Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 85: Người Thần không thể thông hôn
***
Phạm Lam ngồi trên băng ghế nhỏ chảy mồ hôi lạnh.
Dung Mộc, Kế Ngỗi mặc quần áo đàng hoàng và Ly Trạch đứng thẳng phía sau cô, bố Phạm và mẹ Phạm ngồi trên sô pha, sắc mặt đen xì, hai đôi mắt bắn ra từng đợt mũi tên lạnh lẽo giống như muốn chọc mấy cái lỗ ở trên mặt Phạm Lam vậy.
Mẹ Phạm: "Phạm Lam!"
Phạm Lam: "Có!"
"Chị có 30 giây..."
"Nhà con thuê tăng giá, nhà Dung Mộc vừa vặn có phòng trống, con ở tầng ba bọn họ ở tầng hai, chúng con là quan hệ đồng nghiệp và sống chung, tình huống sáng nay hoàn toàn là ngoài ý muốn, không báo cáo với hai người là sơ suất của con!" Phạm Lam nói xong một hơi, thiếu chút nữa thì nghẹn chết.
Ly Trạch chậc chậc hai tiếng.
Ánh mắt mẹ Phạm bắn về phía Ly Trạch: "Đứa trẻ này là sao?"
"Em trai anh ấy." Ly Trạch chỉ Kế Ngỗi: "Em họ"
Da mặt Kế Ngỗi hơi co rút.
Bố Phạm: "Tiểu Kế vừa rồi là..."
Vẻ mặt Kế Ngỗi không chút thay đổi: "Ngoài ý muốn."
Mẹ Phạm: "Lãnh đạo Tiểu Dung là..."
Dung Mộc: "Làm, làm bữa sáng..."
"Lời Phạm Lam vừa nói là thật sao?" Mẹ Phạm căng mặt hỏi.
Dung Mộc, Kế Ngỗi cộng thêm Ly Trạch mạnh mẽ gật đầu.
Mẹ Phạm và bố Phạm liếc nhau.
Phạm Lam quay đầu liều mạng nháy mắt với Dung Mộc.
Bình thường anh không phải là người giả ngu giỏi nhất sao, nhanh lên, tổ chức cần anh!
Cũng không biết Dung Mộc có phải thật sự hiểu rõ ánh mắt của Phạm Lam hay không, nở nụ cười vô địch: "Bác trai bác gái ở lại ăn bữa cơm nhé?"
Bố Phạm và Mẹ Phạm rõ ràng cảm thấy hơi hoảng hốt, phản xạ có điều kiện mỉm cười với Dung Mộc, và vô cùng thần kỳ là không khí giương cung bạt kiếm kia không hiểu sao lại biến mất.
"Khụ, cũng tốt." Mẹ Phạm nở nụ cười từ mẫu: "Nếm thử tay nghề của cậu."
Một phút sau.
"Chúng tôi ăn sáng rồi." Bố Phạm nói.
"Không đói." Mẹ Phạm nói.
Bữa sáng trên bàn là bánh sandwich và trứng tráng, bánh sandwich bị nhão, trứng tráng đen xì, tỏa ra một hương vị địa ngục.
Nụ cười của Dung Mộc hơi cứng ngắc.
"Đợi chút." Kế Ngỗi sải bước đi vào phòng bếp, rầm rầm vài phút rồi bước ra, đặt hai bát mì thịt bò "rau xanh mì trắng" trước mặt nhị lão.
Mẹ Phạm khiếp sợ, bố Phạm vui vẻ, Phạm Lam thả lỏng, Dung Mộc ảm đạm.
*
"Con vừa nói nhà này cho thuê bao nhiêu cơ?" Bố Phạm hỏi.
"Một tháng một ngàn." Phạm Lam nói.
Bố Phạm tấm tắc khen ngợi: "Thoải mái."
Mẹ Phạm căng mặt nhìn cả tầng lầu một lần, một ngóc ngách cũng không buông tha, đặc biệt chú ý đến cửa mật mã ở đầu cầu thang.
"Đây là khóa gì?"
Phạm Lam: "Khóa võng mạc."
"Có an toàn không?"
"Có thể so với kho bạc cấp quốc gia."
Mặt Mẹ Phạm càng căng thẳng hơn, bà cẩn thận sờ sờ khóa cửa, xách túi da ngồi trên sô pha, vắt chéo chân uống một ngụm trà.
Bố Phạm im lặng như hến, cẩn thận ngồi xuống bên cạnh.
"Đóng cửa lại." Mẹ Phạm ra lệnh.
Phạm Lam vội đóng cánh cửa mật mã lại, trở về ngồi đoan chính.
Ánh mắt Mẹ Phạm giống như ánh sáng phóng xạ quét Phạm Lam từ trên xuống dưới ba lần, đột nhiên thở một hơi dài thật dài.
"Rồi, xong phim luôn rồi."
Bố Phạm: "Hả?"
Phạm Lam: "Gì cơ ạ?"
"Cái khóa đó chắc chắn như vậy! Vừa nhìn đã biết là hai chàng trai dưới lầu không có bất kỳ suy nghĩ gì với chị rồi!" Mẹ Phạm vỗ bàn.
Bố Phạm: "..."
Phạm Lam: "..."
"Lúc vào cửa mẹ còn ảo tưởng rằng cây sắt Phạm Lam chị cuối cùng cũng chịu nở hoa rồi, có thể vớt vát một người thì hay một người, haizz, mẹ thật sự là nghĩ nhiều rồi."
Bố Phạm: "..."
Phạm Lam: "Mẹ, ý của mẹ là..."
Mẹ Phạm lấy một tờ khăn ăn từ trong túi, nấc lên một tiếng, vành mắt đỏ lên, nước mắt ào ào rơi xuống.
"Hôm qua mẹ mơ thấy bà ngoại chị báo mộng cho mẹ, nói bà ở dưới đó không tốt chút nào, đều là do chị hại cả!"
Phạm Lam: "Hả? Sao có thể, bây giờ con là ..."
"Chị là gì, chị bây giờ chỉ là một đứa độc thân không hơn không kém!" Mẹ Phạm vỗ bàn: "Bất hiếu có ba điều, lớn nhất là không có hậu, chị cũng đã ba mươi mà ngay cả bạn trai cũng không có, chị nhìn xem chị họ Lý Miểu Miểu đi, kết hôn sớm, bây giờ con cũng đã có rồi, còn là cặp song sinh, dì hai chị sắp được ôm cháu trai rồi!"
Phạm Lam nhìn Phạm ba.
Bố Phạm lén lút nói với Phạm Lam: "Ngày hôm qua đi thăm dì Hai con, bị kích thích."
Phạm Lam: "..."
Chẳng trách.
"Ngày giỗ bà ngoại của chị sắp đến rồi, lúc đó đã nói thế nào, con gái lớn như thế rồi, lẽ nào muốn cô độc suốt đời sao..." Mẹ Phạm càng khóc càng hăng.
Phạm Lam: "Mẹ ơi, mẹ đừng lo lắng quá, đơn vị hiện tại của con có rất nhiều thanh niên độc thân tuổi trẻ đầy triển vọng, cơ hội rất nhiều ..."
"Cơ hội gì, cơ hội dưới lầu hai tốt như thế chị còn không nắm chắc được, những cơ hội lộn xộn khác có ích lợi gì!" Mẹ Phạm quẹt nước mắt, nói tiếp: "Mẹ còn không biết chị sao, không phải ở nhà ngủ là ngủ ở đơn vị, trông vào chị tự đi tìm bạn trai thì chỉ có nằm mơ! Mẹ nói cho chị biết, kiên quyết không được, khẳng định không được, tuyệt đối không được!"
Phạm Lam từ bỏ: "Mẹ nói thẳng đi, mẹ có yêu cầu gì?"
Mẹ Phạm bỗng chốc lấy lại tinh thần, rút một quyển album từ trong túi xách mở ra, gọi Phạm Lam đến ngồi bên cạnh.
"Hai người dưới lầu kia quá cao, phỏng chừng cô cũng không với tay tới được, chúng ta vẫn nên đi trên đường bằng thôi, an toàn. Chị nhìn mấy người này, đều là người thành thật, có thích ai... không, chúng ta đi gặp mặt đã, bây giờ sẽ sắp xếp lịch trình luôn."
Phạm Lam lau mồ hôi nhìn bố Phạm. Bố Phạm giả chết.
Trong album đều là ảnh chụp những người đàn ông tinh anh, người nào người nấy đều mặc âu phục giày da, thoạt nhìn thật đúng là rất ngon lành, chỉ là ...
Phạm Lam âm thầm thở dài, khép album ảnh lại.
Ánh mắt Mẹ Phạm lập tức dựng thẳng lên: "Thế nào?!"
"Con phải cẩn thận nghiên cứu nghiên cứu, sau đó sẽ sắp xếp thứ tự, an bài thời gian lần lượt gặp mặt." Phạm Lam nói.
Mẹ Phạm vui vẻ.
"Cộp!" Một tiếng động lạ phát ra từ sân thượng, như thể một cái gì đó vừa rơi ra khỏi mái nhà.
Bố Phạm đứng dậy nhìn, Phạm Lam thấy ba cái đuôi màu đỏ rực trên nóc nhà.
"Hình như là một con mèo." Ba Phạm trở về nói.
Phạm Lam: "..."
"Cứ quyết định như vậy đi, mau chóng trả lời cho mẹ." Mẹ Phạm đứng dậy: "Con đi hỏi tiểu Kế bát mỳ vừa rồi nấu sao thế, ngon quá trời."
"Tôi xuống xem phòng dưới tầng một lát, xinh ghê." Bố Phạm cũng đi theo.
Phạm Lam ngồi trên sô pha, nhìn album xem mắt trong tay cười khổ.
Chuyện này phải làm sao đây?
Cô đường đường là một thần tộc, có thể kết hôn với con người không?
Không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, nếu bà Thổ Địa đi xem mắt với người khác, truyền ra ngoài có phải sẽ bị cười chết hay không.
Cô thậm chí đã tưởng tượng ra vẻ mặt cười điên khùng của Bạch Huyên và Cơ Đan trước mắt rồi.
Hai tay Phạm Lam đè huyệt thái dương, thở dài thật dài.
Đột nhiên, có một đôi chân xuất hiện trước mắt cô.
Vớ trắng, dép nhựa màu hồng.
"Á!" Phạm Lam sợ tới mức ngửa người ra sau: "Dung Mộc, anh làm gì thế?!"
Dung Mộc đứng ở trước mặt Phạm Lam, hai tay cắm ở trong ống tay áo, đôi mắt đen không thấy đáy giống như đáy biển.
Khoảnh khắc này, Phạm Lam giống như nhìn thấy Dung Mộc vạn năm trước... không đúng, Dung Mộc trước mắt so với vị thần lạnh lùng tôn quý kia, hình như còn có thêm một chút thứ khác, là... tức giận?
Phạm Lam có hơi không xác định, cô chưa từng thấy Dung Mộc tức giận.
Cho dù là lúc anh phong ấn Dung Lăng, trên người anh cũng chỉ có sự cô độc và bi thương, không phải tức giận.
Dung Mộc của bây giờ nhìn có hơi đáng sợ, Phạm Lam nuốt nước miếng, cơ bắp toàn thân trở nên căng thẳng.
Đồng tử Dung Mộc chậm rãi chuyển động, sau đó đặt ở trên album xem mắt.
Anh ta cắn mạnh hàm sau.
"Thần tộc và nhân tộc không thể thông hôn."
Phạm Lam: "Hả?"
"Vi phạm pháp luật bảo hộ nhân tộc cơ bản của Tam Giới."
"Hả, còn có luật này sao?!"
"Có!"
Nói xong anh đi ra ban công, vù một cái không thấy đâu nữa.
Không phải chứ!
Phạm Lam mở luật bảo vệ nhân tộc cơ bản, lướt từ đầu đến cuối một lượt, không thấy điều luật mà Dung Mộc nói, thế nhưng lại thấy mấy tin bát quái ở trong Thần Tín Thiên Đình.
[Thần tộc cơ sở và nhân tộc kết hôn rốt cuộc khó khăn đến mức nào?]
[Nhìn vào lịch sử hôn nhân Tam Giới 500 năm, bi kịch của sự kết hợp giữa thần tộc và nhân tộc]
[Nghị sĩ trung ương Tam Giới đề nghị, Thần tộc nếu thành hôn với nhân tộc, sẽ khấu trừ bổng lộc 500 năm]
Phạm Lam: "..."
Mẹ nó?!
*
Bố Phạm, mẹ Phạm mới ở lại một đêm đã vội vã trở về nhà, và... để lại một đống di chứng.
Từ sau khi họ rời đi, ánh mắt Ly Trạch nhìn Phạm Lam cũng không đúng lắm, lúc nào cũng lộ ra mùi vị "bùn nhão không trát được tường".
Kế Ngỗi dường như không có gì thay đổi, nhưng không biết vì sao số lần nấu cơm càng ngày càng ít. Kỳ lạ nhất phải nói đến Dung Mộc, anh ta đột nhiên bắt đầu học nấu ăn.
Không thể không nói, ngộ tính của lão thần già tám vạn tuổi trong chuyện nấu cơm thật đúng là... cực kỳ đáng sợ!
Cho dù là rau tươi của nhân giới hay là đặc sản của Thiên Sơn mạch, chỉ cần ở trong tay Dung Mộc thì toàn bộ biến thành món ăn địa ngục. Hơn nữa còn là món ăn địa ngục cấp cao nhất. Ăn một miếng hồn phi phách tán, ăn hai miếng mất hết ánh sáng, ăn ba ngụm hồn quy đại địa.
Ly Trạch kêu khổ không ngừng, trực tiếp biến thành hình hồ ly chuyển sang ăn thức ăn cho chó.
Kế Ngỗi càng ác hơn, lúc giao đồ ăn thuận tiện giải quyết luôn ba bữa.
Thảm nhất là Phạm Lam, cũng không biết vì cái gì mà Dung Mộc hết lần này tới lần khác nhìn chằm chằm cô không buông, lúc ăn sáng nhìn chằm chằm cô ăn, lúc cơm chiều nhìn chằm chằm cô ăn, đáng sợ nhất là khó khăn lắm mới đến ngày làm việc, Phạm Lam vốn định lẻn ra ngoài kéo ghế thì Dung Mộc lại mang cơm hộp đến cho cô.
Phạm Lam: "Xã công