Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 89: Càng lúc càng tham lam
***
Phạm Lam ngồi trong đại viện rộng lớn ngơ ngác nhìn bà ngoại và ông ngoại bận rộn trong ngoài.
"Nào nào, ăn hoa quả nào, đây là nước dứa Tam lộ nổi tiếng nhất địa giới, rất ngọt." Bà ngoại đặt mâm trái cây trước mặt Phạm Lam: "Bà nhớ Lam Lam nhà mình thích ăn ngọt nhất."
"Hai vị lãnh đạo, mời uống trà." Ông ngoại nhiệt tình chào hỏi Dung Mộc và Kế Ngỗi, rồi lại nhìn Ly Trạch: "Mèo con, cậu muốn ăn gì?"
Dung Mộc: "Đa tạ."
Kế Ngỗi: "Ồ."
Ly Trạch: "Tôi là một con cáo."
Phạm Lam không nhúc nhích, cô căn bản không ăn được thứ gì, cổ họng giống như bị một khối bột chua xót chặn lại, nghẹn đến hốc mắt cô vừa xót vừa đau.
Cô lau mí mắt.
"Đứa nhỏ này, khóc cái gì vậy? Bà và ông nội cháu ăn ngon ngủ ngon, mấy cái bệnh như thấp khớp, cao huyết áp cũng không còn, đi đi lại lại cứ vù vù như bay ấy. Đừng khóc nữa, lớn vậy rồi còn khóc nhè, có xí hổ không nè."Bà ngoại kéo tạp dề lau nước mắt cho Phạm Lam.
Phạm Lam cảm giác được nhiệt độ cơ thể bà ngoại, lạnh như một khối băng, nhưng động tác vẫn thô lỗ như trước kia, mỗi lần giúp cô lau nước mắt đều làm mặt cô đau hết cả lên.
Thật sự là bà ngoại rồi.
Phạm Lam đang khóc bỗng bật cười.
"Đúng rồi, con chưa từng gặp nhỉ, đây là ông ngoại con, con chưa ra đời thì ông đã tới đây rồi." Bà ngoại chỉ vào ông bà nói.
Ông ngoại cô có khuôn mặt vuông vức, mắt một mí, biểu cảm nhìn Phạm Lam dường như rất vui mừng. Đôi mắt của ông rất giống với của Phạm Lam.
"Chào ông ngoại, con là Phạm Lam." Phạm Lam đứng dậy cúi đầu.
"Con gái của bé năm nhà mình, thật sự rất có tiền đồ." Ông ngoại vui vẻ nói.
"Nửa năm trước, nhân viên địa phủ đột nhiên chia ra tòa nhà lớn này cho chúng ta, nói trong tộc có người làm đại công đức, hoàn toàn không nghĩ đến là vì Tiểu Lam thành thần rồi." Bà ngoại nói: "Con coi lạ lùng chưa, cả nhà có bảy đứa cháu, chỉ có con lười nhất, sao lại thành thần được nhỉ?"
Phạm Lam: "Ặc..."
"Lãnh đạo Tiểu Dung, anh không biết đâu Tiểu Lam từ nhỏ đã lười, cực kỳ lười, ta còn nhớ lúc năm tuổi, ở nhà xem TV, thà tè ra quần chứ cũng lười đi vệ sinh..."
"Bà ngoại!" Phạm Lam nhảy bật dậy
Kế Ngỗi: "Phụt."
Ly Trạch: "Phụt Phụt phụt phụt phụt!"
Da mặt Phạm Lam đỏ bừng, liếc nhìn Dung Mộc một cái.
Dung Mộc lại không cười, chớp chớp đôi mắt to hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Bà ngoại cười nói: "Bị mẹ nó đánh một trận, chạy loạn khắp phòng, gào thét hơn bốn tiếng đồng hồ, nói cái gì mà Con không bao giờ tè ra quần nữa. Mẹ, mẹ đừng đánh con, hàng xóm gần đó đều nghe thấy hết."
Ly Trạch: "Ha ha ha ha ha ha!"
Kế Ngỗi quay đầu, bả vai run rẩy không ngừng.
Hai mắt Dung Mộc cong cong, ánh mắt trong suốt kia làm cho Phạm Lam cực kỳ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Bà ngoại cười ha hả nhìn Phạm Lam, thật lâu sau mới khẽ thở dài.
"Chớp mắt, tiểu Phạm Lam tè dầm trước đó đã có tiền đồ như vậy rồi..."
Mắt Phạm Lam lại chua xót.
"Được rồi được rồi, đừng nói mấy thứ đó nữa, nhanh coi mấy đứa con gửi gì nè?" Ông nội nói.
Bà ngoại lập tức bắt đầu oán giận: "Tôi đã thác mộng mấy lần bảo bọn họ đừng gửi đồ đừng gửi đồ nữa, chúng ta có gì thiếu gì đâu, sao không nghe lời gì cả!"
Tuy rằng nói như vậy nhưng vẻ mặt lại rất vui.
Bà ngoại vẫn giống như trước kia, lúc nào cũng nói một đằng nghĩ một nẻo.
Phạm Lam chạy tới: "Bà ngoại, con giúp bà." Nói xong, cầm kéo cắt bưu kiện chuyển phát nhanh.
"Đừng!" Dung Mộc, Kế Ngỗi, ông bà ngoại đồng thời kêu to.
Một bong bóng khổng lồ chen ra khỏi hộp chuyển phát nhanh và nổ tung. Mấy chục bộ quần áo đập xuống ầm ầm, Phạm Lam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cô đã bị chôn rồi.
Một giây sau, cô cảm thấy thắt lưng của mình bị ai đón ôm lấy kéo ra ngoài.
Là Dung Mộc, biểu cảm của anh ta dở khóc dở cười, trên đầu còn treo một cái khăn lụa màu hồng phấn.
"Bưu kiện chuyển phát nhanh địa giới đều là gói nén mật độ cao." Anh ta nói.
Phạm Lam: "Hả?"
Kế Ngỗi một tay xách bà ngoại, một tay xách ông ngoại, Ly Trạch hất chiếc vớ trên đầu, hắt hơi một cái.
Trên mặt đất quần áo phủ đầy, tất cả đều là quần áo mùa đông của người trung niên lão niên, ngực dán nhãn, Phạm Lam nhìn thấy tên của mẹ cô, còn có tên dì cả, dì hai dì ba và cậu tư.
"Ai da, nhiều quần áo như vậy, qua một trăm năm nữa cũng mặc không hết được." Bà ngoại phàn nàn.
Ông ngoại cười lớn.
*
"Lam Lam à, trở về nói với mẹ và dì của con, cho dù có muốn gửi đồ thì cũng gửi đồ đem mắt chút, con nhìn nè, kiểu dáng này cũng già quá rồi, địa giới đã sớm không còn thịnh hành nữa rồi." Bà ngoại vừa gấp quần áo vừa cằn nhằn.
Phạm Lam không thể không thừa nhận, bà ngoại cô nói rất đúng.
Áo quần mẹ cô gửi toàn là mấy khoản đồ cũ xưa, phong cách thời trang của địa giới thời đại mới quả thật không hợp nữa.
"Con nói mẹ không tin đâu." Phạm Lam nói: "Hay là bà thác mộng đích thân nói đi ạ?"
Bà ngoại: "Mỗi lần ta thác mộng đều nói một đống, mà chả có ai chịu nghe cả? Cục Thác Mộng còn thu phí đắt ơi là đắt, còn phải xếp hàng, mỗi ngày ta vừa phải khiêu vũ vừa phải hát còn phải tập yoga, bận rộn lắm, làm gì có thời gian."
Phạm Lam: "Còn phải xếp hàng nữa ạ?"
"Còn không phải sao!" Bà ngoại liếc mắt nhìn Dung Mộc đang chuyển quần áo một cái: "Hai anh chàng này này thoạt nhìn không tầm thường, đều là thượng thần hả?"
"Vâng."
"Cháu thích cái người nhìn dịu dàng kia phải không?"
Phạm Lam bất ngờ mở to hai mắt.
"Bà Ngoại, sao bà..."
"Ta là người nuôi con từ khi mới sinh ra đó, chút tâm tư nhỏ bé của con, có thể gạt ta?" Bà ngoại liếc nhìn Phạm Lam một cái.
Phạm Lam cười: "Đúng vậy, con rất thích anh ấy."
Bà ngoại thở dài, sờ sờ đầu Phạm Lam.
"Anh chàng kia không dễ gần đâu."
"Bà ngoại, anh ấy đã tám vạn tuổi rồi đó. Là một lão già rồi."
"Ôi mẹ ơi! Thật nhìn không ra đó!"
Phạm Lam bật cười, cô bất giác nhìn về phía Dung Mộc.
Dung Mộc đang xếp quần áo đột nhiên dừng bước, hơi ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
"Ăn cơm thôi." Kế Ngỗi bưng hai mâm thức ăn đi vào sân: "Ly Trạch, lau bàn."
Ly Trạch đang nằm trên ghế ngủ chợt nhảy bật dậy, xoay một vòng trên không trung biến thành hình người, cầm giẻ lau lau bàn ăn.
"Ôi trời ơi, tay nghề của anh chàng này thật tốt." Ông ngoại bưng một nồi canh từ trong phòng bếp chạy ra: "Bà ơi, mau đến nếm thử, tôi mới ngửi thấy cũng thèm muốn chết rồi."
Nói thật, hôm nay Kế Ngỗi chỉ làm đồ ăn gia đình cũng là trình độ hàng ngày, nhưng ông bà ngoại hiển nhiên là vô cùng hài lòng, ăn uống thỏa thích. Nhất là bà ngoại, ánh mắt nhìn Kế Ngỗi tràn ngập từ ái, còn thỉnh thoảng liếc Phạm Lam một cái, biểu cảm rất hấp dẫn.
Ông lão dường như càng thích Ly Trạch hơn, liên tục gắp thức ăn cho Ly Trạch, đút cho cái bụng tiểu hồ ly căng phồng lên như con châu chấu.
Dung Mộc thì vô cùng an tĩnh, yên lặng ăn cơm trong chén, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng rất ít động vào.
Phạm Lam quan sát anh trong chốc lát, phát hiện Dung Mộc không hề tập trung, không biết là đang nghĩ điều gì.
Cô gắp một miếng rau đặt lên bát anh ta.
Dung Mộc dừng đũa một lát, nhướng mắt nhìn Phạm Lam.
Không biết vì sao, biểu cảm kia lại khiến Phạm Lam thấy anh ta đang "tủi thân".
Phạm Lam hạ giọng: "Tôi nhớ rõ quy định đảm bảo an toàn hệ thống luân hồi Tam Giới, thần chức thành thần chưa tới 500 năm không được..."
"Lần này là công vụ." Dung Mộc nói: "Là ngoại lệ."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Được không?"
Dung Mộc cúi đầu ăn cơm: "Ừ."
Vì sao anh ta lại không vui rồi? Người này gần đây tâm trạng dao động quả nhiên vô cùng không bình thường, chẳng lẽ giống như Giáp Dịch nói, tiền mãn kinh?
Phạm Lam nghĩ.
"Bà ngoại Phạm Lam, lần trước nghe mẹ Phạm Lam nói, bà thác mộng cho mẹ cô ấy, nói vì Phạm Lam không kết hôn nên hai người cảm thấy rất mất mặt." Ly Trạch vỗ chiếc bụng tròn trịa, nói: "Là thật sao?"
Dung Mộc đột nhiên ngẩng đầu.
"Nói bậy! Ta nói vậy khi nào!" Bà ngoại vỗ bàn nói: "Ta chưa bao giờ báo mộng như thế!"
Ông ngoại sợ tới mức đũa run lên, cả nồi cơm rơi xuống đất.
"Ông nó, bây giờ đi hẹn trước với cục thác mộng, tôi muốn nói đàng hoàng với Tiểu Ngũ, nó nói năng gì mà lộn xộn thế không biết!" Bà ngoại hét lên.
Ông ngoại lấy điện thoại ra bấm.
"Lam Lam, ta nói cho con biết, con muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì không kết, đừng nghe mẹ con cằn nhằn, cái gì không kết hôn thì mất mặt, đây là thời đại gì rồi mà vẫn còn cái tư tưởng cũ rích đó, cái cách nghĩ đó mới mất mặt thì có!" Bà ngoại hít sâu một hơi: "Yên tâm, bà ngoại chống lưng cho con!"
Phạm Lam cười to: "Được! Cảm ơn bà ngoại."
"Thật sự là tức chết mà." Bà mến lưu loát thu dọn chén đĩa: "Còn lấy tôi ra làm lá chắn, càng lúc càng quá đáng mà."
"Bà ngoại Phạm Lam." Dung Mộc đứng lên, không biết móc ra một cái bọc nhỏ từ đâu, hai tay dâng lên: "Đây là quả của miếu Thổ Địa chúng tôi tặng bà."
"Ôi chao, thế này thì ngại lắm." Bà ngoại mặt mày hớn hở nhận lấy.
Phạm Lam: "..."
Món quà chuẩn bị khi nào? Sao cô không biết?
Phạm Lam nhìn Kế Ngỗi, biểu cảm của Kế Ngỗi càng kinh ngạc hơn cả cô.
Càng làm cho Phạm Lam kinh ngạc là bọc quà đó lại là bánh đường trắng.
"Ôi chao, thật có tâm đấy, đây là món tôi thích nhất." Bà mến cười nói.
Phạm Lam ngạc nhiên.
Biểu cảm Dung Mộc rất thẹn thùng, đỏ tai nhỏ giọng nói: "Con giúp bà rửa bát."
Bà ngoại nhìn Dung Mộc nói: "Được."
Phạm Lam trợn mắt há mồm.
Phản ứng đầu tiên của cô là: Dung Mộc biết rửa chén không?
"Kế Ngỗi, Dung Mộc sẽ không phải là tiền mãn kinh thật đó chứ? Gần đây tâm trạng của anh ta có hơi thăng trầm." Phạm Lam hỏi.
Sắc mặt Kế Ngỗi không chút thay đổi nhìn Phạm Lam, khóe mắt hơi hơi co rút.
Ly Trạch che mặt: "Mẹ ơi!"
Phạm Lam cảm thấy phản ứng của bọn họ rất kỳ lạ. Mà kỳ lạ hơn nữa là là phản ứng của bà ngoại.
Lúc tiễn Phạm Lam ra cửa, bà ngoại lặng lẽ kéo cô sang một bên, dùng loại biểu cực kỳ thâm trầm nói: "Lam Lam à, cái gọi là nhìn người không thể tướng mạo, bà ngoại cảm thấy những lời này cũng áp dụng cho thần tiên."
Phạm Lam: "Hả?"
"Thận trọng, thận trọng!"
"Gì cơ?"
Phạm Lam ngồi trên xe ngựa ngắm nhìn phong cảnh lộng lẫy của địa giới, ánh mắt không tự chủ được chuyển đến trên người Dung Mộc.
Biển mây màu tím nhạt lướt qua gò má anh, làn da anh trắng như ngọc, mặt mày trong suốt.
Phạm Lam: "Dung Mộc, lúc anh rửa chén đã nói chuyện gì với bà ngoại tôi thế?"
Dung Mộc nhìn về phía