Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 91: Khẳng định đã từng kết thù
***
"Tôi dám cá, Dung Mộc khẳng định đã đắc tội Chung Quỳ." Phạm Lam nói.
"Tôi dám cá, cô khẳng định đã đắc tội Chung Quỳ." Ly Trạch nói.
Hai con nói xong, liếc nhau một cái song song nằm liệt trên mặt đất thở dài thật dài.
Bây giờ họ đang ở trong một "phòng giam", nói rằng đó là một nhà lao nhưng trên thực tế tạo hình vẫn rất ấm áp và thoải mái.
Mặt đất vừa mềm vừa trắng, rất giống giường của hãng Simmons, vách tường xung quanh cũng trắng tinh không tỳ vết, còn khảm một lớp đệm dày, ánh sáng trắng ấm áp sáng ngời bao phủ toàn bộ không gia giống như phòng bệnh giam cầm những bệnh tâm thần của thế giới loài người, nhưng chức năng rõ ràng càng trâu bò hơn, trong không gian này Phạm Lam không cách nào phóng thích thần quang được, yêu lực của Ly Trạch Yêu biến mất, càng tệ hơn là thủ phù còn bị Chung Quỳ thu mất.
Bây giờ Phạm Lam và Ly Trạch chỉ còn là một nữ nhân loại bình thường và một sủng vật hồ ly biết nói chuyện.
Ly Trạch: "Chung Quỳ không phải thật sự sẽ chém chúng ta đó chứ? Chỉ vì một chiếc lá bị hỏng thôi sao?"
Phạm Lam: "Tôi nghiêng về khả năng anh ta công báo tư thù hơn."
"Cây Luân Hồi này rốt cuộc có lai lịch gì?"
"Cậu sống chín ngàn tuổi còn không biết thì sao tôi biết được?"
"Cô đi thi nhất định là vì gian lận mới được điểm A."
"Tôi bóp chết cậu giờ!"
"Nào đến đây!"
"......"
"......"
Phạm Lam nằm bất động, Ly Trạch dùng đuôi che bụng.
"Dung Mộc và Kế Ngỗi sẽ tới cứu chúng ta chứ?" Ly Trạch nói
"Tôi hoài nghi bọn họ thậm chí còn không phát hiện hai chúng ta bị bắt." Phạm Lam nói.
"Vậy là xong đời rồi."
"Hay là...", Phạm Lam hơi suy nghĩ một lát rồi nói: "Chúng ta ngủ một lát trước đi?"
Trên gương mặt đầy lông của Ly Trạch lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười.
Phạm Lam nói xong câu đó, thật đúng là cảm thấy hơi mệt mỏi, cô ngáp một cái nhắm mắt lại.
Một giây trước khi ngủ, cô nghe thấy giọng nói của Ly Trạch.
"Mẹ nó, cô ngủ thật đó à!"
*
Phạm Lam lại ngồi trên cây Luân Hồi.
Lần này, cô rất chắc chắn, đây là một giấc mơ.
Bởi vì ở phía trước cô có hai vị thần đang bay lơ lửng, tức giận nhìn nhau.
Một vị áp trắng phiêu dật, tóc đen như mun, là Dung Mộc.
Một vị ngân giáp hắc bào, miệng anh đào nhỏ, là Chung Quỳ.
Nhưng mà, bọn họ đều không phải Dung Mộc và Chung Quỳ của bây giờ.
Sát khí của Chung Quỳ đậm, trong thần quang thậm chí mang theo mùi máu tươi, Dung Mộc lại rất đặc biệt, trang phục, kiểu tóc của anh đều giống như Dung Mộc phiên bản "Lạnh lùng" của vạn năm trước, nhưng biểu cảm và khí chất của anh lại giống với Dung Mộc phiên bản hiện đại hơn.
Chỉ có nụ cười của anh là hơi khác biệt, tuy rằng ôn nhu nhưng lại mang theo cảm giác cô độc sâu lắng.
"Dung Mộc, ngươi thực sự muốn làm như thế?" Chung Quỳ hỏi: "Ngươi điên à?!"
"Bảy vạn năm nay, Dung mỗ chưa bao giờ tỉnh táo như vậy." Dung Mộc cười nói.
Chung Quỳ: "Ta không đồng ý!"
Dung Mộc: "Ngọc Đế đã đồng ý rồi."
"Tên Hạo Ngọc kia hiểu cái rắm! Nếu ngươi thật sự làm như vậy, sau này ngươi chỉ có thể... chỉ có thể..."
"Dung mỗ cảm thấy rất tốt."
Chung Quỳ cắn răng: "Ngươi đây là ngang nhiên khiêu khích phép tắc của việc quản lý luân hồi Tam Giới!"
"Ngọc Đế nói có thể giúp Dung mỗ mở một trường hợp đặc biệt."
"Cái giá của việc hắn ta mở trường hợp đặc biệt là gì?"
Dung Mộc cười cười không trả lời.
"Ta bây giờ lập tức lên Thiên Đình! Đừng làm bậy!" Chung Quỳ huýt gió một tiếng, một con Tứ Phương Liệt Hỏa Thú màu đỏ như máu chạy nhanh đến, Chung Quỳ xoay người nhảy lên ngựa, bay thẳng lên trời.
Nhưng một giây sau, hắn ta đột nhiên quay đầu lại, khóe mắt như muốn nứt ra.
"Dung Mộc!!"
Dung Mộc nhẹ nhàng rơi xuống cây Luân Hồi, anh khẽ phất ống tay áo, chỉ thấy mấy trăm luồng ánh sáng vàng trong suốt bay ra từ cổ tay áo của anh ta rồi rơi vào trên mặt lá cây Luân Hồi.
Hồn quang của nhân loại, nhưng mà lại không có hồn thể... rất giống với trạng thái hồn thể của những quỷ sơ sinh trước đây.
Chung Quỳ di chuyển tức thời đến, nắm chặt cổ tay Dung Mộc.
Luồng hồng quang cuối cùng bay vòng xung quanh Dung Mộc, dường hơi có hơi lưu luyến không rời, Chung Quỳ giơ tay lên bắt, Dung Mộc biến sắc trở tay đánh Chung Quỳ một chưởng ra ngoài.
Chung Quỳ ở trên không trung xẹt qua một đạo quang vết đỏ thẫm, phun ra một ngụm máu, vẻ mặt anh không thể tin trừng Dung Mộc.
Dung Mộc lạnh lùng nhìn Chung Quỳ, nhẹ nhàng nâng hồn quang sáng ngời kia trong tay, đặt ở trên mặt lá màu tím.
Hồn thể lóe lên hai cái rồi chui vào mạch lá.
Cả cây Luân Hồi nở ra ánh sáng chói mắt, tất cả lá cây không có gió mà động, phát ra tiếng chuông dễ nghe, thanh âm kia vừa thanh thúy lại sáng sủa thế nhưng Phạm Lam vừa nghe vào lại cực kỳ muốn khóc.
Chung Quỳ lau máu bên khóe miệng: "Không có phép tắc!"
Dung Mộc phất tay áo rời đi.
*
Phạm Lam mở mắt ra, nhéo nhéo lông mày.
Cô gần như có thể khẳng định đây không phải là một giấc mộng bình thường, mà là ký ức của thứ gì đó... rất có thể, là ký ức của chiếc lá Luân Hồi lúc trước rơi trên đỉnh đầu cô.
Quả nhiên, Dung Mộc và Chung Quỳ có mâu thuẫn, hơn nữa, hình như còn là một mâu thuẫn lớn.
Lần này tình hình không ổn. Phạm Lam nghĩ.
"Oa, cái đuôi của cậu đẹp thật đấy, tôi có thể sờ thử được không?" Một giọng nói vang lên từ phía bên trái.
Phạm Lam quay đầu, kinh ngạc phát hiện một bức tường trong nhà giam không thấy đâu nữa, vị trí vốn nên là bức tường xuất hiện một tấm lưới ánh sáng màu trắng, Ly Trạch ngồi ở bên trong, bên ngoài có một tên địa binh đang ngồi xổm, nhìn tuổi tác ước chừng mười sáu mười bảy, môi đỏ răng trắng, kiểu tóc nắp nồi, bên hông treo một thanh đoản đao màu đen.
Ly Trạch: "Tôi đường đường là Cửu Vỹ Hồ Ly Trạch đại nhân, cái đuôi của tôi không người nào cũng có thể phải tùy tiện sờ được."
Lời tuy rằng nói như vậy, nhưng cái đuôi của cậu ta lại đang lắc lư cực kỳ quý phái.
"Vậy sao cậu mới chịu để cho tôi sờ đây?" Tiểu địa binh hỏi.
Ly Trạch: "Tôi đói."
"Hiểu rồi!" Tiểu địa binh nhanh như chớp bỏ chạy.
Phạm Lam đứng dậy: "Ly Trạch, cậu làm gì vậy?"
"Suỵt... nằm xuống!" Ly Trạch nhỏ giọng nói: "Chờ lúc cậu ta đưa cơm, khẳng định phải gỡ bỏ một bộ phận lưới ánh sáng, đến lúc đó tôi sẽ nắm chặt thời cơ phá vòng vây đi ra ngoài, sau đó cứu cô, cô cứ tiếp tục giả bộ ngủ, đừng để cậu nghi ngờ."
Phạm Lam lại nằm xuống.
"Tới rồi đây, đây là bữa trưa hôm nay của tôi." Tiểu địa binh xách hộp cơm chạy về: "Là mẹ tôi làm đó, cậu ngửi thử xem."
Hộp cơm vừa mở ra, mùi cơm lập tức tràn ngập cả tòa quang lao.
Bụng Phạm Lam kêu ùng ục, cô vội vàng đè bụng lại, may mà tiếng kêu trong bụng Ly Trạch còn lớn hơn cô, cho nên tiểu địa binh không hề phát hiện.
"Không tồi, đưa vào đi." Ly Trạch nuốt nước miếng nói.
"Hộp cơm quá lớn, không đưa vào được, tôi cầm thìa đút cho cậu nhé đi." Tiểu địa binh nói.
"Cậu mở lưới ánh sáng ra một lỗ hổng không phải là được rồi sao." Ly Trạch nói.
"Đội trưởng Thạch Đường nói rồi, tuyệt đối không thể mở lưới ánh sáng, nếu không tôi phải xách đầu đi gặp ngài ấy."
Ly Trạch: "..."
Phạm Lam: Hơ hơ.
Chỉ thấy tiểu địa binh kia rất cẩn thận múc một muỗng cơm, đầu thìa thò vào lưới ánh sáng, đưa đến bên miệng Ly Trạch.
Ly Trạch liếm một miếng.
"Ngon không?" Người lính nhỏ hỏi: "Tôi có thể sờ đuôi cậu được chưa?"
"Ừm... còn..." Cái đuôi Ly Trạch đột nhiên xù lông, thẳng tắp ngã xuống, toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép.
Phạm Lam kinh hãi thất sắc, đang muốn đứng dậy thì lại nghe bên tai truyền đến giọng nói giống như muỗi Ly Trạch.
"Cô nằm xuống!"
Phạm Lam tiếp tục nằm giả chết.
"Tiểu hồ ly? Tiểu hồ ly, có chuyện gì với cậu vậy?!"Tiểu địa binh bối rối kêu to: "Cậu không sao chứ!"
Bốn chân Ly Trạch co giật vài cái, đứng thẳng lên giống như một bức tượng hồ ly.
"Cậu đừng chết, đội trưởng Thạch Đường sẽ giết tôi mất! Tiểu địa binh oa một tiếng khóc lớn, bối rối lấy thủ phù ra vẽ cử chỉ mở khóa trên không trung, lưới ánh sáng thoáng cái đã biến mất.
Bất thình lình, Phạm Lam và Ly Trạch gần như đồng thời bay lên trời, giống như một cơn gió lao ra khỏi phòng giam.
Nước mắt của những người lính đất nhỏ vẫn còn treo bên má, ngây người.
"Cảm ơn!" Ly Trạch hét lớn.
Phạm Lam: "Chờ chúng ta ra ngoài rồi nhất định tìm người giúp cậu..."
[Cảnh báo! Báo động! Báo động! Cảnh giới cấp 1! Cảnh giới cấp 1!]
Tiếng chuông báo động chói tai vang vọng khắp không gian, ánh sáng đỏ và tím lóe sáng rực rỡ.
Phạm Lam và Ly Trạch liếc nhau một cái, lại như một trận gió xông trở về, Phạm Lam túm lấy tiểu địa binh, Ly Trạch bật móng vuốt đè lên cổ cậu ta.
Ly Trạch: "Xin lỗi, tình huống khẩn cấp."
Phạm Lam: "Chỉ có thể để cho anh đưa chúng tôi ra ngoài thôi."
Nước mắt của những tiểu địa binh nhỏ chảy thành sông.
(tổn thương quá mà, bé Trạch lừa tình quá)
*
Không gian quang lao lớn hơn tưởng tượng của Phạm Lam rất nhiều, hơn nữa cấu tạo của vô cùng kỳ quái. Phạm Lam đi hơn mười phút không nhìn thấy bất kỳ địa binh nào, cũng không nhìn thấy bất kỳ phòng giam nào, chỉ có một lối đi trắng không tỳ vết thẳng tắp dẫn thẳng về phía trước... Phạm Lam càng đi, càng cảm thấy sợ hãi.
"Có phải cậu dẫn đi nhầm đường rồi không?" Ly Trạch ngồi trên đỉnh đầu tiểu địa binh nói.
"Không, không có...sắp, sắp đến lỗi ra rồi."Tiểu địa binh khóc đến cả gương mặt đều tan ra, nước mũi kéo dài thật dài, thật sự là thảm không đành lòng nhìn.
Ly Trạch: "Nếu cậu dám lừa dối tôi, tôi sẽ dùng lửa hồ ly nướng cậu anh thành thị nướng!"
Tiểu địa binh: "Tôi, tôi không, không dám..."
Toàn bộ lối đi yên tĩnh khác thường, thậm chí ngay cả tiếng chuông báo động vừa rồi cũng biến mất, thỉnh thoảng có thể nghe được trong vách tường truyền đến tiếng chấn động ong ong, giống như phía sau tường đang giấu một đống dao cạo râu bằng điện vậy.
Phạm Lam cảm thấy nơi này không nên