Sự nghiệp kinh doanh của bà thổ địa
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá khứ chậm rãi
***
Quyển 5: Con đường thoát nghèo gian nan của thần tiên
Chương 95: Kính luân hồi
***
Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?!
Phạm Lam ngồi trên lưng Tứ Phương Liệt Hỏa Thú, sâu sắc hoài nghi nhân sinh.
Cô lại đồng ý đi ra ngoài cùng Bạch Trạc, đồng ý cùng cưỡi một con Liệt Hỏa Thú với cô, còn tiếp xúc thân mật... thân...
Không sai, Phạm Lam bây giờ đang ngồi ở phía trước Bạch Trạc, Bạch Trạc lái Tứ Phương Liệt Hỏa Thú, nói cách khác Phạm Lam gần như bị ôm trong ngực Bạch Trạc... cũng không biết Bạch Trạc có phải cố ý hay không mà cứ cố ý vô tình thổi vào lỗ tai Phạm Lam, làm lưng cô nổi hết da gà.
"Bạch, Bạch Trạc điện hạ, xin, xin tự trọng..." Phạm Lam gian nan nuốt nước miếng nói.
Bạch Trạc bật cười: "Khẩu khí này của cô thật giống cái lão già Dung Mộc không hiểu phong tình kia."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam hơi hối hận, cô đồng ý ra ngoài cùng Bạch Trạc hoàn toàn là bởi vì Dung Mộc.
Bởi vì Bạch Trạc nói với cô một câu: "Chẳng lẽ cô không tò mò vì sao thân phận Dung Mộc tôn quý thế nhưng anh ta lại nghèo như vậy sao?"
Phạm Lam trước kia cũng từng nghĩ tới vấn đề này, cô vẫn cảm thấy đây là một cái BUG rất lớn, logic rất có vấn đề, nhưng tất cả thần trong Tam Giới dường như đều cảm thấy chuyện Dung Mộc rất nghèo là điều đương nhiên dẫn đến việc cô cho rằng mình chỉ là đang nghĩ nhiều thôi.
Bây giờ Bạch Trạc nói đến chủ đề này, giống hệt như ba ngày liều mạng chạy hết 800 mét thì chợt có người đưa đến một bình coca ướp lạnh, sức hấp dẫn thật sự quá lớn.
"Bạch Trạc điện hạ, ngài nói... aaaaaaa!"
Tứ Phương Liệt Hỏa Thú đột nhiên tăng tốc, bay thẳng tắp lên trời, lưng Phạm Lam đụng vào thứ một thứ nhuyễn ngọc ôn hương, gương mặt bỗng chốc đỏ đừng như lửa đốt, cô giãy dụa bò về phía trước thì bị Bạch Trạc ôm lại vào trong ngực.
"Cô nhìn đi, đẹp không?" Bạch Trạc nói bên tai cô.
Phạm Lam ngây người.
Tứ Phương Liệt Hỏa Thú đưa bọn họ đến nơi cao nhất của địa giới, bầu trời đêm màu xanh và đám mây màu tím bị ngọn lửa trắng trên bốn vó của Liệt Hỏa Thú giẫm dưới chân, mặt đất rộng lớn vô tận, suối vàng tỏa ra ngân quang rực rỡ, đường phố với dòng chảy ánh sáng tràn đầy màu sắc, kiến trúc cổ lơ lửng lấp lánh.
Cảnh quan này thực sự là rất đẹp, cứ như thể một giấc mơ không mà bạn bao giờ muốn thức dậy.
"Phạm Lam ở lại địa giới đi, ở lại bên cạnh tôi được không?" Bạch Trạc nhẹ nhàng nói.
Phạm Lam quay đầu, nhìn khuôn mặt Bạch Trạc.
Cô ấy xinh đẹp như vậy, mạnh mẽ như vậy, khi cười rộ lên giống như có thể cướp đi hơi thở của người khác.
Phạm Lam nhớ tới nụ cười của một người khác, vừa dịu dàng vừa ngượng ngùng lại sạch sẽ như một ánh trăng đêm.
Phạm Lam thở dài: "Bạch Trạc điện hạ ngài thực sự muốn tôi ở lại địa giới làm việc cho ngài ư?"
Bạch Trạc vội chớp chớp mắt
。
"Hành vi đào góc tường của ngài thực sự không quá phúc hậu đâu, lời thoại lại quá mập mờ sẽ dễ khiến người ta hiểu lầm." Phạm Lam lắc đầu: "Không phù hợp với thân phận của ngài."
Bạch Trạc hơi sửng sốt sờ lên mặt mình, sau đó không biết lấy đâu ra một tấm gương cẩn thận soi mặt mình.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Cô đang làm gì vậy?"
Bạch Trạc nhíu mày: "Năm trăm năm qua cô là thần tộc thứ ba không bị tôi mê hoặc đó."
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "Mạo muội hỏi một chút, hai người còn lại không phải là Dung Mộc và Kế Ngỗi đó chứ?"
"Khụ." Ánh mắt Bạch Trạc lảng tránh.
Phạm Lam quả thực dở khóc dở cười.
"Bạch Trạc điện hạ, ngài đúng thật là kiên trì mà."
"Ai bảo ba vị thần đơn vị nhà mấy người, người thì đẹp muốn xỉu, người thì mạnh quá trời, người thì đáng yêu muốn chết." Bạch Trạc nâng cằm Phạm Lam lên: "Quá mức kích thích dục vọng chinh phục của tôi."
Phạm Lam yên lặng dùng tay áo lau cằm.
"Bạch Trạc điện hạ, ngài không phải chỉ tùy tiện tìm cái cớ lừa tôi ra ngoài thôi đó chứ?"
Bạch Trạc vén tóc lên: "Cô thật sự muốn biết bí mật vì sao Dung Mộc nghèo khó à?"
Phạm Lam gật đầu.
"Đừng hối hận nha."
"Không hối hận."
Bạch Trạc bật cười, vung dây cương ra, Tứ Phương Liệt Hỏa Thú giống như một chiếc tàu lượn siêu tốc, hí dài lao xuống mặt đất.
Phạm Lam: "Mẹ ơi!"
Tứ Phương Liệt Hỏa Thú phá tan biển mây màu tím, xẹt qua bầu trời màu xanh, vọt vào khu quản lý quân sự Cây Luân Hồi.
Kết giới của Cây Luân Hồi ở trước mặt Bạch Trạc dường như không còn tồn tại, trong tiếng chào "Bái kiến Diêm La điện hạ" của Địa Binh Bộ, Bạch Trạc mang theo Phạm Lam bay vào bên trong Cây Luân Hồi, Phạm Lam dường như nhìn thấy khuôn mặt đen chợt lóe rồi biến mất của Chung Quỳ, cô không quá xác định, tốc độ của họ quá nhanh, chỉ là lần này không phải bay về phía tán cây mà là xông về phía rễ cây luân hồi.
Cuối cùng, Tứ Phương Liệt Hỏa Thú dừng lại trước một cánh cửa thủy tinh khổng lồ, trên cánh cửa như ẩn như hiện tản ra thứ bùa chú phức tạp mà Phạm Lam không nhận ra, chỉ là nhìn hoa lệ khác thường.
Bạch Trạc nhảy xuống Liệt Hỏa Thú, lại trở tay ôm Phạm Lam xuống.
Phạm Lam hơi ngẩn người: "Đây là chỗ nào?"
"Trái tim của cây Luân Hồi." Bạch Trạc tiến lên, phóng thần quang hình ngọn lửa trắng không tỳ vết ra, mặt ngoài cổng thủy tinh nổi lên một tầng gợn sóng rồi chậm rãi mở ra.
Sương mù nhàn nhạt từ trong cửa bay ra, Phạm Lam ngửi thấy mùi hơi nước.
Cô đi theo Bạch Trạc vào trong cửa.
Lúc mới đi vào, trước mắt là một vùng tối đen, cô không thể nhìn thấy gì cả, vài giây sau ánh mắt của cô dần dần thích ứng với ánh sáng, xung quanh từng đám hồn quang dần sáng lên, giống như đom đóm chậm rãi bay lơ lửng xung quanh.
Đây là một không gian vô cùng rộng lớn, giống như vũ trụ mênh mông nhìn không thấy điểm cuối, không phân biệt được trên dưới trái phải, hồn quang bay từ đần đến, dường như có mấy vạn, không, mấy ngàn vạn, mấy trăm triệu, mấy trăm triệu, trên đỉnh đầu mỗi một hồn thể, đều nối với với một hào quang ti li, giống như là dây rốn của những hồn thể này, đang chuyển dinh dưỡng và năng lượng vào cho bọn họ.
Phạm Lam giơ tay lên cẩn thận chạm vào, những hồn thể kia giống như sợ nhột, run rẩy né tránh, nhưng lại không muốn rời đi quá xa, tất cả đều vây lại xung quanh Phạm Lam không quá một mét, vây xung quanh cô một vòng lại một vòng giống như đang vây xem một thứ gì đó vậy.
Trong lòng Phạm Lam sinh ra một loại cảm giác thần kỳ, cô cảm thấy rất bình tĩnh, rất an tâm, rất ấm áp, giống như nơi này là phòng ngủ của cô, chăn của cô, cô thậm chí cố rất muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon lành.
"Có phải cảm thấy rất quen thuộc không?" Bạch Trạc cười nói, ngân quang của cô cô nổi trên không trung, mỗi một cây đều phát ra ánh sáng như thủy tinh, sáng đến chói mắt.
"Đây là khoang tinh lọc hồn thể cây Luân Hồi, hệ thống rễ cây Luân Hồi lợi dụng năng lượng giá trị công đức tinh lọc tạp chất trong hồn thể, đợi thanh lọc hoàn thành thì những hồn thể này có thể tiến vào hệ thống Luân Hồi Tam Giới lần nữa." Bạch Trạc dùng đầu ngón tay gãi gãi hồn thể, hồn thể phát ra tiếng cười khanh khách rồi chạy đi.
Nụ cười bây giờ của Bạch Trạc không còn xinh đẹp chói mắt nữa mà còn có thêm vài phần hiền lành của tình mẫu tử.
"Đi theo tôi." Bạch Trạc cầm tay Phạm Lam từ từ đi về phía trước.
Những hồn quang này dường rất thích Bạch Trạc, bơi tới bơi lui quanh người Bạch Trạc, kỳ quái là bọn họ dường như càng thích Phạm Lam hơn, rất nhiều hồn thể rơi vào trên người Phạm Lam, còn nhảy nhót, hơn nữa càng ngày càng nhiều, Phạm Lam cảm thấy cô giống như một con nhím chui vào vùng đất bông, toàn thân từ trên xuống dưới dính đầy hồn quang tròn trịa.
Phía trước dần dần sáng lên, xuất hiện một màn hình màu bạc lấp lánh, diện tích rất lớn, gấp mấy chục lần so với màn hình vàng đăng ký hồn thể của địa giới. Hồn Thể nhìn thấy tấm màn hình này, tất cả đều tản ra, chỉ còn lại Bạch Trạc và Phạm Lam đứng trước màn hình.
Ánh sáng trong màn hình rất ấm áp, rất trong suốt, làm cho Phạm Lam có loại cảm giác hoài niệm, dường như cô đã nhìn thấy nó rất lâu trước đây... cô đã từng thấy, cô đã nhìn thấy ánh sáng này trong màn hình giám sát của cây Luân Hồi.
"Đây là kính Luân Hồi, tất cả những gì cô muốn biết đều ở bên trong này." Bạch Trạc nói.
"Tôi đã từng thấy trong hướng dẫn du lịch địa giới, Tam Sinh Thạch là mảnh vụn của kính Luân Hồi, có thể nhìn thấy kiếp trước." Phạm Lam nói.
Bạch Trạc nhướng mày.
Phạm Lam hít sâu một hơi, cô hơi căng thẳng.
"Ý của cô là kiếp trước của tôi và Dung Mộc có liên hệ với nhau sao?"
Bạch Trạc tiếp tục nhướng mày.
"Chẳng lẽ kiếp trước của tôi là một vị thần vô cùng lợi hại." Lòng bàn tay Phạm Lam bắt đầu đổ mồ hôi: "Không, không phải tôi là Dung Mộc là người yêu mười đời mười kiếp đó chứ?"
Lông mày Bạch Trạc hơi run rẩy.
"Không được không được không được rồi, tôi hơi căng thẳng, tôi phải chuẩn bị tâm lý một chút đã." Phạm Lam xoay vòng tại chỗ: "Hít một hơi thật sâu, hít sâu, thả lỏng thả lỏng...".
Bạch Trạc: "Rốt cuộc cô có xem hay không?"
"Nhìn đi!"
Bạch Trạc lắc đầu cười khẽ, ngón tay búng vào kính Luân Hồi một cái.
Bề mặt kính Luân Hồi nổi lên một tầng gợn sóng, sau đó dần dần hiện ra cảnh tượng bên trong.
Phạm Lam siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Một cái bóng di chuyển dần dần xuất hiện rồi hình thành, rõ ràng là một con cún đen và bẩn thỉu.
Phạm Lam: "..."
Phạm Lam: "..."
Cái gì, chẳng lẽ kiếp trước cô là một con chó?!
"Phụt!" Bạch Trạc đừng sau bật cười, Phạm Lam tức giận quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười của Bạch Trạc đột nhiên tới gần, bất ngờ vỗ một chưởng. Phạm Lam không đứng vững, ngã thẳng tắp xuống.
Giây tiếp theo, cô bị choáng ngợp bởi ánh sáng trắng rực rỡ.
*
Lúc Phạm Lam tỉnh lại, phát hiện mình không có thực thể, biến thành một bóng dáng trong suốt, lơ lửng ở vị trí cách mặt đất không tới 50cm.
Phạm Lam rất nhanh đã nhận ra, hẳn là thần thức của cô đã tiến vào Kính Luân Hồi.
Cảnh tượng xung quanh giống như cô vừa nhìn thấy bên ngoài Kính Luân Hồi, là một khu rừng nguyên sinh rậm