trái cây từ trong đống đổ nát ném xuống đất, lạnh mắt quét một vòng khiến các vị Thần đều im lặng.
Phạm Lam quả thực muốn vỗ tay cho Kế Ngỗi.
Nhìn khí thế này xem, thật là uy chấn tứ phương mà!
Dung Mộc thở dài, nhìn Thất Cẩm và Đổng Vĩnh muốn nói lại thôi.
Thất Cẩm: "Năm ngày sau hãy đến đây ký kết thỏa thuận ly hôn."
Đổng Vĩnh: "Phiền Dung Mộc thượng Thần làm chứng."
Còn thế nữa?!
Mấy người không thể đổi một nơi khác à?!
Phạm Lam giận dữ trừng Dung Mộc.
Này này, cứ tiếp tục như vậy, miếu Thổ Địa của chúng tôi cũng sẽ bị phá hủy mất!
Nhưng Dung Mộc dường như không cảm nhận được ánh mắt Phạm Lam, anh ta trầm tư rất lâu mới nặng nề gật đầu.
Cả nhà Đổng Vĩnh Thất Cẩm đi rồi, Phạm Lam mới nằm nửa liệt trên mặt đất, đã không còn sức để chửi bới nữa.
Kế Ngỗi kéo một đống rác rưởi từ đống đổ nát ra, ném mạnh xuống đất.
"A Ngỗi, xin lỗi." Dung Mộc nói.
Động tác của Kế Ngỗi dừng lại: "Không phải lỗi của Mộc ca."
"Cậu tức giận rồi?"
"Không có."
"Chi bằng tối nay Dung Mỗ mời cậu dùng bữa?
"Không cần."
Phạm Lam cảm thấy có hơi buồn cười.
Cô cảm giác như sao nhìn Kế Ngỗi thấy giống như người bị xù tóc kia hơn.
"Kế Ngỗi, nghĩ thoáng một chút, cái gọi là cái cũ không đi thì cái mới không tới, chúng ta còn có thể mua cái mới." Phạm Lam nói.
"Đúng đúng đúng!" Máy tính Giáp Dịch bấm lắc: "Tôi đã tính rồi, sửa chữa nhà cửa, trang trí và mua sắm đồ nội thất văn phòng mới, nhiều nhất chỉ cần 100.000 hộc, chúng ta lời được tận 300.000 hộc!"
Phạm Lam: "Wow, trong họa được phúc."
"A Ngỗi, cậu xem, cũng không phải rất tồi tệ mà." Dung Mộc cười nói.
Kế Ngỗi đứng lên: "Hôm nay tôi xin nghỉ."
Nói xong, ra khỏi văn phòng như một làn gió.
Dung Mộc: "..."
Giáp Dịch: "..."
Phạm Lam: "... Anh ta tức giận đến vậy sao?"
Giáp Dịch kéo nửa ngày ở trong đống rác, đột nhiên thét chói tai: "Hỏng rồi hỏng rồi!"
Trong tay ông ta cầm nửa cuốn sách đã bị nát, trên đó in nửa dòng chữ "Chín ngàn năm tu tiên của..."
Phạm Lam: "Tôi nhớ quyển sách này, là cuốn sách yêu thích của Kế Ngỗi..."
"Chín ngàn năm tu tiên của Dương Tiễn." Dung Mộc nói.
Hai giây im lặng
Phạm Lam: "Hay là mua một quyển mới tặng cho anh ta?"
Dung Mộc: "Bao nhiêu tiền?"
Phạm Lam lướt điện thoại, líu lưỡi. "Đây vốn là sách không còn xuất bản nữa. Giá chợ trời thiên đình một quyển 1000 hộc."
"Tệ hơn nữa chính là ..." Giáp Dịch lật bìa sách ra: "Đây là bản chữ ký của Dương Tiễn thượng Thần."
Phạm Lam lại nhập từ khóa.
[Kết quả tìm kiếm: Chín ngàn năm tu tiên tu tiên của Dương Tiễn (phiên bản chữ ký), số lượng: 0.]
*
Phạm Lam nghĩ rằng đốt một cuốn sách chỉ là vấn đề nhỏ, nhưng cô rõ ràng đã đánh giá thấp hậu quả của vấn đề này.
Kế Ngỗi năm ngày không đến làm việc, công việc shipper cũng ngừng, thậm chí từ chối nghe điện thoại của Dung Mộc... Chuyện này lớn rồi.
"Trả lời tin nhắn chưa?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc giơ di động cao lên, lắc bên trái một cái, lắc bên phải một cái, lắc đầu một cái.
"Cho tôi xem một chút." Phạm Lam giật lấy điện thoại di động của Dung Mộc.
[Thần Thổ Địa]: Hôm nay anh có đến làm việc không?
[Trù Thần]: Xin nghỉ.
[Thần Thổ Địa]: Ngày mai anh có đến làm việc không?
[Trù Thần]: Xin nghỉ.
[ Thần Thổ Địa.]: ngày mốt có tới làm việc không?
[Trù Thần]: Xin nghỉ.
"Đây là trả lời tự động đúng không?" Phạm Lam hỏi.
"Trả lời tự động là gì?" Dung Mộc hỏi.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam nhanh chóng nhập ký tự.
[Thần Thổ Địa]: Tôi sai rồi, là tôi không đúng, tôi phản tỉnh, tôi kiểm điểm, tôi thề sau này sẽ không tái phạm, cậu mau trở về đi, tôi rất nhớ cậu. (meme: khóc lóc)
Ba giây sau, Kế Ngỗi trả lời.
[Trù Thần]: Phạm Lam, cô đừng lấy điện thoại của Mộc ca để gửi mấy tin nhắn rác rưởi.
Dung Mộc: "..."
"Ít nhất có thể xác định không phải là trả lời tự động." Phạm Lam trả lại điện thoại cho Dung Mộc: "Anh ấy thật sự giận rồi."
Dung Mộc thở dài lo lắng nhìn chằm chằm điện thoại di động.
"Bà ơi, nhường đường." Đinh Tứ khiêng hai cái thùng giấy đi tới.
Phạm Lam tránh qua một bên nhìn tiến độ trang trí.
Mái nhà đã được lắp xong, thay cột nhà mới vẫn còn chưa sơn màu, màu gỗ trần trụi trông thật nghèo nàn.
Giáp Dịch vừa ngâm nga bài hát vừa lau bàn làm việc mới của Dung Mộc, Đinh Tứ lắp ráp ghế văn phòng, Ất Nhĩ đứng trên thang kiểm tra tín hiệu mạng.
"Bà ơi, đưa cho con cái thước đo." Ất Nhĩ kêu lên.
"Ừ." Phạm Lam chạy tới, nhặt thước từ trên mặt đất ném cho Ất Nhĩ, vừa quay đầu lại thiếu chút nữa thì đụng phải Dung Mộc.
Phạm Lam: "Anh làm gì vậy?!"
Dung Mộc đi theo phía sau Phạm Lam, ánh mắt trông mong nhìn cô, đôi mắt ướt sũng đó làm Phạm Lam cảm thấy sợ hãi.
"Có khi nào A Ngỗi giận quá muốn nhảy việc luôn không?" Dung Mộc hỏi.
"Bà ơi, đưa cho con một cái tuốc-nơ-vít." Đinh Tứ hét lên.
"Đây rồi." Phạm Lam lấy tuốc-nơ-vít ra khỏi hộp công cụ: "Nhảy việc? Anh ta có thể đi đâu?"
"Đó còn cần hỏi sao, khẳng định là đến miếu Thổ Địa khu Chu Tước rồi." Đinh Tứ tiếp nhận tuốc-nơ-vít: "Cơ Đan thượng Thần ngấp nghé Thần Trù Thần đại nhân đã lâu."
"Là thưởng thức!" Giáp Dịch dùng giẻ lau quất vào đầu Đinh Tứ một cái: "Bình thường kêu cậu và Bính thiện đọc sách nhiều hơn rồi, cứ không chịu nghe."
Phạm Lam: "Khu Chu Tước dự định cho Kế Ngỗi bao nhiêu bổng lộc?"
Giáp Dịch: "Nghe nói gấp năm lần chúng ta."
"Mẹ ơi! Khu Chu Tước còn thiếu bà Thổ Địa không?"
Dung Mộc: "Khụ!"
Giáp Dịch, Ất Nhĩ, Đinh Tứ lẳng lặng im miệng.
"Yên tâm, Kế Ngỗi theo anh nhiều năm như vậy sẽ không nói đi là đi đâu, ít nhất sẽ viết thư từ chức để thông báo cho anh." Phạm Lam nói.
Cả người Dung Mộc đều trở nên ảm đạm, dường như anh thật sự đã thấy được lá thư từ chức đó rồi.
Phạm Lam: "Phụt."
Giáp Dịch: "Bà ơi!"
"Khụ, ý tôi là." Phạm Lam nói: "Hay chúng ta nghĩ cách làm thế nào để dỗ anh ta trở lại đi."
Dung Mộc: "Dỗ?"
"Ví dụ như, mua máy ép trái cây yêu thích cho anh ta, mua nước trái cây, đồ ăn vặt, máy pha cà phê, quan trọng nhất chính là mua một quyển chín ngàn năm tu tiên của Dương Tiễn".
"Có thể được không?" Giáp Dịch hỏi.
"Mấy người có biết hai phương pháp hữu hiệu nhất để giữ chân nhân tài là gì không?" Phạm Lam hỏi.
Các vị Thần lắc đầu.
"Thứ nhất là dựa vào tiền lương đãi ngộ, thứ hai là dùng tình cảm. Nếu dựa vào điều thứ nhất, chúng ta có thể vượt qua khu Chu Tước không?"
"......"
"Cho nên, chúng ta chỉ có thể đánh bài tình cảm." Phạm Lam nói: "Hãy để Kế Ngỗi cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân, để cho anh ta cảm nhận được chúng ta cần anh ta cỡ nào, nhất là Xã Công đại nhân, ngài phải là lấy thân ra làm gương trước!"
Dung Mộc: "Hả?"
"Lỡ như anh ta thật sự nộp đơn từ chức, thì anh cứ nắm tay anh ta, im lặng không nói gì rồi chảy hai hàng nước mắt, tuyệt đối thành công!"
Dung Mộc: "..."
"Dung mỗ vẫn là nghĩ cách mua sách đi..." Dung Mộc hoảng hốt bay đi.
Phạm Lam nhịn cười.
Giáp Dịch bất đắc dĩ: "Bà tôi ơi..."
"Tôi chỉ trêu chọc anh ấy thôi, anh không cảm thấy phản ứng của anh ấy rất thú vị sao?" Phạm Lam hỏi.
"Xã Công đại nhân sẽ coi là thật đó."
"Làm sao có thể." Phạm Lam lắc đầu lại suy nghĩ một chút lại hỏi: "Kế Ngỗi luôn làm Trù Thần ở đây sao?"
"Vâng, từ ngày Kế Ngỗi đại nhân thành Thần thì đã trở thành Trù Thần của miếu Thổ Địa khu Thanh Long, cũng đã làm tám ngàn năm rồi." Giáp Dịch nói.
"Kế Ngỗi thành Thần như thế nào?"
"Giá trị công đức đức nhiều đời đạt đủ, sau khi chết thì được phong Thần."
"Anh ta còn có người thân còn sống không?"
"Tám ngàn năm, mặc dù còn có huyết thống lưu lại trên đời, chỉ sợ cũng sớm mỏng manh đến mức không cách nào nhận ra."
Hóa ra là như vậy.
Phạm Lam hiểu rồi.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn.
[Lam lười biếng]: Dung Mộc rất lo lắng cho anh.
[Trù Thần]:?
[Lam lười biếng]: Lo lắng đến mức khóc luôn.
[Trù Thần]:...
[Lam lười biếng]: Thật đấy, lừa anh tôi là chó con.
[Trù Thần]: Ngày mai tôi đi làm.
Giáp Dịch ngạc nhiên: "Thế này cũng được sao?"
"Tôi đã nói rồi, khóc là phương pháp hữu dụng nhất." Phạm Lam nói.
Giáp Dịch mang theo một dấu chấm hỏi rời đi.
Phạm Lam kéo đệm ra đặt ở bệ cửa sổ, nửa người dựa lên nằm phơi nắng.
Dung Mộc đi loay quay xung quanh phòng, không ngừng nhập tin nhắn điện thoại, dừng một chút, lắc đầu, lại xóa đi, rồi lại nhập, nhíu mày, lại xóa đi, bởi vì quá chăm chú, dưới chân giẫm lên giấy đóng gói, thiếu chút nữa thì ngã chổng vó, may mà được Đinh Tứ đỡ lấy.
Hai phút sau cuối cùng anh ta cũng ấn nút gửi, giây tiếp theo anh ta mỉm cười, nụ cười dịu dàng dưới ánh mặt trời như một dòng suối trong vắt.
Thật tuyệt vời.
Phạm Lam nghĩ.
Bọn họ là người nhà chân chính vượt qua cả huyết thống và Luân Hồi, cho dù đã trải qua ngàn vạn năm thì cũng sẽ không thay đổi.
Phạm Lam lại gửi tin nhắn.
[Lam lười biếng]: Gần đây mẹ có khỏe không?
[Mẫu thân đại nhân]: Thế nào, lại bị sa thải hả?
[Mẫu thân đại nhân]: Hết tiền rồi?!
[Mẫu thân đại nhân]: Mẹ đã nói với chị rồi, đừng có lười mà!
[Mẫu thân đại nhân]: Lấy tiền này tiêu đỡ đã.
[Mẫu thân đại nhân gửi tới một bao lì xì: 200 tệ]
[Lam lười biếng]: ( rớt mồ hôi)
[Lam lười biếng chuyển cho mẫu thân đại nhân bao lì xì: 300 tệ]
[Lam lười biếng]: Công việc rất tốt, con chỉ tùy tiện hỏi thôi
[Mẫu thân đại nhân]: Xí.
Phạm Lam cười cười, nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu lên mí mắt cô ấm áp và tỏa sáng.
Không biết trăm năm sau có còn có ai nhớ đến một người tên là Phạm Lam như cô không nữa...
*
Ngày hôm sau, Phạm Lam nhìn thấy Kế Ngỗi ở cửa chợ, anh ta đứng bên cạnh quầy hàng ăn sáng gặm bánh kếp trái cây, đôi chân dài cực kỳ nổi bật trong đám người qua đường.
"Chào buổi sáng." Phạm Lam vẫy tay.
Kế Ngỗi gật đầu.
Các bác gái mua đồ ăn vội vàng đi ngang qua, quầy đậu phụ thối làm cho không khí trở nên bốc mùi.
Kế Ngỗi và Phạm Lam cùng nhau đi chợ
"Mộc ca đã khóc thật sao?"
"Nước mắt nước mũi tèm lem."
"Gạt người."
Tuy rằng miệng nói như vậy, nhưng khóe miệng Kế Ngỗi rõ ràng có hơi cong cong, trên má còn dĩnh bã bánh kếp, thoạt nhìn vô cùng đắc ý.
Hai người chui vào trong kết giới, Giáp Dịch chạy ra nghênh đón.
"Trù Thần đại nhân ngài cuối cùng cũng tới rồi." Thanh âm của anh ta đè xuống rất thấp: "Đổng Vĩnh Thượng Thần và Thất Cẩm Thượng Thần cũng đã đến, đang nghị sự ở phía trên."
Phạm Lam: "Sớm vậy sao?"
Kế Ngỗi nhíu mày.
Quả nhiên đúng như lời Giáp Dịch nói, tầng hai văn phòng của Miếu Thổ Địa lại bị hai vợ chồng này chiếm lĩnh, lần này còn có thêm hai luật sư Thần tộc đang môi thương lưỡi chiến. Đổng Vĩnh và Thất Cẩm vẫn bốn mắt nhìn nhau chiến tranh lạnh như cũ.
Đáng thương nhất chính là Dung Mộc, anh ta ôm tay áo ngồi ở sau bàn, nghe bên này nhìn bên kia, ủ rũ đầu cúi xuống giống