Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 3: Làm thần tiên còn phải đánh giá chức danh sao?
Chương 49: Lời mời của Cao Lộ
***
Phạm Lam đẩy cửa ra thì nhìn thấy Ly Trạch đang im lặng ngồi xổm trong bóng tối.
Cô không chắc rằng Ly Trạch này có còn ký ức hay không, chỉ có thể chào hỏi một lần nữa.
"Xin chào, tôi là Phạm Lam, là một bà Thổ Địa."
Ly Trạch ngẩng đầu lên, anh ta không còn dựng thẳng mắt nữa, đôi mắt đó bây giờ đã biến thành hình tròn.
"Ta biết ngươi, trên người ngươi có mùi của Dung Mộc, ngươi đã từng tới nơi này."
Phạm Lam hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cậu ta nói hẳn là lần trước núi Bạch Cách phong ấn bị buông lỏng.
"Chúng ta cũng coi như là người quen cũ rồi, đến tán gẫu một lát đi." Phạm Lam ngồi bên cạnh Ly Trạch nói.
"Tránh xa tôi ra, thối chết mất." Vẻ mặt Ly Trạch ghét bỏ.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam dịch sang bên cạnh, ngửi ngửi người mình, không thấy có mùi gì.
Quả nhiên là hồ ly, mũi nhạy thật đó.
"Nực cười." Ly Trạch nói.
Phạm Lam: "Cái gì?"
"Ta ôm mối hận này hết chín ngàn năm, mục tiêu duy nhất là có thể có thể đi ra ngoài báo thù, giết Dung Mộc, tiêu diệt Hồ tộc, nhưng hiện tại, họ lại nói cho ta biết nguyên nhân là như vậy?" Ly Trạch nói: "Không thấy nực cười sao?"
Phạm Lam: emmmmm...
Tên này thế mà dùng hận ý đều cố gắng sống thật.
Đường nét Ly Trạch càng ngày càng nhạt đi, ngược lại với điều này nhiệt độ xung quanh lại càng ngày càng cao, còn có mùi lông da bị đốt cháy.
Phạm Lam cảm thấy tình hình không ổn.
Cô nhớ tới các trưởng lão đã nói. Cửu Vỹ Hồ Yêu nếu như bị lệ khí cắn nuốt, thì sẽ mất đi ý thức bản thân, biến thành hung thú hủy diệt thiên địa.
Căn cứ vào kinh nghiệm vừa rồi, cô phỏng đoán, nơi này hẳn là nơi giao nhau giữa quyển trục và ý thức Ly Trạch, những điều được ghi lại trong hai cánh cửa "Trung", "Nghĩa" hiển nhiên là lai lịch của việc Cửu Vỹ Hồ bị phong ấn, mà con trước mắt này, ước chừng chính là ý thức bản thể của Ly Trạch.
Dung Mộc nói đến việc "vá phong ấn", ước chừng chính là dùng chân tướng trong quyển trục khiến cho Ly Trạch buông bỏ hận ý, để đánh thức bản thể ý thức của cậu ta đối kháng lại lệ khí. Nhưng vì sao hiện tại bản thể ý thức lại càng ngày càng yếu đi...
Đệt, nếu như Ly Trạch này biến mất, có khi nào cô vĩnh viễn sẽ không ra được hay không?!
"Ly Trạch, chi bằng chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói sau?" Phạm Lam gợi ý.
"Đi ra ngoài thì có thể như thế nào?" Ly Trạch nằm ngửa nhìn khắp nơi trên mặt đất: "Không đi ra ngoài thì lại làm sao?"
"Dung Mộc và Hồ tộc cố gắng chín ngàn năm, khó khăn lắm mới có thể tỉnh lọc hết lệ khí trên người cậu, cậu không thể từ bỏ như thế được."
"Không quan trọng nữa rồi."
"Cậu chính là hy vọng và tương lai của Hồ tộc đó!"
"Mặc kệ đi."
"Cậu không đi ra ngoài tôi cũng không ra được, cậu không thể hại người hại mình như thế được!"
Ly Trạch liếc phạm Lam một cái: "Ta và ngươi không quen nhau."
Thằng nhóc quỷ này!
Phạm Lam đập vào đầu cậu ta một cái.
"Đứng lên, đi!
Ly Trạch nằm trên mặt đất không chịu đi.
Phạm Lam kéo chân cậu ta ra ngoài, Ly Trạch giống như một miếng giẻ lau nát nằm liệt ra trên mặt đất, mặc cho Phạm Lam kéo như thế nào, cứ ở đó bày ra tạo hình heo chết không sợ nước sôi.
Đường nét trên người cậu ta đã gần như trở nên trong suốt.
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?!" Phạm Lam hét lớn.
Ly Trạch: "Vô vị, lười nhúc nhích."
Phạm Lam: "..."
Anh chàng này, sao lại giống cô thế nhỉ.
"Khụ, cậu bị phong ấn chín ngàn năm, chẳng lẽ không tò mò thế giới bên ngoài biến thành dáng vẻ gì sao?
Ly Trạch xoay người: "Không tò mò."
"Có máy bay, có đường sắt cao tốc, còn có tên lửa, chỉ xẹt một cái là có thể bay lên mặt trăng!"
"Đằng mây cũng có thể làm được."
"Và điện thoại thông minh! Có thể nói đó là phát minh vĩ đại nhất của thế kỷ này, có thể được gọi shipper, mua sắm trực tuyến, xem phim truyền hình, xem phim, và chơi trò chơi."
Ly Trạch dừng lại, quay đầu: "Trò chơi gì?"
"Thần Ma... Đại chiến gì đó..."
"Cô có không?"
Phạm Lam sờ vào túi quần, lại bi kịch phát hiện ra thủ phù của cô cũng không thể mang vào không gian này: "Điện thoại của tôi ở bên ngoài, cậu đi theo tôi ra ngoài, tôi tìm cho cậu chơi."
"Vậy thì quên đi." Ly Trạch lại nằm trở về.
Bề mặt đường nét của cậu ta nổi lên những đốm lửa mờ nhạt, rồi từng chút một tan chảy trong bóng tối và sẽ sớm biến mất.
Đệt! Kệ mẹ đó! Thích sao thì chiều!
Phạm Lam nằm bên cạnh Ly Trạch, duỗi tứ chi ra, ngáp một cái, toàn thân đều trở nên thoải mái hơn rồi.
Ly Trạch: "Cô đang làm gì vậy?"
Phạm Lam: "Nằm chờ chết."
"Ngươi nằm chen ta rồi."
"Tôi không ra được, thôi thì cứ để thế đi."
"Ngươi không phải là bà Thổ Địa sao? Tự nghĩ cách ra ngoài đi!"
"Tôi vừa mới nhậm chức nửa năm, kỳ thi chức danh trung cấp còn chưa thi qua... nghĩ như thế, nếu như tôi chết ở chỗ này, vậy thì không cần thi, cũng khỏe."
"Thi... sao? "Ly Trạch dựng thẳng lỗ tai lên: "Có phải đọc sách không?"
Phạm Lam nhớ lại, người này cực kỳ ghét đọc sách.
"Không chỉ đọc sách, mà còn phải tham gia các khóa đào tạo! Cậu không biết thần tiên hiện tại khổ cực bao nhiêu đâu, mỗi ngày mệt chết mệt sống, tiền lương còn ít đến đáng thương, sách giáo khoa mỗi quyển đều dày như cục gạch! Thảm nhất còn có thi võ, cậu có biết giáo viên dạy võ học là ai không? Là Nhị Lang Thần Dương Tiễn, mỗi ngày tôi bị anh ta đè ra đánh túi bụi, quá thảm, vẫn là chết đi thì tốt hơn."
"Dương Tiễn. Là Dương Tiễn phong thần đại chiến sao?" Ly Trạch hỏi.
Đốm lửa rải rác xung quanh anh ta ít đi, đường nét rõ ràng thêm vài phần.
Phạm Lam âm thầm hít sâu một hơi.
"Chính là anh ta. Dung Mộc nợ anh ta 200 vạn hộc pháp lực, anh ta là tới đòi nợ."
Ly Trạch căng tròn mắt: "Ngươi nói... Dung Mộc nợ cái gì?"
"Hết cách rồi, miếu Thổ Địa của chúng tôi quá nghèo, khảo hạch GCV năm trước đứng cuối cùng Tam Giới, mỗi ngày đều ở bên bờ vực phá sản."
"Phá sản?!" Ly Trạch ngồi dậy: "Dung Mộc kia thật thảm như vậy sao?"
Đường nét của cậu ta đã trở lại bình thường, hai mắt lấp lánh, bên trái viết "Vui vẻ khi", bên phải viết "người gặp họa".
Tuy rằng ngoài miệng cậu ta nói không hận Dung Mộc, nhưng thân thể lại rất ư là thành thật.
"Không tin sao, thế thì theo tôi đi ra ngoài xem thử." Phạm Lam nói.
"Được." Ly Trạch nhảy dựng lên, nhưng vừa mới bước được nửa bước, lại dừng lại: "Hồ tộc... thế nào rồi?"
Phạm Lam: "..."
Nhóc con cứng miệng này.
"Thanh Khâu đã không còn hồ tộc nữa."
Vẻ mặt Ly Trạch trắng bệch.
"Bọn họ chuyển đến nhân giới, thông hôn với yêu tộc khác."
Ly Trạch mặt xanh: "Cái gì?"
"Nghe nói là mèo chó heo lợn gì đó."
Ly Trạch mặt co giật vài cái: "Đi!"
Theo lời anh ta nói, cảnh cửa "Tín" huyễn hóa thành một thanh chìa khóa đồng, rơi vào trong tay Phạm Lam.
Phạm Lam đứng trước cánh cửa "xuất", ba chiếc chìa khóa bay ra ngoài, mở khóa mà ra, phía trước ánh sáng chói mắt, Ly Trạch không thèm quay đầu lại bước vào.
Một ngọn lửa màu đỏ phun ra từ bên trong cửa, Phạm Lam hét lớn một tiếng... mở mắt ra.
Trong tầm mắt là một đôi giày đen của người cao tuổi, chạy rất nhanh nhanh, dạ dày của cô không biết bị thứ gì chèn ép, lại còn xóc nảy khiến cô cảm thấy rất buồn nôn.
Phạm Lam vừa phản ứng lại, Dung Mộc lại kẹp cô chạy như điên.
"Thả tôi ra, ọe... thả xuống... ọe... "
"A, xin lỗi."
Phạm Lam chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, cả người bị cắm trên mặt đất, cô nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của Dung Mộc, tóc tai xù lên, giống như bị nhét vào trong một chiếc máy nổ bỏng ngô.
"Cô vừa mới đi nhầm vào dị cảnh của Huyễn Chân chú." Dung Mộc nói một nửa, Kế Ngỗi đã chạy tới trước mắt giống như một cơn gió, hét lớn: "Đi mau!"
Dung Mộc khiêng Phạm Lam lên chạy như điên, cầu lửa phía sau phun ra loạn xạ, ánh lửa nổi lên khắp núi Bạch Cách, khói bụi cuồn cuộn, đốt đến mức khiến cho mông Thần Thổ Địa và Trù Thần đều bốc khói.
Phạm Lam: "..."
Chờ một chút! Ly Trạch hẳn là đã khôi phục lý trí rồi! Tại sao nó vẫn còn tấn công?!
Kế Ngỗi: "Mộc ca, dùng Thương kiếm diệt anh ta đi."
Dung Mộc: "Dung mỗ dùng hết pháp lực rồi."
"Dị cảnh Huyễn Chân Chú còn không thể khởi động không?"
"Năng lượng chú cảnh đã cạn kiệt rồi."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Thả tôi xuống! Tôi có cách!"
Dung Mộc và Kế Ngỗi đồng thời phanh gấp, Phạm Lam lại bị cắm trên mặt đất.
Cửu Vỹ Hồ Yêu Khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nhe răng há miệng phun ra hai cầu lửa cực lớn.
[Dung Đao lâm thế!]
Kế Ngỗi vung đao xông lên, bổ ra một cầu lửa, ngay lúc anh ta muốn bổ cái thứ hai...
[Pháp lực không đủ, thu hồi Dung Đao]
Dung Đao biến mất, cầu lửa treo ở vị trí cao ba thước trên đỉnh đầu Kế Ngỗi, cũng dừng lại.
Kế Ngỗi và Dung Mộc đồng thời sửng sốt.
Phạm Lam chỉ vào mũi hồ ly lửa khổng lồ mắng to: "Cậu làm cái gì vậy? Muốn làm cho miếu Thổ Địa của chúng tôi phá sản, nửa cuối năm sau đều uống gió Tây Bắc sao?!"
Cầu lửa rầm rầm rơi xuống đất, ùng ục lăn sang một bên rồi biến mất.
Con hồ ly chín đuôi khổng lồ nghiêng đầu, chậm rãi cong miệng lên.
"Ha ha ha ha ha, các người thật sự rất nghèo, ha ha ha ha ha."
Ba con thần: "..."
Cửu Vỹ Hồ cười lăn lộn khắp nơi, thân thể càng lúc càng nhỏ lại, cuối cùng biến nhỏ lại như con mèo... nhưng vẫn là một con hồ ly không có đuôi.
Gân xanh trên đỉnh đầu Kế Ngỗi nổi lên, tiến lên túm lấy cổ Ly