Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương 6: Tam Tinh Phúc Lộc Thọ
***
Phạm Lam nằm mơ cũng không nghĩ tới, đời này của cô thế mà lại có một ngày như vậy, ngồi ở trong đại sảnh chính vụ thiên đình tiên khí mờ ảo, hít vào thứ tiên khí không biết đã trải qua mấy vạn năm, nghe các lão yêu quái tu luyện mấy trăm năm thao thao bất tuyệt thảo luận những... tin đồn của thần giới...
Miêu Hạ Sơn: "Các vị có thấy tin tức ngày hôm qua Bạch nương nương gửi thần tín lên Thiên Đình không? Bệnh rụng vảy của cô ta đã trở nên tồi tệ hơn rồi. Đám cục phát triển kỹ thuật Tam Giới ăn không ngồi rồi này, nghiên cứu chế tạo hơn một ngàn năm, ngay cả sữa tắm chống rụng vảy cũng không làm ra được, thật sự là lãng phí tiền thuế chúng ta nộp mà!"
Phạm Lam: Mẹ kiếp, còn có cục nghiên cứu và phát triển công nghệ Tam Giới tồn tại luôn?
Cáp Thu: "Cậu nhỏ nhà bà cô của ông hai tôi nói, nguyệt cung gần đây nuôi một con thỏ ngọc rô bốt, có thể bán manh có thể làm nũng, còn đặc biệt biết chụp ảnh..."
Phạm Lam: Thứ họ nói tới là xe thỏ ngọc mặt trăng sao?(*)
(*) Câu chuyện này phải bắt đầu nói đến từ weibo của một acc tên là "Xe thỏ ngọc mặt trăng", thỏ ngọc này bắt đầu rời đi từ ngày 15.12.2013 từ số 3 thường nga, theo kế hoạch gốc là làm việc 3 tháng, thế nhưn cuối cùng kiên trì làm đến 972 ngày, trước khi lên mặt trăng đã đăng ký tài khoản này, một chú thỏ giống như người biết nói chuyện thích bán manh, giới thiệu với dân mạng quá trình lên mặt trăng của nó, vì thế trong lòng rất nhiều bạn, nó không chỉ là một loại thiết bị không có sinh mệnh, mà là đang hiện thực hóa câu chuyện thời xa xưa, đưa thỏ ngọc lên mặt trăng. 31.2.2016, thiết bị thỏ ngọc này triệt để ngủ say, status cuối cùng mà nó cập nhật, đó là: "Hi! lần này thực sự là ngủ ngon rồi, còn có rất nhiều câu hỏi muốn biết được đáp án, nhưng mà không sao vì tôi đã là một chú thỏ từng nhìn thấy rất nhiều ngôi sao rồi."
Ngạc Nghĩa Viễn: "Tổ gia gia ta may mắn được tham gia cuộc thi kiến thức khuyển yêu tu tiên lần thứ 104 do Hao Thiên Thượng Thần tổ chức, lão nhân gia nói ngài vô cùng thất vọng với cuộc sống luôn luôn cúi đầu của đồng loại ở nhân giới, loại chó đa số đều từ bỏ tu luyện, lạc thú của hiện tại làm mất đi ý chí chiến đấu cùng linh tính vốn có của chúng, tương lai của khuyển yêu thật sự khiến người ta lo lắng. "
Phạm Lam: Hao Thiên Thượng Thần chẳng lẽ là Hao Thiên Khuyển?
Tiếp theo đó, chủ đề của họ bắt đầu mở rộng ra trong đó bao hàm những vấn đề mang tính xã hội, đại loại như "về sự sụp đổ của hình ảnh thần tượng thần thoại truyền thống", "sự kết hợp hữu cơ của truyền thuyết thần thoại và khoa học và công nghệ hiện đại", "suy nghĩ về hệ thống và triển vọng trong việc tu luyện của yêu tộc", v.v.
Phạm Lam nghe vài phút, bày tỏ... Mệt thế!
Một số lượng lớn các thuật ngữ thần thoại cổ đại xen kẽ với các lập luận khoa học hiện đại khiến "cô giống như đi lang thang trong đại dương của thần thoại và truyền thuyết, sau đó lại được kéo trở lại thế giới vô thần của chủ nghĩa duy vật" đây quả thực không phải là một quá trình rèn luyện tam quan mà một con người bình thường có thể chịu đựng được.
Quả nhiên, dự cảm của cô là chính xác.
Lúc trước, Dung Mộc kia thông báo cô đến tham gia "Sính thần Đại Điển", kỳ thực nội tâm của Phạm Lam là vô cùng cự tuyệt.
Lý do rất đơn giản, cô đã thấy được sự nghèo nàn của vị thần Thổ Địa và hai tên Hắc Bạch vô thường kia, rõ ràng làm "thần tiên" chẳng phải là một nghề nghiệp tốt lành gì.
Nhưng mà...
"Thiếu nữ à, nếu cô cự tuyệt, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu." Lúc ấy Dung Mộc nghiêm trang nói: "Cô có nhân duyên tu thành nhân tiên, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhanh sẽ có thiên lôi giáng xuống, nhưng nếu cô một không có pháp khí, hai không có pháp lực, ba không có thần chức, nếu gặp phải thiên lôi, nhất định sẽ hồn phi phách tán, tan thành tro bụi."
Hắc Bạch Vô Thường và anh shipper phía sau lưng anh ta cùng gật đầu.
Phạm Lam: "Xin hỏi rất nhanh là bao lâu?"
Dung Mộc: "Không quá bảy bảy bốn mươi chín ngày!"
Hắc Bạch Vô Thường, anh shipper lại nặng nề gật đầu.
Phạm Lam: "... Có thể cho tôi trả hàng trở lại làm người bình thường được không?"
Dung Mộc ngữ khí nặng nề: "Tu thành nhân tiên là cơ duyên ngàn năm khó gặp, là đại công đức mà có tu trăm kiếp cũng không được, là do thiên đạo lựa chọn, là trí tuệ của vũ trụ, là...".
"Tóm lại chính là không quay về được!"
"...... Đúng là như thế. "
"Lỡ như ta ứng tuyển thất bại, không thành thần, sẽ như thế nào?"
"Thiên đạo vô tình, xin hãy nén đau thương."
"......"
Ý đại khái là, nếu cô không thể trở thành thần trong vòng bốn mươi chín ngày, thì cô sẽ bị sét đánh đến chết.
Mẹ nó, sớm biết còn không bằng lúc trước trực tiếp chết đi, con mẹ nó cũng mệt mỏi quá đi.
Ba vị yêu tiên còn đang kịch liệt thảo luận về vấn đề tình yêu và hòa bình Tam Giới, Phạm Lam thở dài, mông cọ cọ trên ghế trượt người xuống, đặt gáy gối lên lưng ghế.
Buồn ngủ quá, vì để kịp thời gian, cô đã thức dậy lúc 6:30 sáng, tắm rửa, sấy tóc, trang điểm nhẹ, giờ cao điểm tàu điện ngầm quá nhiều người, bữa sáng cũng không kịp ăn ...
Buồn ngủ quá, ngủ một chút đã.
Phạm Lam nhắm mắt lại.
*
[Thí sinh số 18888, Phạm Lam, xin mời đến đăng ký ở chỗ thổ hệ ất đẳng hàng thứ tư ghế số 26!]
Phạm Lam giật mình đứng dậy, ba thí sinh yêu tiên đều không thấy đâu nữa, toàn bộ khu vực chờ chỉ còn lại một mình cô, màn hình lớn màu vàng trên đỉnh đầu lóe lên tên và acc thi của cô, cuối cùng còn có dấu chấm than thật lớn, hiển nhiên là đã có chút không kiên nhẫn.
Phạm Lam sửa sang lại một chút, nhanh như chớp chạy đến khu vực làm việc, ngồi ngay ngắn.
Phụ trách tiếp đãi chính là một vị mặc váy bách hoa mẫu đơn có lẽ là một tiên...nga... nhỉ..., bề ngoài hơn năm mươi tuổi, tóc xoăn áo len đỏ rượu, từ cổ áo của chiếc váy bách hoa có thể nhìn thấy áo giữ nhiệt ren hoa bên trong, trên mặt giống như viết bốn chữ to đùng "Đừng chọc lão nương".
Tiên Nga: "Giấy chứng nhận kiểm tra!"
Phạm Lam: "Tôi chỉ có thư giới thiệu. "
"Cũng được."
Phạm Lam cung kính dâng lên.
Tiên Nga đặt thư giới thiệu lên một tấm gì đó phẳng làm bằng pha lê, bề mặt phong bì nổi lên một tầng ánh sáng xanh, rồi biến mất.
Ngón tay của Tiên Nga gõ bàn phím.
"Tên?"
"Phạm Lam."
"Giới tính?"
"Nữ."
"Chủng tộc?"
"Nhân loại."
"Không phải tu thành hình người thì chính là nhân loại, tôi là hỏi chủng tộc nguyên sinh của cô."
"Tôi từ khi sinh ra đã là nhân loại."
Bàn tay gõ bàn phím của Tiên Nga kia dừng lại, cô trừng mắt nhìn Phạm Lam một lúc lâu, lại lăn chuột nhìn chằm chằm màn hình ước chừng một phút, cầm lấy điện thoại lên bấm bấm.
"Này, bộ phận kỹ thuật? Nơi này là thổ hệ ất đẳng hàng bốn chỗ ngồi 26, hệ thống đăng ký Sính Thần xuất hiện BUG, hiển thị chủng tộc là Nhân Tiên, cậu tra một chút, mật mã là*****" Cô ta dừng lại mấy giây: "Hệ thống hoạt động bình thường, cậu chắc chắn chứ? Được, tôi hiểu rồi. "
Tiên Nga cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Phạm Lam.
"Nhân loại?"
Phạm Lam: "Vâng. "
"Nhân tiên."
"Các người nói phải thì là phải."
"Cô gái, thật tuyệt vời!" Tiên Nga nở nụ cười: "Điểm xuất phát cao như vậy, về sau nhất định có thể bay thẳng lên làm thần!"
"...... Cám ơn. "
Ngón tay của Tiên Nga gõ bàn phím như bay, lạch cạch một hồi, cuối cùng cô nặng nề nhấn nút Enter, chợt nghe "Ting ting" một tiếng, trên mặt phẳng thủy tinh nổi lên vầng sáng, xuất hiện một khối bạch ngọc bài.
"Đây là giấy chứng nhận dự thi của cô."
Ngọc bài dài khoảng 20cm, rộng 10cm, chất liệu ấm áp, mơ hồ tản ra ánh sáng nhu hòa, khi ngón tay Phạm Lam chạm vào, mặt ngoài ngọc bài nổi lên một tầng sóng ánh sáng, hiển thị hai chữ "Phạm Lam".
Mắt Phạm Lam hoa lên, cảnh sắc bốn phía đột nhiên thay đổi.
Cô đứng ở một trận ma pháp khổng lồ... không, không phải trận ma pháp... Phạm Lam dụi dụi mắt, hẳn là "Ngũ Hành trận"?
Nơi này là một ngọn núi nhỏ lơ lửng, bốn phía sương mù mông lung, trung tâm là ngũ hành trận lóe lên kim quang, mỗi một chân trận có một ngôi đình bát giác, mái hiên ngọc trụ, toàn bộ đều trong suốt. Trước ngôi đình lần lượt có một tiên nga, giơ điện thoại di động, màn hình điện thoại di động chiếu trên bầu trời, hiển thị "kim, mộc, thủy, hỏa, thổ".
Trước đình hóng mát "người" đều xếp hàng dài thật dài, nam nữ già trẻ cao thấp béo gầy, mọi người nhiệt liệt thảo luận,cảnh tượng rất chi náo nhiệt.
Duy chỉ có trước đình hóng mát thổ hệ, là không có một bóng người, chỉ có ba thí sinh lẻ loi ngồi dưới mái hiên hóng mát, chính là ba vị yêu tiên gặp phải trong khu chờ đợi lúc trước.
"Phạm Lam." Miêu Hạ Sơn nhiệt tình vẫy tay: "Thổ hệ ở bên này!"
Phạm Lam đi vòng qua các đội khác, nghe được đủ loại âm thanh.
"Thổ hệ quá thảm đi, chỉ có bốn người, ngay cả nhân số bậc thang mây tiêu chuẩn cũng không đủ."
"Thì ra thổ hệ chính là đại hệ, nhưng không biết vì sao, hiện tại càng ngày càng ít."
"Dù sao cũng là hệ LOW nhất, phụ trợ cũng không được, công kích cũng không xong, cho dù bị chọn trúng, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm văn thần."
"Không phải nói năm nay trong thổ hệ có một nhân tiên sao?
"Anh nghe tin đồn này ở đâu vậy?" Nhân tiên đã tuyệt tích 500 năm rồi. "
Phạm Lam dùng bàn tay che ót, bước nhanh lên đình hóng mát.
Sàn đình hóng mát trong suốt, trên cột treo một tấm biển, viết "Thang mây số năm, hạn chế năm người, dừng lại ở nhất trọng thiên, nhị trọng thiên, tam trọng thiên, thập bát trọng thiên, nhị thập trọng thiên, nhị thập tứ trọng thiên. "
Phạm Lam: Đây là thang máy sao!
Tiên Nga: "Mời các thí sinh thắt dây an toàn. "
Còn thắt dây an toàn?
Phạm Lam nhìn tất cả mọi người ngồi xuống trên ghế dài trong đình hóng mát, ôm cột trụ, cũng không nhìn thấy dây an toàn gì.
"Mời ngồi xuống, thắt dây an toàn!" Chị gái nhỏ Tiên Nga tựa hồ có chút không kiên nhẫn.
Phạm Lam nhìn mèo vẽ hổ ôm cột ngồi lên, phía dưới ghế dài bay ra dải ruy băng giống như nước, một chiếc vòng mềm mại thắt trên eo Phạm Lam.
Phạm Lam: "..."
Dây an toàn này sao mà trông chả an toàn chút nào.
Chị gái Tiên Nga rời khỏi đình hóng mát, đưa điện thoại đến bên miệng: "Thang mây số 5 đã sẵn sàng, yêu cầu chương trình Đằng Vân khởi động. "
[Nộp đơn "Đơn đăng ký thông qua" Chuẩn bị đếm ngược. ]
[10、9、8... ]
Dây an toàn đột nhiên thắt chặt, cột sống Phạm Lam kêu rắc rắc một tiếng, cả người dán lên cột thủy tinh, khuôn mặt đều bị hóp lại.
Phạm Lam: "Chờ một chút đã, vì sao lại có đếm ngược ... "
[4、5、3、2... ]
Phạm Lam: "Cũng không phải tên lửa...".
[1, thang mây khởi động! ]
"Oanh!" Dưới đáy thang mây xuất hiện những đám mây màu đỏ thẫm, toàn bộ thang mây được bắn đi.
Lục phủ ngũ tạng của Phạm Lam loạn thành một đoàn, tiếng la hét chực tuôn ra khỏi miệng