Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 1: Không cẩn thận trở thành thần tiên
Chương 9: Đi làm ngày đầu tiên, chết
****
Phạm Lam đứng trong nhà thờ... khụ, trong phòng làm việc, đánh giá chung quanh. Văn phòng rất rộng rãi, ít nhất cũng phải một trăm năm mươi mét vuông, hai bên là cửa sổ chạm rỗng theo phong cách cổ xưa, dưới cửa sổ có một bồn hoa nho nhỏ, con hổ leo núi xanh mướt dọc theo dây leo treo trên cửa sổ, ánh mặt trời theo mạch lá chảy vào trong phòng, làm cho cả gian phòng vừa ấm áp lại sáng sủa.
Ngay phía trước là ba cái bàn gỗ hoa lê lớn, mỗi cái đều rộng tầm một thước năm, xếp thành chữ "Phẩm"(品), trên chiếc bàn ngoài cùng bên phải trống rỗng không có thứ gì, chiếc bàn chính giữa nghiêng ra phía sau dựa vào bức bình phong ba tấm, bức tranh trên tấm bình phong thoạt nhìn rất quen mắt, cùng cách phối màu với bức "Non sông ngàn dặm" có chút giống. Trên bàn bày mấy quyển sách cùng một bộ trà cụ, ấm trà có màu ngăm đen bóng loáng, Phạm Lam cảm thấy đó hẳn là đồ cổ.
Bàn bên trái náo nhiệt hơn nhiều, logo phía sau máy tính màu bạc vẫn là chữ "S", bàn phím màu trắng, chuột không dây, miếng đệm chuột khổng lồ, cộng thêm đồ ăn vặt lộn xộn... Phạm Lam nhìn thấy khoai tây chiên, mực, cá muối khô, lão can ma(một nhãn hàng ớt tương), thùng mì tôm, hộp quả hạch, hai cốc giữ nhiệt 800ml, một máy pha cà phê, một cái máy ép trái cây, bên trong không biết là cái gì, màu vàng dinh dính. Đáng sợ nhất là một củ khoai lang nướng gặm được một nửa, và đã khô quắt lại rồi.
Anh shipper... không, là Trù Thần đại nhân ngồi trong đống rác rưởi kia, trầm mặc ăn bánh kếp trái cây... bên ngoài bao bì Phạm Lam nhìn rất quen mắt, hình như là của nhà họ Dương trong chợ.
Phạm Lam đi dạo một vòng, mắt thấy vị đồng nghiệp mới này không hề có ý định chào hỏi, nên chỉ có thể tự mình mở miệng trước.
"Xin hỏi, vị trí của tôi ở đâu?"
Trù Thần chỉ vào cái bàn trống kia.
Phạm Lam đi qua, đặt ba lô xuống, ngồi trên chiếc ghế gỗ lớn.
Đây hình như là đồ nội thất thời nhà Minh, tay nghề tinh tế, chất lượng gỗ quý, vị trí đặt mông đủ lớn, vừa cứng vừa lạnh, quả thực giống như một cái ghế hành hình.
Phạm Lam từ trong túi lấy tấm đệm đặt xuống dưới mông, vừa ngẩng đầu, phát hiện Trù Thần đối diện đang nhìn mình.
Phạm Lam: "Xin hỏi..."
Trù Thần dựng một quyển sách lên, che mặt lại. Tiêu đề sách: "Chín ngàn năm tu tiên của Dương Tiễn"
Phạm Lam: "..."
Này này, cầm sách ngược rồi kìa.
"Xin hỏi Trù Thần đại nhân xưng hô ngài như thế nào?"Phạm Lam hỏi.
Anh trai Trù Thần một tay dùng sách che mặt, tay kia ở trong đống đồ ăn vặt lôi lôi kéo kéo nửa ngày, đẩy ra một tấm bảng đặt lên mặt bàn.
[Trù Thần: Kế Ngỗi]
Kế...cái gì?
Phạm Lam mở từ điển ra.
Ngỗi, đọc là wěi, hình dung cho người có dáng người cao lớn.
Kế Ngỗi... Ủy ban kỷ luật?
Emmmm......
"Chẳng lẽ ông Thổ Địa của ngôi miếu này chính là..." Phạm Lam hỏi: "Dung Mộc?"
"Vâng."
"Anh ta còn chưa tới sao?"
"Ừm."
"Anh ta khi nào mới đi làm?"
"Sắp rồi."
"......"
Phạm Lam cảm thấy sau này các mối quan hệ giữa các đồng nghiệp trong văn phòng này thực sự vô cùng đáng lo ngại!
Phạm Lam: "Xin hỏi, công việc cụ thể của tôi là...".
Kế Ngỗi đứng bật dậy.
Phạm Lam giật mình.
Ý anh là gì?
Muốn đánh nhau không?
Chỉ thấy Kế Ngỗi thẳng lưng, hùng hổ đi đến cửa văn phòng, dừng lại, quay đầu, nhìn Phạm Lam một cái, rồi lại quay đầu.
Phạm Lam: Hả?
Kế Ngỗi không nhúc nhích, lại quay đầu lại nhìn Phạm Lam.
Phạm Lam: Hả???
Kế Ngỗi lại nhìn Phạm Lam một cái.
Phạm Lam hiểu, đây là ý bảo cô đi theo anh ta nhỉ.
Quả nhiên, Phạm Lam vừa đứng dậy, Kế Ngỗi liền dẫn đầu đi ra ngoài, còn thỉnh thoảng quay đầu lại liếc Phạm Lam hai cái.
Phạm Lam đi theo hắn qua dãy hành lang, càng đi càng cảm thấy...
Sao lại cảm thấy như mình đang dắt cho đi dạo thế này?
Đại sảnh lầu một đã đến giờ làm việc, khu phòng chờ chật ních người đến làm việc... không, hẳn là yêu, trên người bọn họ đều tỏa ra "ánh sáng" nhàn nhạt.
Bọn họ nhìn thấy Kế Ngỗi, lập tức nhiệt tình chào hỏi.
"Chào Trù Thần đại nhân!"
"Trù Thần đại nhân, ngài đã ăn sáng chưa chưa?"
"Trù Thần đại nhân, buổi sáng tốt lành!"
Kế Ngỗi không chớp mắt đi xuyên qua đám người, dẫn Phạm Lam đi tới cửa sổ làm việc, gõ vào cửa kính.
Phụ đề trên màn hình cuộn đổi thành "đang kinh doanh", Giáp Dịch và Đinh Tứ lần lượt ngồi ở phía sau quầy, nhìn thấy Kế Ngỗi và Phạm Lam, cảm thấy có hơi kinh ngạc.
"Ngươi hỏi hắn." Kế Ngỗi chỉ vào Giáp Dịch rồi nói với Phạm Lam.
Phạm Lam: "Gì cơ?"
Không đợi cô hiểu được, Kế Ngỗi đã giống như nổi gió dưới chân bỏ chạy mất.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: Đây là coi cô như củ khoai lang nóng bỏng tay mà ném lại ở đây sao.
"Ngài chờ một lát, chờ ta làm xong đăng ký hộ tịch này trước đã..." Giáp Dịch nói.
Phạm Lam: "Anh cứ làm việc đi, không sao đâu."
"Cảm ơn." Giáp Dịch ngồi xuống: "Thương Hử Hử tiên sinh, hồ sơ xin phép của anh."
Người đàn ông trung niên trong cửa sổ đưa ra một phong bì.
"Tôi kiểm tra một chút." Giáp Dịch rút từ phong bì ra một xấp giấy tờ, bao gồm một tờ giấy đỏ giống như chứng minh thư, một xấp giấy tờ, mấy tấm ảnh, còn có một con dấu riêng." Thương tiên sinh, anh đăng ký tên cho đứa con trai thứ chín mươi chín là Thương Lộ Lộ, đúng không?"
"Đúng đúng đúng."
Trùng tên với đứa con trai thứ sáu mươi bảy của anh rồi, xin hãy đổi tên khác để đăng ký."
"Hả?" Thương tiên sinh bắt đầu gãi gãi da đầu, Phạm Lam nhìn thấy gàu của hắn ào ào rơi xuống: "Vậy gọi là Thương Đậu Đậu đi."
"Trùng tên với con gái thứ bốn mươi sáu của nhà anh họ anh."
"Thương Hắc Hắc?"
"Trùng tên với đứa con trai thứ tám mươi ba của cậu tư của anh."
"Thương Cái Cái?"
"Trùng tên với đứa con trai thứ một trăm lẽ ba của cô của anh."
"Thương Thụ Thụ?"
"Trùng tên với con gái thứ bảy mươi chín nhà cậu anh."
"Thương Bảo Bảo."
"Trùng tên với con trai thứ hai mươi tám nhà chú ba anh."
Phạm Lam thật sự nhìn không nổi nữa.
"Anh có thể không dùng điệp từ mà."
Thương tiên sinh: "Điều này là dựa trên phả hệ gia đình chúng tôi."
Phạm Lam: "..."
"Thương tiên sinh, tộc chuột đồng các anh hưng vượng, mỗi một nhà đều có mấy trăm con cháu, mỗi lần làm giấy khai sinh đều hao phí mấy canh giờ."Giáp Dịch lau mồ hôi: "Bà Thổ Địa nói rất đúng, thật sự phải cải tiến một chút truyền thống đặt tên."
Thương tiên sinh: "Ngài chính là Bà Thổ Địa mới nhậm chức?!"
Tiếng kêu này vô cùng kinh ngạc, hơn mười con yêu trong khu chờ một chút đều tiến lại gần, vây quanh Phạm Lam ở chính giữa, tựa như nhìn thấy khủng long tuyệt chủng.
"Oa, bà thật trẻ!"
"Oa, bà là giống cái sao!"
"Oa, bà mềm mại ghê!"
"Wow, mùi bà ngửi nghe ngon ghê!"
Phạm Lam: "..."
Còn tôi bà lần nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát!
"Cấm vây xem, cấm vây xem!" Giáp Dịch và Đinh Tứ chạy ra, ngăn Phạm Lam ở phía sau.
"Giáp Dịch, vị bà thổ địa này có thể ở lại bao lâu?"
"Một trăm năm?"
"Năm mươi năm?"
"Ba mươi năm?"
"Bà lần trước ở lại bao lâu?"
"Hai mươi tám năm nhỉ, sau đó thì bị khu Bạch Hổ đào đi!"
"Nghe nói là vì ở đó lương cao!"
"Một tháng 3000 hộc pháp lực lận đó!"
"Đi đi, nói lung tung cái gì thế!"Giáp Dịch hét lớn." Miếu Thổ Địa khu Thanh Long chúng ta chính là thần miếu thượng cổ, là một sự tồn tại vang dội ở Thiên Đình!"
"Là nghèo vang dội luôn!"
Chúng yêu cười vang.
Phạm Lam chép chép miệng.
Tốt, nhận được hai thông tin quan trọng.
Ngôi miếu Thổ Địa này rất nổi tiếng.
Tiền lương hàng tháng được thanh toán bằng pháp lực, 3000 hộc là mức lương cao.
"Bà Thổ Địa, nếu không ngài đặt tên cho đứa con trai thứ chín mươi chín của ta đi, có thần quang của bà gia trì, sau này nó nhất định có thể thăng tiến nhanh chóng!" Thương tiên sinh kêu lên.
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Bà, bà giúp anh ta đi, da đầu của anh ta gãi rách cả luôn rồi."
Chúng yêu ồn ào.
"Thương..." Phạm Lam