Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 57: Gia đình khỏe mạnh chính là phúc khí lớn nhất
***
Phạm Lam trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc xe volkswagen trước mắt, thế mà còn là xe bảy chỗ nhập khẩu.
Kế Ngỗi xếp ngay ngắn hành lý của bố mẹ Phạm, Dung Mộc ấn cửa xe.
"Bác trai bác gái, hai bác ngồi hàng ghế đầu đi ạ, rộng rãi."
Ánh mắt mẹ Phạm nhìn Phạm Lam nội dung vô cùng phong phú. Phạm Lam khẽ rùng mình.
Kế Ngỗi làm tài xế, Dung Mộc lại không ngồi ghế phụ mà cùng Phạm Lam ngồi ở hàng ghế sau.
Phạm Lam vội nhắn tin trên nhóm WeChat.
[Lam lười biếng]: Sao hai người lại ở đây? Cái xe này là sao? Bác trai bác gái lại là quỷ gì?! Kế Ngỗi có bằng lái xe của con người không?!
Dung Mộc nhìn điện thoại, chớp chớp đôi mắt to nhưng không trả lời.
Phạm Lam: "..."
"Phạm Lam vẫn không nói với chúng ta đơn vị của nó ở đâu, cụ thể là làm gì, ta vốn rất lo lắng." Mẹ Phạm nói.
Dung Mộc: "Chúng con ở khu Thanh Long phủ Xuân thành... "
Phạm Lam: "Khụ!"
Dung Mộc: "Ủy ban cư trú."
"Ủy ban cư trú?!" Bố Phạm nói: "Đó không phải là công chức nhà nước sao?"
Dung Mộc: "Vâng."
"Phạm Lam cũng vậy sao? Cũng nằm trong biên chế sao?"
"Ừm."
Ánh mắt bố Phạm và mẹ Phạm lập tức trở nên khác thường.
"Vậy cháu là?" Bố Phạm hỏi Dung Mộc.
Dung Mộc: "Chủ nhiệm Ủy ban Cư trú."
"Anh tài xế là?"
Kế Ngỗi: "Phó Chủ nhiệm Ủy ban Cư trú."
Bố Phạm và mẹ Phạm liếc nhau, lộ ra biểu cảm ý vị thâm trường.
Mẹ Phạm: "Còn trẻ như vậy, còn là nam giới, làm công việc của ủy ban cư trú rất khó khăn nhỉ."
Dung Mộc: "Cũng được."
"Cháu bao nhiêu tuổi rồi?"
"Bảy..."
"Anh ấy sắp 27 rồi ạ." Phạm Lam chen vào cuộc đối thoại của hai người: "Mẹ, không phải mẹ phải đi siêu thị mua đồ dinh dưỡng sao?"
"Mua xong rồi." Kế Ngỗi nói: "Trứng gà, sữa bột, bột yến mạch, mỗi thứ một phần, còn có một giỏ trái cây tươi, đều nằm ở phía sau."
Dung Mộc: "Coi như phúc lợi của nhân viên."
Ánh mắt hai lão nhìn Dung Mộc và Kế Ngỗi tỏa sáng.
Kế Ngỗi chuyên tâm lái xe, sừng sững bất động, Dung Mộc dường như hơi căng thẳng, anh ta ngồi thẳng tắp, hai tay thành thành thật thật đặt trên đầu gối, nụ cười thương mại tiêu chuẩn treo trên môi.
Mẹ Phạm càng nhìn anh ta, anh ta càng cười rạng rỡ. Anh ta cười càng sáng lạn, Mẹ Phạm càng hài lòng.
Phạm Lam: "..."
Đây là bầu không khí kỳ lạ gì đây.
Trải qua hơn nửa giờ dày vò cuối cùng cũng đến được bệnh viện nhân dân số một Xuân Thành, đoàn xe trước cửa bị tắc nghẽn, nửa bước cũng khó nhích lên, Dung Mộc giúp Phạm Lam cầm đồ dinh dưỡng thăm bệnh xuống xe.
"Bác trai, bác gái, hai bác đi thăm bệnh trước, chúng con ở bãi đậu xe chờ, chờ mọi người thăm xong lại đưa mọi người đến khách sạn."
"Khách sạn đã đặt rồi à?" Mẹ Phạm kinh ngạc.
Dung Mộc: "Năm sao, hy vọng bác trai bác gái hài lòng."
Phạm Lam: Cái gì?!
"Cảm ơn cảm ơn, thật sự là chu đáo quá!" Mẹ Phạm nắm lấy tay Dung Mộc dùng sức lắc lắc.
Tai Dung Mộc đỏ bừng, cười tủm tỉm đưa một nhà ba người Phạm Lam lên thang máy.
"Hai đứa nhỏ này thật không tồi, nhìn giống như ngôi sao trên TV ấy." Mẹ Phạm khen không dứt miệng: "Chỉ là tay Tiểu Dung có hơi lạnh, có phải thể hàn hay không?"
"Tôi lại cảm thấy tiểu Kế tốt, không nói nhiều, trầm ổn." Bố Phạm nói.
Hai người mặt mày hớn hở, Phạm Lam mắt điếc tai ngơ đi bên cạnh, nhắn tin vào trong nhóm.
[Lam lười biếng]: Khách sạn năm sao là cái quỷ gì? Ai trả tiền?
[Thần Thổ Địa]: (Mặt cười)
[Trù Thần]: Đương nhiên là cô rồi.
[Thần Thổ Địa]: Không đắt, một đêm 5 hộc pháp lực.
Đó là 5000 nhân dân tệ đó mấy con thần kia!
Vì không tiêu tiền mấy người thì có!
Nghèo rớt mồng tơi mà bày đặt hào phóng cái quỷ gì!
Nếu không phải đang trong thang máy, Phạm Lam đã muốn hét lên.
Thang máy lên đến lầu một, một đống người xông vào, ba người nhà họ Phạm bị chen vào trong góc, nhân viên hướng dẫn thang máy ngoài cửa hét lớn: "Đi vào trong, đứng vào trong, còn có vị trí, cố gắng chen chúc một chút."
Phạm Lam cảm giác mình bị chen thành bột mì rồi, thang máy bệnh viện còn kinh khủng hơn tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi sáng.
Thang máy vang lên cảnh báo thừa cân, tất cả hành khách đều mắt điếc tai ngơ đứng im, cuối cùng vẫn là một anh shipper chủ động đi xuống, anh ta xách năm sáu cái túi đồ ship, vừa ra khỏi thang máy liền đi thẳng đến cầu thang, tám phần là muốn leo cầu thang bộ.
Thang máy tiếp tục đi lên, gần như dừng lại từng tầng một. Hơi thở trên đầu mỗi người đều là màu xám đậm không lành mạnh, làn khói tràn ngập trong không gian thang máy chật hẹp, hun đến mắt Phạm Lam cảm đau nhức.
Cuối cùng, khoa tim mạch mạch máu não ở tầng mười lăm đã đến, ba người Phạm gia chen ra khỏi thang máy, thở dài một hơi.
Trong phòng nội trú chật kín người, trên lối đi bày đầy giường bệnh, người nhà chăm sóc thì đầu bù tóc rối, hoặc có người ngồi trên chiếc ghế xếp, hoặc chỉ có thể đứng, y tá nghiêng người chen chúc qua đám người, trong không khí tràn ngập một mùi nước khử trùng. Màu sắc "nhân khí" ở đây còn nặng hơn, đặc biệt là khí của bệnh nhân, màu xám xen lẫn màu xanh lá cây.
Phạm Lam đoán đó hẳn chính là "bệnh khí".
Dì Hai nằm trên giường số 33, may mắn vẫn có một phòng bệnh đàng hoàng.
Dì gầy hơn lần trước gặp Phạm Lam, đang nằm trên giường truyền dịch. Nhìn thấy ba người Phạm gia, phản ứng đầu tiên của dì Hai chính là hờn trách..
"Mọi người tới làm gì, đường xa như thế, cũng không phải bệnh nặng gì."
Mẹ Phạm: "Cao huyết áp cũng không phải là bệnh nhẹ, không cẩn thận là chết đó."
Dì Hai: "Nào có khoa trương như vậy? Lam Lam sao con cũng tới à, người trẻ tuổi công việc bận rộn như vậy, tới làm gì."
"Chào dì Hai." Phạm Lam quan sát đỉnh đầu dì Hai... khí là màu xám, dường như không nhìn thấy bệnh khí... không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Dì Hai khí sắc không tệ, hẳn là sắp xuất viện rồi nhỉ?"
"Bác sĩ nói ở lại quan sát thêm vài ngày nữa, nếu ổn định thì thứ hai tuần sau có thể xuất viện rồi." Chị Họ Lý Miểu Miểu nói.
Lý Miểu Miểu là người đầu tiên kết hôn trong thế hệ tiểu bối với Phạm Lam, cô mặc quần áo phụ nữ mang thai rộng thùng thình, bụng tròn trịa, trong khí màu xám trên đỉnh đầu mang theo khí trong suốt, hẳn là trộn lẫn với khí tức tinh khiết của thai nhi.
"Wow, mấy tháng rồi?" Phạm Lam hỏi.
"Gần bảy tháng rồi." Anh rể cười ha hả nói.
Phạm Lam: "Em có thể sờ được không?"
Chị họ gật đầu.
Bàn tay Phạm Lam nhẹ nhàng đặt trên bụng chị họ, cảm giác lòng bàn tay tràn vào một luồng nhiệt, tầm mắt của cô đột nhiên mở lớn... trong tử cung có một đôi thai nhi đang cuộn mình, hơi thở trong suốt bao bọc lấy bọn nhóc, chúng đang ngủ rất say.
Phạm Lam nở nụ cười: "Là một cặp thai long phượng đáng yêu."
Xung quanh hơi yên tĩnh.
Chị họ: "Làm sao em biết đó là cặp song sinh? Chị chưa từng nói với em mà."
Phạm Lam: "Nghe mẹ em nói."
Mẹ Phạm: "Mẹ cũng chưa từng nói với chị là long phượng thai mà."
Phạm Lam: "Con đoán, ha ha ha ha."
Anh rể: "Nếu thật sự là long phượng thai, chờ đến đầy tháng, anh sẽ tặng em một bao lì xì lớn."
Phạm Lam: "Xin vui lòng tặng một bao 666, cảm ơn."
Tất cả mọi người đều cười vang.
"Nhị Hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đang yên đang lành đột nhiên bị huyết áp cao?" Mẹ Phạm hỏi.
Sắc mặt dì Hai khẽ biến.
Bố Phạm: "Nói những thứ này làm gì, ở đây có táo với anh đào nè, đi rửa rồi ăn đi."
Chị họ: "Đúng đúng đúng, chúng ta ăn trái cây trước."
Dì Hai cười cười, vỗ vỗ vào mu bàn tay Mẹ Phạm.
"Không có việc gì, đi Quỷ Môn Quan một lần, chị cũng nghĩ thông suốt rồi, nói ra cũng không sao." Dì Hai nói: "Là do chuyện tiền bạc."
"Bố con cho một người bạn mượn tiền để làm ăn, kết quả người ta bỏ chạy mất." Chị họ nói.
Mẹ Phạm: "Mượn bao nhiêu?"
"300.000 tệ"
Mấy phút tiếp theo, Phạm Lam đại khái nghe hiểu hết đầu dây mối dợ.
Một người bạn của dì hai vay 300.000 nhân dân tệ để xoay vốn, nói rằng hai tháng sau sẽ trả nợ, vẫn còn nợ hợp đồng vay, mỗi tháng cho lãi suất 1.000 nhân dân tệ. Ai biết được, qua hai tháng, lại kéo dài thành hai tháng, một đến hai đi, đã kéo dài nửa năm, đến lúc đi đòi tiền thì người đi lầu trống.
"Sau đó chúng tôi tìm người hỗ trợ điều tra, em đoán xem thế nào, người này dính cờ bạc, nợ nước ngoài hơn 10 triệu,