Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 69: Thần chủ
***
Đào Khôi lại chính là Tu Vân đạo trưởng?
Anh ta block cô là vì vào Thiên Duyên thánh giáo sao?
Cái quái gì vậy?
Phạm Lam ngồi xổm trong bụi cỏ, nhìn Thiện Văn Thành và Đào Khôi đi vào biệt thự, đầu óc rối nùi như nồi bột nhão.
"Cô không đi theo vào sao?" Ly Trạch hỏi.
"Chưa rõ thực hư thế nào, đừng đi bừa." Phạm Lam nói.
"Không phải có ẩn thân chú sao?"
"Một chú 5000 hộc."
"Dùng đi."
"Bỗng lộc một tháng 1.500 hộc."
"......"
Phạm Lam rõ ràng nhìn thấy hai chữ "khinh bỉ" từ trên khuôn mặt xù lông của Ly Trạch, sau đó Cửu Vĩ Hồ đại nhân vĩ đại chui vào bụi cỏ, vù một cái không thấy đâu.
"Này, cậu đừng làm bậy!" Phạm Lam nói nhỏ.
Ly Trạch nhảy phóc lên mái hiên, nhảy lên sân thượng, chui vào khe cửa sổ.
Phạm Lam: "..."
Sơ suất quá rồi!
Cô liếc mắt nhìn điện thoại di động, Dung Mộc và Kế Ngỗi vẫn không có bất kỳ tin tức gì... Phạm Lam cảm thấy cô muốn hộc máu.
Cô nằm sấp trong bụi cỏ thình thịch đi tới, lá cỏ đảo qua lỗ tai cô, kêu lên xào xạc giống như yêu ma thì thầm bên tai cô.
Qua khoảng một thế kỷ, Phạm Lam cuối cùng cũng bò ra phía sau biệt thự, cô cẩn thận thò đầu ra nhìn trộm từ bên ngoài cửa sổ.
Ánh sáng trong phòng rất sáng, sàn đá cẩm thạch trắng, tường trắng, ghế sofa và bàn ghế trắng không tì vết, gian phòng trống rỗng, thậm chí ngay cả sự khí người cũng không nhìn thấy.
Phạm Lam đạp tường nhảy lên, trèo vào sân thượng, lầu hai cũng là đèn đuốc sáng trưng nhưng không có người, cũng không có Ly Trạch.
Đầu Phạm Lam ong lên một tiếng, kéo cánh cửa sổ khép hờ nhảy vào, trong khoảnh khắc nhảy vào phòng, cô lập tức hiểu ra, mình xong đời rồi!
Cô bị mất trọng lượng, giống như rơi vào vách đá không đáy, cả người mất đi khống chế thẳng tắp rơi xuống dưới, trước mắt xẹt qua ánh sáng trắng rồi lại biến thành ánh sáng đỏ, lam, lục, cam. Cô giống rơi vào một chiếc máy xay sinh tố cầu vồng, thân thể và đầu óc đều bị khuấy thành bột nhão... biệt thự này không phải là kiến trúc bình thường, mà là một lối vào thứ nguyên cảnh.
Đột nhiên, đôi mắt của cô tối sầm lại và rơi xuống đất.
Phạm Lam đứng dậy nhìn xung quanh. Không gian lấp lánh nhưng điểm sáng, giống như hình ảnh trong một bộ phim truyền hình cũ, Phạm Lam không xác định là Thiên Nhãn của cô có xảy ra vấn đề hay là không gian này có vấn đề.
Cô sờ sờ xung quanh, mặt đất lạnh lẽo, ngón tay ấn xuống có hơi lõm, có cảm giác lưu động giống phủ một lớp màng nước mỏng.
Phạm Lam đứng lên, mò mẫm đi về phía trước, nhưng vừa mới đi được hai bước, đột nhiên toàn bộ không gian trở nên sáng ngời, trước mắt cô trở nên trắng bệch.
Cô nghe thấy hơi thở, không phải một người, mà là rất nhiều người, rất gần với cô, cách khoảng một hai mét.
Tầm mắt dần dần khôi phục, Phạm Lam nhìn thấy một đám người... bọn họ vờn quanh người cô, có mười mấy người, không, hơn ba mươi, năm mươi người, đều mặc chính trang. Đàn ông mặc âu phục, phụ nữ mặc váy, khuôn mặt không biểu cảm, nhìn tựa như một tác phẩm điêu khắc.
Lông tơ toàn thân của Phạm Lam dựng thẳng lên.
Trong tay mỗi người đều có một cái lư hương Tam Đàn cỡ nhỏ, có người là móc chìa khóa, có người là móc treo điện thoại di động, có người là móc treo chìa khóa xe. Trên tất cả lư hương, đều được phủ một tầng tử khí nhàn nhạt, tử khí nối liền với nhau lưu động tạo thành một vòng lưới rậm rạp.
Bên ngoài đám người truyền đến tiếng bước chân lắc lư, một người xuyên qua đám người đi tới trước mặt Phạm Lam, là Đào Khôi, anh ta đang ôm một cục lông màu đỏ rực.
Đó là Ly Trạch!
"Cô là ai?" Đào Khôi hỏi.
Phạm Lam hơi sửng sốt.
Phản ứng đầu tiên của cô là Đào Khôi cũng trúng "Quy Nguyên Chú", thế nhưng cô rất nhanh cô đã phát hiện đồng tử Đào Khôi thu nhỏ lại trong chớp mắt.
Đào Khôi biết cô.
Phạm Lam không trả lời, cô không xác định được Đào Khôi bây giờ là địch hay bạn, trầm mặc có lẽ là đáp án an toàn nhất lúc này.
Đào Khôi hỏi câu thứ hai: "Ai giới thiệu cô tới đây?"
Những lời này hỏi rất có trình độ, Phạm Lam cảm thấy Đào Khôi có lẽ đang giúp cô.
"Tôi..." Phạm Lam nhìn chằm chằm Ly Trạch đang nằm trong lòng Đào Khôi, Ly Trạch không nhúc nhích, toàn bộ cái đầu đều chôn trong khuỷu tay Đào Khôi, cái bụng chậm rãi phập phồng, hô hấp rất vững vàng ... hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng.
Phạm Lam: "Tôi là người đó... giới thiệu."
Đào Khôi: "Ai?"
"Chính là người đó ... à..."
"Là tôi." Thiện Văn Thành đi ra khỏi đám đông nói.
Phạm Lam: "Đúng vậy, chính là anh ta."
"Tiểu Thiện, cấp bậc của anh còn chưa đủ, không thể làm người giới thiệu được." Đào Khôi nói: "Anh đưa người này ra ngoài đi."
Phía sau đám người có bốn nam nhân áo đen chen ra, trước sau trái phải vây quanh Phạm Lam ở chính giữa, nam nhân phía trước bên trái rút một lá bùa chú đạo gia màu vàng. Chữ viết trên bùa chú đỏ thẫm, hẳn là không phải chu sa mà giống như... máu?
Tệ hơn nữa, Phạm Lam nhận ra chữ trên đó.
[Quy Nguyên]
Là Quy Nguyên Chú?!
Bùa chú vù một cái dán lên trán Phạm Lam, thần quang hộ thể tự động khởi động, lúc thần quang chạm vào bùa chú, bùa chú lập tức bị thiêu thành tro tàn, mùi tanh hôi tràn ngập toàn bộ không gian.
Người áo đen tản ra, đám người kia hét lớn, bọn họ trừng mắt nhìn Phạm Lam, biểu cảm cực kỳ chán ghét, giống như đang nhìn một con rệp bị biến dị.
Thiện Văn Thành sợ ngây người, mí mắt Đào Khôi hung hăng nháy một cái, anh ta hình như muốn nói cái gì nhưng căn bản không kịp nói ra.
Trong không gian vang lên tiếng xào xạc kỳ quái, giống như vô số con sâu dọc theo vách tường và mặt đất leo lên... Phạm Lam nổi da gà... không gian bốn phía sáng lên từng vòng gợn sóng, giống sóng âm mà mắt thường có thể thấy được, mỗi một sóng gợn đi qua, không gian sẽ sinh ra một tầng biến hóa, từng chút mở rộng, từng chút sáng lên, Phạm Lam cảm giác được gió, thấy được ánh mặt trời, trước mắt cô xuất hiện một hồ nước.
Hồ nước trong vắt phản chiếu bầu trời xanh thẳm, xa xa là những ngọn núi xanh biếc. Gió thổi qua nước hồ nổi lên từng gợn sóng, cá nhỏ bơi trong dòng nước trong suốt giống như nhưng viên bảo thạch có sinh mệnh. Lá cỏ dưới chân mềm mại lạnh lẽo, trên đầu cỏ bám đầy sương mai trong suốt.
Phạm Lam choáng váng.
Nơi này rõ ràng chính là "Khôn cảnh", chỉ là Khôn Cảnh vĩnh viễn đều là ban đêm, mà nơi này lại là ban ngày.
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống đất, đừng đầu là Đào Khôi và vài tên áo đen. Hai tay bọn họ giao nhau, đầu ngón tay dán lên trán, biểu cảm sùng bái thành kính, trong miệng lẩm bẩm niệm cái gì đó.
Giữa hồ gợn sóng, sóng trắng cuồn cuộn, một sợi tóc nổi lên mặt nước, ngay sau đó, là trán, môi, cằm, cổ, cánh tay, chân.
Một người đàn ông thoát khỏi mặt nước, lơ lửng giữa không trung.
"Cung nghênh thần chủ!" Mọi người quỳ rệp xuống mắt đất hét lớn.
Chỉ có Phạm Lam không quỳ, cô đứng thẳng tắp giống như một cây kim thép chói mắt.
Bây giờ, cô ấy gần như có thể khẳng định, Thiên Duyên thánh giáo này khẳng định có mối liên hệ rất chặt chẽ với Dung Mộc... vậy thì, bây giờ cho dù có quỳ cũng không còn kịp nữa.
Cô nhìn vào "thần chủ" kia, thành thật mà nói, cô có hơi thất vọng.
Theo lý mà nói, thì cách xuất hiện như thế này, kẻ xuất hiện cho dù không phải mỹ nữ kinh thế hãi tục thì cũng có thể là một soái ca tiêu chuẩn, nhưng người này tính là cái thứ gì đây?
Thần chủ bề ngoài thoạt nhìn ước chừng hơn ba mươi tuổi, toàn thân da bọc xương, áo trắng quần trắng khoác trên người anh ta chẳng những không có cảm giác phiêu dật mà càng làm cho anh ta thêm suy dinh dưỡng. Khuôn mặt đã gầy đến mức phân biệt rõ tướng mạo, xương gò má cao đến dọa người, mái tóc vàng điên cuồng đung đưa trong gió, nhìn giống như một xấp râu hành.
Phạm Lam: "..."
Hiện tại thủ lĩnh tà giáo đều không chú trọng quản lý hình tượng như vậy sao?
Thật không chuyên nghiệp.
Thần chủ hình như cảm nhận được tầm mắt của Phạm Lam, anh ta chậm rãi quay đầu lại nhìn chằm chằm Phạm Lam.
Ánh mắt anh ta hơi híp lại, đồng từ hơi lóe lên, ánh sáng kia giống như một cây kim chui vào đồng tử Phạm Lam.
Da đầu Phạm Lam giật giật, mơ hồ cảm thấy đau đớn.
Tuy rằng dáng vẻ không ưa nhìn nhưng hình như thực sự có bản lĩnh.
Phạm Lam mỉm cười.
"Tại sao cô không quỳ?" Thần chủ hỏi.
Giọng nói và vẻ ngoài của anh ta cực kỳ không phù hợp, trầm thấp mà giàu từ tính, nếu như chỉ nghe giọng nói thôi nhất định sẽ cho rằng đây là một soái ca cực phẩm.
"Người anh em à, xã hội phong kiến đã sớm kết thúc rồi nhé." Phạm Lam cười nói: "Nhân dân Tam Giới đã đứng lên cả rồi."
Ánh mắt Thần Chủ chợt lóe, đột nhiên anh ta nâng cánh tay lên.
Một luồng phong đao sắc bén bay ra từ móng tay anh ta, đến trước mắt Phạm Lam. Thần quang hộ thể lập tức phát động, hai cỗ lực lượng giao kích chính diện, hình thành một luồng không khí đè nát cỏ cây bốn phía.
Chúng giáo đồ bị thổi bay khắp nơi, chỉ có Đào Khôi và mấy tên áo đen kia là vẫn còn yên tại chỗ.
Lần đầu tiên công kích, thế lực ngang nhau.
Biểu cảm của thần chủ không có một chút gợn sóng: "Báo danh."
"Bà nội mày." Phạm Lam nói. Mặc dù cô cười nhưng tình huống thực tế lại không hề lạc quan, một kích vừa rồi tuy rằng thần thể không bị tổn hại gì, nhưng thần quang lại bị trùng kích không nhỏ, da đầu Phạm Lam bắt đầu hơi co giật ...Là điềm báo sử dụng sức mạnh tinh thần quá mức.
Thần chủ khóe miệng giật giật, hình như muốn cười nhưng da và cơ bắp của anh ta đều hiện ra một loại trạng thái kỳ quái, giống có người dùng dây thừng kéo da mặt anh ta ... nụ cười cực kỳ đáng sợ.
Anh ta giơ tay lên, vươn ra một ngón tay chỉ vào Phạm Lam.
Trong phút chốc, một cơn gió lốc bắt đầu nổi lên, hóa thành xoáy nước giết qua.
"Tự do bình đẳng công bằng pháp trị!"
Tấm khiên chắn màu vàng nghênh đón dòng xoáy nước phát ra tiếng rít chói tai, mặt hồ và bầu trời chấn động kịch liệt, Phạm Lam cảm giác da đầu mình giống như bị cắt ra từ một thanh dao rọc gấy... nhanh như vậy sức mạnh tinh thần của cô đã không chịu nổi rồi?!
"Kiến quốc hậu bất chuẩn thành tinh!" Phạm Lam quyết định dứt điểm với chiêu mạnh nhất.
Pháp chú màu vàng khổng lồ gào thét lao về phía Thần Chủ. Thần chủ giống ngây người, anh ta không nhúc nhích chỉ nhìn