Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 4: Thần tiên cũng có KPI sao?
Chương 72: Thần phú Thiên Nhãn và đại trận
"Sư huynh ơi sư huynh à, sao anh lại biến thành như vậy rồi aaaaaa..."
Phạm Lam ngồi trên giường bệnh của bệnh viện trung ương Tam Giới, đen cả đầu nhìn Cổ Đạo Lâm nhào lên trên giường Đào Khôi khóc lóc.
"Này, anh ta còn chưa chết đâu." Phạm Lam nói.
"Cô đừng lừa tôi." Cổ Đạo Lâm khóc nói: "Cô là bà Thổ Địa chính hiệu mà còn bị thương nặng như vậy, sư huynh tôi chỉ là một phàm nhân, khẳng định là lành ít dữ nhiều rồi."
Phạm Lam: "..."
Tuy rằng trước mắt cô đang ở phòng bệnh bình thường không vào ICU, nhưng đỉnh đầu dán năm sáu miếng dán kiểm tra kỳ quái, một chân bị bọc thành bánh chưng, bên cạnh bày một đống máy kiểm tra thần quang và điện tâm đồ lộn xộn, thoạt nhìn thật sự là cách hồn quy đại địa không xa.
"Đừng la hét nữa, ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác nghỉ ngơi." Bác sĩ đi vào nói, trùng hợp là Liễu Thụ Yêu Lục Phường lần trước tiếp Phạm Lam: "Đào Khôi, chấn động não rất nhẹ, hẳn là bị thủ phù của thần tộc đánh tạo thành di chứng."
Cổ Đạo Lâm: "Thủ phù Thần tộc?"
Bác sĩ: "Là điện thoại di động của thần tộc, công kích vật lý, không dùng pháp chú công kích, không sao, yên tâm đi."
Da mặt run lên Cổ Đạo Lâm, yên lặng nhìn về phía Phạm Lam.
Phạm Lam kéo chăn che mặt.
Giả Đạo Lâm: "Này."
Phạm Lam: "Không phải tôi, tôi không biết, tôi không làm gì cả."
"......"
"Đau mắt, đau đầu, đau chân quá, tôi ngủ trước đây..."
"Chỗ nào không thoải mái sao?"
Có người bước nhanh vào phòng bệnh, kéo chăn che mặt của Phạm Lam xuống: "Đầu lại đau sao?" Là Dung Mộc.
"Không không có không có, tôi rất khỏe, chỉ hơi mệt thôi. Ha ha ha ha." Phạm Lam nói.
Dung Mộc: "Bác sĩ!"
Phạm Lam vội vàng nắm lấy cánh tay Dung Mộc: "Tôi thật sự không sao đâu mà."
Cô thật sự sợ anh ta và Kế Ngỗi rồi, ngày hôm qua cô vì nằm quá lâu nên chỉ bất giác hừ hừ hai tiếng, kết quả Kế Ngỗi lập tức đi bắt đến ba bác sĩ chủ nhiệm đòi hội chẩn cho cô bằng được, trong đó còn có một người ở khoa phụ sản! Buổi sáng cô muốn ngủ nướng, Dung Mộc bảo cô ăn cơm cô nên lười phản ứng, kết quả vừa mở mắt đã nhìn thấy một phòng bác sĩ đang vây quanh giường cô, cứ như cô một khắc sau sẽ hồn phi phách tán không bằng.
"Tôi chỉ cảm thấy... hơi ồn ào." Phạm Lam nói.
Nhưng Dung Mộc hình như căn bản không nghe thấy lời cô nói, anh sững sờ nhìn tay mình, cổ họng hơi giật giật.
Lúc này Phạm Lam mới ý thức được mình còn đang nắm cổ tay anh ta, vội vàng rụt trở về.
Lông mi Dung Mộc nhẹ nhàng rung động, khẽ "a" một tiếng.
"Cay mắt cay mắt quá..." Cổ Đạo Lâm bên cạnh che mắt nói thầm, bị Dung Mộc liếc mắt một cái, lập tức giả chết.
Dung Mộc từ lấy một cái chén giữ nhiệt trong túi ra, nhét vào trong tay Phạm Lam: "Nước trái cây thanh linh của Thiên sơn mạch, Kế Ngỗi vừa ủ xong sáng nay, có thể tẩm bổ thần quang."
Phạm Lam: "Mẹ ơi, cái này tốn bao nhiêu pháp lực?"
"Thiên Binh bộ trả."
"Vậy thì được."
Phạm Lam uống một ngụm thiếu chút nữa thì nôn ra. Nước ép trái cây này và mướp đắng giống hệt nhau... căn bản chính là nước mướp đắng mà.
Cô vốn định vụng trộm nhả nước trái cây về lại, kết quả vừa giương mắt đã nhìn thấy Dung Mộc chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm cô... cô chỉ có thể kiên trì nuốt nước trái cây xuống, đắng đến giật mình.
Dung Mộc cong cong mắt, mỉm cười.
Phạm Lam chuyển đề tài: "Kế Ngỗi đâu?"
"A Ngỗi đi mời Ngọc Đế bệ hạ rồi."
"Phụt, khụ khụ khụ." Phạm Lam phun ngụm nước trái cây trong miệng ra, đặt bình giữ nhiệt lên tủ đầu giường: "Hạo Ngọc?"
Dung Mộc lại nhét bình giữ nhiệt vào tay Phạm Lam: "Ừm."
Phạm Lam chỉ có thể dùng vẻ mặt khổ sở tiếp tục uống: "Vì sao?"
Dung Mộc trầm mặc vài giây: "Thực xin lỗi."
Phạm Lam: "Hả?"
"Ngày đó, chúng tôi đến trễ."
"Cũng không tính là muộn..." Phạm Lam đột nhiên nghĩ đến: "Ngày đó tôi liên lạc với anh và Kế Ngỗi, vì sao không tìm được các người?"
"Cục khai thác kỹ thuật Tam Giới thông báo cho A Ngỗi, nói đã khôi phục được một đoạn ký ức của Thiên Duyên thánh nữ, A Ngỗi vội đến Tam Thập trọng thiên, pháp lực tiêu hao quá độ, thủ phù thiếu phí." Dung Mộc nói: "Dung mỗ nhận được thông báo của Dương Tiễn nói Bồng Lai Mạch phát hiện tổng bộ Thiên Duyên thánh giáo, Dung Mộc nhất thời lo lắng..."
Nói đến đây, Dung Mộc dừng một chút, hình như hơi khó có thể mở miệng: "Ai ngờ, đều là kế điệu hổ ly sơn."
Phạm Lam tổng hợp manh mối đơn giản suy luận một chút, hiểu ra. Cô cho rằng là manh mối do chính cô điều tra được, nhưng trên thực tế đều là mồi nhử Thần Chủ tỉ mỉ bày ra, nói không chừng ngay cả Thiện Văn Thành cũng là một mắt xích trong số các mồi nhử đó.
Tại sao?
Cô là một thần chức trung cấp, bà Thổ Địa miếu Thổ Địa cơ sở, vì sao lại hao tâm tổn trí bắt cô như vậy?
"Thực xin lỗi." Dung Mộc nói lại một lần nữa.
"Không có việc gì, anh nhớ lần sau ra ngoài mang theo điện thoại di động là được." Phạm Lam khoát tay.
"Không, Dung mỗ là nói..." Dung Mộc ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn ánh mắt Phạm Lam: "Lần này, là bởi vì Dung mỗ hại cô lâm vào hiểm cảnh."
"Hả?"
Ánh mắt Dung Mộc quét qua cổ Phạm Lam.
Phạm Lam: "Ý anh là... mục tiêu của Thần Chủ kia là thần quang trong Lang Thanh sao?"
Dung Mộc rũ mắt.
Phạm Lam: "..."
Khó trách lúc ấy Thần Chủ không tiêu diệt cô ngay tại chỗ mà chỉ nhét cô vào trong quả trứng ghê tởm kia, khẳng định là vì muốn bóc tách cô và Lang Thanh, để thuận tiện cướp đoạt thần quang Dung Mộc.
Mẹ ơi! Nghĩ như vậy thật đúng là hơi sợ hãi, nếu như không phải Đào Khôi thì cô có hay không trực tiếp bị quả trứng kia nuốt rồi?
Phạm Lam âm thầm lau mồ hôi lạnh, ánh mắt lại chuyển đến trên người Dung Mộc.
Hai tay anh ta đặt trên đầu gối, móng tay kéo kéo ống quần, không nói một lời.
Tên này không phải lại tự kỷ rồi đó chứ?
"Dung Mộc, thần quang của anh đã cứu tôi vô số lần." Phạm Lam nói: "Không thể chỉ bởi vì lần này mà gạt bỏ công lao của nó được, Lang Thanh sẽ khóc đó."
Dung Mộc đột nhiên ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn.
Phạm Lam mỉm cười: "Từ trước tới giờ, cảm ơn anh."
Dung Mộc đỏ mặt.
Cổ Đạo Lâm ở phòng bên cạnh: "Ôi trời ơi..."
Phạm Lam liếc anh ta một cái sắc lẹm, Cổ Đạo Lâm ngậm miệng lại.
"Sau đó vì sao anh tìm được tôi thế? Có phải là nhờ Ly Trạch không?" Phạm Lam lại hỏi.
"Ly Trạch ngự hỏa chạy như điên ba ngày ba đêm, lúc tìm được Dung mỗ thì yêu quang gần như thoát ly yêu thể..." Dung Mộc nhẹ giọng nói.
Phạm Lam: Coi như cái rắm thối ly trạch này cũng có nghĩa khí.
Hiểu được nguyên nhân hậu quả, nghi hoặc lớn nhất trong lòng Phạm Lam dần dần hiện ra trong đầu.
Thế nhưng, có nên hỏi không?
Cô nhấp từng ngụm nhỏ nước trái cây, cẩn thận quan sát Dung Mộc. Anh ta dường như gầy đi, cằm nhọn hơn và khuôn mặt trắng hơn bao giờ hết. Đôi vai mỏng đến mức gần như không thể chống đỡ được chiếc áo sơ mi lớn của anh.
Phạm Lam nhớ tới cảnh anh ta và Thần Chủ chiến đấu, nhớ tới Dung Mộc vẻ mặt lạnh lùng kia.
Vẫn là hỏi đi, không hỏi thì cả người cô sẽ khó chịu, ngủ không được đâu.
Phạm Lam: "Tên của Thần Chủ kia là... Dung Lăng sao?"
Thần sắc Dung Mộc chấn động: "Sao cô biết?"
"Anh quen anh ta?"
"Cái..."
"Tôi đã gặp hai người trong giấc mơ trước đây."
Dung Mộc đột nhiên nắm lấy mạch môn của Phạm Lam, đôi mắt to tròn đen nhánh đến gần trước mắt Phạm Lam.
Hơi thở như sương mai tươi mát chui vào mũi Phạm Lam, làm trái tim cô lỡ nửa nhịp.
Cô và Dung Mộc dựa vào rất gần... cô nhớ tới lúc đại chiến, trán Dung Mộc dán lên trán cô, cô thậm chí còn nhớ tới ngày xác nhận hộ tịch Ly Trạch nộp đơn, xúc cảm khi ngón tay Dung Mộc vuốt ve lòng bàn tay cô... Phạm Lam nuốt nước miếng.
"Ừm khụ khụ khụ khụ khụ khụ!" Có một tiếng ho dữ dội vang lên ở cửa.
Dung Mộc giật mình nhảy dựng lên, lui về sao mấy bước.
Phạm Lam thấy Hạo Ngọc, còn có Kế Ngỗi đang đứng bên cạnh anh ta.
Lông mày Hạo Ngọc như muốn bay lên, biểu cảm của Kế Ngỗi hình như hơi khó chịu.
"Ngọc Đế bệ hạ." Dung Mộc hành lễ.
"Ôi mẹ nó!" Cổ Đạo Lâm ngã bệt xuống mặt đất.
Kế Ngỗi trợn trắng mắt.
Phạm Lam giãy dụa muốn đứng dậy nhưng lại bị Hạo Ngọc ngăn lại.
"Miễn lễ." Anh ta ngồi bên giường Phạm Lam nói: "Lần này cô lại lập đại công rồi."
"Ngọc Đế bệ hạ quá khen, là trách nhiệm của tôi thôi." Phạm Lam ôm quyền: "Ngài nhớ sát hạch GCV là được."
Hạo Ngọc mỉm cười. Nụ cười anh ta có một loại cảm giác ngây thơ như thiếu niên, thoạt nhìn rất thoải mái.
"Để tôi xem thử thần phú Thiên Nhãn của cô được không?" Hạo Ngọc hỏi.
Phạm Lam: "Xem, xem xem xem thế nào?"
Hạo Ngọc lại mỉm cười: "Phạm Lam, lúc cô lên lớp có phải đều ngủ gật không, chưa bao giờ nghiêm túc nghe giảng hả?"
"Tuyệt đối không có việc này!"
Hạo Ngọc thở dài, anh ta giơ tay lên, bàn tay nhẹ nhàng lướt qua mắt Phạm Lam.
Trước mắt Phạm Lam trở nên trắng xóa, thân thể trượt xuống, cô thét chói tai, tay chân cào loạn, đột nhiên cô lơ lửng trong một mảnh sương mù trắng xóa.
Phạm Lam giãy dụa đứng thẳng người lên, nhìn xung quanh mới phát hiện nơi này có lẽ là... biển mây?
Thân thể của cô chậm rãi nổi lên, xuyên qua thiên giới kết giới, ngự gió bay đi, vô số đám mây ở nhanh chóng xuyên qua trước mắt, cô nhìn thấy pháp đàn Càn Khôn Tam Tài đại trận trôi nổi giữa đất trời, cô rơi vào trong pháp đàn kia, mờ mịt nhìn xung quanh.
Nhưng Hạo Ngọc xuất hiện rồi, anh ta hiện thân từ trong sương mù mờ mịt, đứng ở bên cạnh cô.
"Thế mà lại là nơi này?" Biểu cảm của Hạo Ngọc hình như cảm thấy rất thú vị.
Phạm Lam: "Hả?"
Hạo Ngọc khẽ phất tay áo, mây mù đầy trời tản đi giống như thủy triều lộ ra bầu trời xanh biếc, ánh sáng mộng ảo lưu động trên lưới trận của Càn Khôn Tam Tài đại trận.
"Cô có thể nhìn thấy nó sao?" Hạo Ngọc hỏi.
Phạm Lam gật đầu.
"Ngoại trừ cái này, cô còn có thể nhìn thấy gì nữa?"
Phạm Lam cẩn thận quan sát pháp trận, sau ánh sáng vàng kia mơ hồ tỏa ra khí đen, giống là bóng dáng của lưới đen.
"Nơi đó, có lưới đen." Phạm Lam nói.
Hạo Ngọc mở to hai mắt nhìn lên bầu trời, thật lâu sau mới mỉm cười, lắc đầu.
"Cái này thật đúng là... không khoa học."
Phạm Lam: "Hả?"
Ngón tay Hạo Ngọc lại lướt qua mắt Phạm Lam.
Phạm Lam giật mình mở mắt ra.
Cô vẫn còn ở trên giường bệnh, Cổ Đạo Lâm cách vách còn chưa đứng lên khỏi mặt đất, thì ra chỉ vừa trải qua một chốc lát.
"Ngọc Đế bệ hạ, ngài vừa mới nói gì thế?" Phạm Lam hỏi.
Dung Mộc và Kế Ngỗi cùng nhìn về phía Hạo Ngọc.
Hạo Ngọc sờ sờ cằm: "Tôi trực tiếp nói kết luận luôn nhé, Thần Phú Thiên Nhãn của Phạm Lam bởi vì nguyên nhân nào đó đã dung hợp với Càn Khôn Tam Tài đại trận rồi."
Phạm Lam: "Cái gì vậy?!"
Dung Mộc: "Điều này... sao có thể?"
Kế Ngỗi: "Có phải là di chứng của trận chiến không?"
Hạo Ngọc lắc đầu: "Nhìn trạng thái dung hợp thì đã được một thời gian rồi, Phạm Lam, cô không có cảm giác khác thường gì sao?"
"Thường xuyên mơ mấy giấc mơ kỳ lạ?" Phạm Lam nói.
"Ví dụ như vậy?"
"Ví dụ như..." Phạm Lam cẩn thận liếc mắt nhìn Dung Mộc: "Không dễ hình dung lắm."
Biểu cảm của Hạo Ngọc giống như đã hiểu.
"Vậy cô có còn nhớ là bắt đầu từ khi nào không?"
"Hả......"
"Cái lưới đen mà cô nói, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy sao?"
"Lúc chiến đấu với Thần Chủ cũng có nhìn thấy, chính là tấm lưới này hiển thị BUG của đại trận..." Phạm