CHƯƠNG XII: ÁNH DƯƠNG LÀ CON TÔI.
Trong căn phòng xa hoa, rộng rãi với ánh đèn dịu nhẹ tỏa ra từ chiếc đèn chùm trên trần nhà, một người phụ nữ ăn mặc sành điệu, đắt tiền đang ngồi trên salông, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp. Trên tay cô ta đang cầm ly rượu, thỉnh thoảng nhấm nháp, dáng vẻ thư thái. Một người phụ nữ khác mặc váy đồng phục đỏ đang nói gì đó với người phụ nữ quý phái, vẻ mặt cung kính, niềm nở, xun xoe giống như con cún nhỏ vẫy đuôi bên cạnh chủ nhân. Ngược lại người phụ quý phái không hề để tâm, khuôn mặt lạnh lùng, kiêu ngạo thậm chí coi thường người phụ nữ kia.
Đợi người phụ nữ đồng phục đỏ báo cáo xong, cô ta lạnh lùng nói:
- Tôi hiểu rồi, cô cứ tiếp tục theo dõi, có gì mới báo cho tôi ngay... Lui ra đi.
- Vâng, em biết rồi. Nhất định em sẽ hết lòng giúp chị. - Người phụ nữ kia lấy lòng, nhiệt tình đáp.
Nói xong cô ta đi ra ngoài, trong phòng còn lại người phụ kia, nâng ly rượu lên uống cạn rồi nói với một người đàn ông mặt vest đen vẫn đứng im lặng như tượng từ đầu đến giờ:
- Nghe hết rồi chứ? Biết mình cần phải làm gì không?
- Vâng, tôi biết thưa tiểu thư. - Người kia đáp như một cái máy, vẻ mặt vô cảm, chỉ có sự phục tùng.
- Vậy thì làm nhanh đi, tôi cần nắm rõ mọi chuyện. - Người phụ nữ lạnh lùng ra lệnh.
Người đàn ông nghe xong, cúi chào tuân lệnh, chớp mắt đã biến mất khỏi căn phòng, chỉ còn lại mình người phụ nữ trên salông.
Sau đó người phụ nữ cầm ly rượu lên, đi ra phía cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Ánh mắt cô ta lóe lên sự lo lắng, ghen ghét. Chưa bao giờ cô ta có tâm trạng tệ như bây giờ. Liệu đây có phải trường hợp đặc biệt hay cũng chỉ như những trường hợp khác? Là do cô ta quá nhạy cảm? Người ấy chỉ vui đùa chốc lát? Nhưng ánh mắt của người ấy khi đó làm cô ta bất an, nó không vô cảm, băng giá như đối với với những người phụ nữ khác, thậm chí ngay cả cô ta cũng chưa bao giờ có được sự ấm áp, sâu sắc như vậy trong mắt người ấy. Điều đó làm cô ta phát điên, đố kị khủng khiếp. Có lẽ là do quá yêu? Tốt nhất vẫn nên đề phòng. Nghĩ vậy, cô ta bớt cảm thấy bất an hơn.
*********************
Trong phong làm việc, MV đang miệt mài với đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn, bỗng có tiếng chuông điện thoại reo. Một tay vẫn làm việc, một tay cầm chiếc di động cảm ứng tinh xảo lên áp vào tai, giọng nói trầm ấm, vô cảm cất lên.
- Alô.
....
- Đang làm việc.
....
- Được rồi. Ở đâu? Đợi tôi.
Ngắt điện thoại, MV ngửa người ra sau, thư giãn một lát. Sau đó anh đứng dậy, lấy áo khoác, bước ra ngoài. Có lẽ làm việc quá hăng say rồi, cũng nên giải trí một chút, MV nghĩ thầm.
Bước đi trên hành lang hướng đến thang máy, bỗng anh nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn của người phụ nữ đang chăm chỉ lau sàn nhà. MV khựng lại nhìn cô chăm chú, ánh mắt đong đầy nhớ nhung, lưu luyến. Thì ra anh nhớ cô đến như vậy, bao cố gắng của lí trí bấy lâu nay gặp cô đều bốc hơi ngày tức khắc. Tim anh đang đập dồn dập, từng nhịp tim đều khát vọng cô, giục giã bước đến, ôm cô vào lòng, đem giữ cô bên mình suốt đời. MV choáng ngợp bởi suy nghĩ của chính mình, không ngờ cô gái bé nhỏ trước mắt lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh. Chẳng lẽ anh cũng giống như những kẻ ngu dốt, mù quáng cho rằng thứ không có được mới là tốt nhất?
NT say xưa làm việc, bỗng có cảm giác nóng bỏng ở sau lưng, quay người liền giật mình, hoảng hốt trong một giây, sau đó lại trở về như cũ, khuôn mặt bình tĩnh, vô cảm. Cô không quan tâm đến người đàn ông đó, tiếp tục công việc của mình.
Thấy NT tỏ vẻ không quen biết, MV đau đớn, nắm chặt hai tay, nhẹ hít thở, tiến lại gần phía cô. NT vẫn điềm nhiên, bình thản, tay không ngừng nghỉ. Thật ra cô đang nín thở, cây chổi trên tay cầm chặt hơn, chỉ là người khác không phát hiện.
Lúc sắp đi qua, MV đột nhiên dừng lại, không kiềm chế được ghé sát vào cô nói nhỏ:
- Tôi nhất định sẽ thực hiện điều mong ước của em. Chúc em hạnh phúc.
Nói xong anh đứng thẳng người, đi nhanh. Anh không dám dừng lại vì sợ sẽ không khống chế được mà ôm cô.
MV bước đi cứng nhắc, đến khi vào thang máy, anh mới dám nhìn lại cô với ánh mắt say mê, lưu luyến. Từ bây giờ anh chỉ có thể đối với cô như vậy, đứng nhìn từ xa, nhìn cô hạnh phúc bên gia đình ấm áp của mình.
NT đang căng thẳng khi hắn ta ghé sát vào người cô lại càng căng thẳng hơn, cô cứng người, nín thở, không dám nhúc nhích, bên mũi thoang thoảng hơi thở nam tính của người đàn ông. Rồi giật mình bất ngờ khi nghe hắn ta nói những lời đó. Cô đã mong mước gì với hắn nhỉ, NT cố nhớ lại. Cô đã nói " Điều duy nhất anh có thể làm cho tôi đó là tránh xa tôi ra, coi như chúng ta chưa từng có gì, không dây dưa, quen biết" chẳng lẽ hắn ta muốn nói đến điều này? Như vậy cô mong còn không được. Nhưng sao cô lại cảm giác giọng điệu của hắn ta hôm nay có chút gì đó khác với thường ngày? Dường như có sự dồn nén, khó khăn, chứa đầy cảm xúc, dáng vẻ cô đơn.
Bỗng NT rùng mình với suy nghĩ ngớ ngẩn đó, cô điên sao mà nghĩ như vậy? Đúng là quá nhạy cảm rồi, ác ma như hắn ta làm sao có thể có dáng vẻ cô độc? Hắn ta vừa nhiều tiền, vừa đẹp trai, được bao kẻ ngưỡng mộ, nịnh hót, muốn thứ gì mà không được? Vì vậy làm sao cô lại nghĩ hắn cô đơn, lẻ loi mà muốn đồng cảm? Chắc chắn là hoa mắt. NT lắc đầu thật mạnh, xua đi ý nghĩ điên rồ trong phút chốc.
***********************
Trên chiếc bàn bi-a có 15 trái bóng được xếp ngay ngắn phía trước, bi cái đặt phía sau, nhắm thẳng các bi còn lại.
Một người đàn ông dáng vẻ bất cần đang khom lưng, tay cầm gậy, ánh mắt tinh nhạy, chăm chú nhìn vị trí các bi. Tay anh ta đưa gậy thử vài lần rồi chợt dùng lực, dứt khoát đánh một cú vào thẳng bi cái, khiến nó bay đi đập vào các bị còn lại, chạy khắp bàn, có bi đã rơi xuống lỗ bởi cú đánh nhanh gọn, đầy uy lực của anh ta. Đây rõ ràng là một tay chơi siêu hạng.
Người đàn ông đắc ý, nhướn mày vẻ thách thức đối với người đàn ông đứng bên kia bàn.
Người đó không buồn để ý, cầm gậy lên, xoa thuốc vào đầu gậy rồi khom người xuống, ánh mắt quét qua bàn một lượt liền hướng bi cái đánh xuống chớp nhoáng, một đường chuẩn xác khiến bi cái va đập vào các bi con đưa xuống lỗ liên hồi. Cú đánh này còn tuyệt vời hơn cú trước rất nhiều khiến người đàn ông vừa mới thách thức cũng phải trợn tròn mắt trong khi người đánh ra chẳng tỏ vẻ gì là mãn nguyện, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, vô cảm như không nhìn thấy sự bất ngờ và ngưỡng mộ của bạn.
Sau giây phút ngạc nhiên, người đàn ông bừng tỉnh, lắc đầu nhìn bạn, tấm tắc khen:
- Tuyệt cú mèo. Cậu càng ngày càng lợi hại.
Người đàn ông còn lại không nói gì, nét mặt xem thường vẻ sùng bái của bạn. Thấy vậy người kia tức điên lên, giơ gậy trước mặt anh, nói:
- Cậu có phải là người không? Được người khác tán thưởng không tỏ thái độ vui sướng là sao? Hay đứt hết dây thần kinh cảm xúc rồi? Để tôi tìm người nối lại nhé? - Anh ta nháy mắt đầy ẩn ý.
Đến lúc này người đàn ông kia mới nhìn anh, vẻ mặt không thèm chấp kẻ điên, lạnh nhạt đáp:
- Tại vì trong mắt tôi lời khen của cậu không đáng một xu.
Người còn lại nghe vậy, trợn mắt há miệng, cứng họng, tức giận đến nỗi không nói được lời nào. Mãi sau mới nhìn bạn đầy ai oán:
- Trần MV ơi là Trần MV! Cậu còn có thể vô cảm hơn không? Sao cậu nhẫn tâm đối xử với người bạn duy nhất của mình như vậy? À, mà bây giờ tôi còn là người tình lí tưởng của cậu trong mắt mọi người. - Anh ta cười nham nhở với MV. - Nào, cục cưng đến đây cho anh yêu chút nào.
Nói xong anh ta chồm về phía MV, nhắm mắt lại chu mỏ lên hôn, nào ngờ môi anh ta lại tiếp xúc với một vật lành lạnh, cưng cứng. Anh ta ngay lập tức mở choàng mắt, hóa ra đó là cây gậy đánh bi-a. Nhìn vẻ mặt khinh thường của bạn, anh càng tức giận, lấy tay quệt miệng, gắt:
- Cậu làm gì thế?
- Tự vệ chính đáng. May cho cậu hôm nay tôi không vui nên không muốn cãi nhau với cậu. Không lẽ cậu nghe lời tôi muốn chuyển sang săn cùng giới cho đủ loại, tiện thể thay đổi cảm giác? Nhưng rất tiếc tôi không có ý định gia nhập bộ sưu tập của cậu, cũng không có hứng làm chuột bạch. Nếu cậu thích, tôi sẵn sàng dâng hiến vài tên đàn em cao to, đen hôi cho cậu thỏa thích chơi đùa. - MV nháy mắt nhìn bạn.
Lần thứ hai người kia lại choáng váng đến không thể mở miệng, nhìn MV bằng con mắt lạ lẫm, như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Anh ta tiến lại gần MV, đưa tay sờ lên trán anh, vẻ mặt dò xét hỏi:
- Nói, mày là thằng nào mà dám mạo nhận bạn tao?
- Cậu điên đủ chưa? - MV hất tay anh ta ra, phì cười trước phản ứng mãnh liệt của anh ta.
- Không phải sốt, không phải kẻ giả mạo, vậy thì làm sao nhỉ?- Người đàn ông lẩm bẩn rồi quát- Nói mau tôi là ai?
- Đồ điên, tôi không rảnh rỗi đùa với cậu. - Nhưng người kia khăng khăng bắt anh nói, vì vậy MV quát lên - Đủ rồi, Cậu tên là Đỗ Quang Tiệp, là thằng điên vừa chốn ra từ Châu Quỳ, cũng được mọi người biết đến như một kẻ biến thái chuyên đi săn các loại, hiện nay còn nhàm chán đến mức muốn tìm đồng loại, tức là có xu hướng gay, à không! Phải là lưỡng tính mới đúng. - MV nói một hơi, sau đó nhìn bạn nhếch mép cười.
Người đàn ông được gọi là Đỗ QT đơ toàn tập, sốc thêm lần nữa, đứng bất động như kẻ mất hồn. Lâu sau mới tỉnh lại, như một kẻ điên xông về hướng MV, bóp cổ anh hét:
- Chết tiệt, cậu nói cái gì? Dám nói tôi như vậy ? Cậu đúng là chán sống thật.
Hai người vật lộn một hồi, sau đó thở hổn hển ngồi trên ghế sôpha gần đó uống rượu. Lát sau QT nháy mắt với bạn, đùa:
- Cậu càng ngày càng giống người đấy, bắt đầu có cảm xúc, biết đùa biết cười. Haiz, xem ra tìm đúng bệnh, đúng thuốc, đúng bác sĩ rồi.
- Cảm ơn, còn cậu thì càng ngày càng không giống người, level biến thái nâng cấp nhanh đến chóng mặt.- MV không kém, trả đũa lại, rồi khoái trí cười to trước vẻ mặt tức xịt khói của bạn.
Lúc này MV cười, QT mặt xị, rồi bất chợt tươi tỉnh, sấn lại gần anh hỏi:
- Thế nào rồi? Vạch kế hoạch chinh phục nàng chưa?
Nghe vậy MV ngừng cười, ánh mắt buồn bã, sau đó bình thản đáp:
- Chẳng có kế hoạch gì hết. Tôi đã hứa không xuất hiện trước mặt cô ấy nữa. Đó là điều cô ấy muốn và tôi tôn trọng ước muốn của cô ấy.
- Cậu điền à?- QT nhảy dựng lên quát, MV vẫn ngồi im không nói, vì vậy cũng ngồi xuống, nhìn bạn chăm chú, nghiêm túc nói - Sao lại vậy? Cậu phải có trách nhiệm với cô ấy chứ? Hơn nữa cậu cũng yêu cô ấy mà. Tôi tin chắc chỉ cần cậu ra tay cô ấy nhất định chạy không thoát.
Nhìn vẻ mặt quyết chiến quyết thắng của bạn, MV phì cười hỏi:
- Cậu tin tôi chắc chắn thành công sao? - QT gật đầu lia lịa - Nhưng tôi lại không có đến 1 % tin tưởng... Trách nhiệm? - VM cười tự giễu - Cô ấy cần sao? Ngay đến cả việc tôi có yêu cô ấy không tôi còn chưa chắc chắn được... Mà chuyện đó không còn quan trọng. Điều quan trọng là cô ấy đã có chồng và con gái, một gia đình hạnh phúc. Cậu nghĩ tôi có thể ác độc đến mức không cần quan tâm điều đó mà cướp cô ấy về bên mình, phá hủy tất cả hạnh phúc khó khăn lắm mới có được của cô ấy sao? - MV nhìn bạn hỏi.
Thông tin làm QT ngỡ ngàng, chấn động, sau đó liền hỏi:
- Thật sao? Cô ấy đã có chồng và con gái?
Sau khi MV gật đầu xác định không hiểu sao trong lòng anh thấy hụt hẫng, thất vọng như mất đi điều gì đó quý giá. QT giật mình, nhìn bạn rồi xua ngay cảm xúc trong nháy mắt.
- Tôi chính tai nghe thấy đứa bé gọi bố, chính mắt nhìn thấy ba người họ bên nhau hạnh phúc còn có thể giả được sao? - MV cười thê lương, nhớ lại cảnh đó không tự chủ được đau lòng và hối tiếc. - Chồng cô ấy là một người đàn ông đẹp trai, nho nhã, đứng đắn đàng hoàng, quan tâm chăm sóc và yêu thương cô ấy hết mực. Vì vậy cậu không cần làm phiền cô ấy nữa, mọi chuyện chấm dứt rồi, hãy để yên cho cô ấy. - Anh nhìn bạn vừa khuyên vừa cảnh cáo.
- Yên tâm, cô ấy chỉ căm ghét và tránh xa cậu, còn cô ấy đã đồng ý kết bạn với tôi rồi. Tất nhiên tôi sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt. - QT không sợ, ngược lại còn cười đắc thắng.
MV không thèm để ý, tiếp tục uống rượu. Đúng vậy, anh so với bất kì người nào trên thế giới này đều không bằng trong mắt cô. Giờ đây anh chẳng khác nào một kẻ xa lạ, thậm chí cũng không được. Có lẽ đối với cô anh còn ghê tởm và đáng ghét hơn cả một loại virus đáng sợ nhất mà cô phải đề phòng, tránh xa. Nghĩ vậy, anh cười bản thân mình thật đáng thương nhưng cũng đáng đời, càng ra sức uống.
QT bên cạnh cũng không khá hơn, buồn bã, rối loạn và mất mát khi biết cô đã có gia đình. Nhưng dù không đành vẫn chỉ có thể buông tay. Anh đang nghĩ gì vậy? Anh làm sao có thể có ý nghĩ như vậy? Không phải anh chỉ muốn giúp đỡ bạn bè thôi sao? Không ngờ suy nghĩ đã bị lệch lạc, chuyển đổi từ lúc nào anh cũng không biết, là vì sự hứng thú cô gây ra cho anh? Hay sự từ chối dứt khoát, thẳng thắn của cô đối với anh? Hay những lời nói triết lí, dạy đời về cuộc sống, con người của cô khiến anh rung động? Hay thực chất anh đã bị cô hút hồn ngay từ ánh mắt e thẹn, sợ hãi của cô lần đầu tiên nhìn thấy anh? QT run sợ trước ý nghĩ đó. Không, không được. Anh không thể có ý nghĩ như vậy ngay cả khi cô chưa có chồng. Anh không phải kẻ không hiểu đạo lí không được cướp vợ của bạn. Vì vậy QT vừa buồn bực vừa tức giận với chính mình, cũng muốn dùng rượu để quên đi mọi cảm xúc tội lỗi này. Nhất định anh phải tìm lại lý do ban đầu...Mà không cần nữa, chỉ cần quên cô đi, làm một người bạn bình thường bên cạnh cô. Như MV nói, hãy để yên cho hạnh phúc bé nhỏ của cô.
Không gian bỗng chốc trầm xuống, chỉ còn lại tiếng rót rượu và tiếng những chai rượu rỗng loảng xoảng rơi trên nền gạch. Trong phòng là hai kẻ thất tình với những suy nghĩ khác nhau, cùng về một đối tượng- một người con gái, đang say sưa uống rượu không biết trời đất là gì, "nâng chén tiêu sầu" nào ngờ "sầu càng sầu thêm".
Mặt trời đang ngả về phía tây, báo hiệu một buổi chiều tươi đẹp sắp hết. Những tia nắng của mùa đông không hề gay gắt khó chịu như mùa hè đã tắt, không khí lạnh dần.
Buổi học kết thúc, các bé ra về trong niềm hân hoan và lưu luyến, mong ngày mai gặp lại cô giáo và các bạn.
NT đứng ở cửa vẫy tay chào các bé, chỉ còn lại Hoàng vẫn đang ngồi trong lớp, loay hoay với việc lắp ráp rô bốt, bên cạnh là AD đang ôm búp bê ru ngủ.
Nhìn hai đứa như vậy, NT cười vui vẻ, âu yếm hỏi:
- Hai con vẫn chơi chưa đủ sao? Các bạn về hết rồi. Hôm nay chưa có ai đón con sao, Hoàng? Hàng ngày cô bảo mẫu rất đúng giờ mà.
- Dạ thư cô, con không biết ạ. - Hoàng vừa nói, tay vẫn không ngừng tháo ra lắp vào những phụ kiện của con rô bốt.
Thấy vậy NT cười trìu mến nhìn thằng bé, yêu chiều nói:
- Thôi được rồi, hai con ngồi đây chơi nhưng đến lúc mẹ quay lại là phải xong đó. Mẹ đi dọn dẹp rồi về, muộn rồi. Còn nếu lúc ấy vẫn chưa có người đến đón Hoàng thì con muốn cô ở đây đợi cùng hay đưa con về nào?- NT quan tâm hỏi.
- Dạ, con muốn về nhà cùng cô và AD được không ạ? - Hoàng nhìn cô với ánh mắt mong đợi nhưng NT phì cười, dịu dàng từ chối.
- Không được, con phải về nhà chứ, nếu không mọi người sẽ lo lắng cho con, biết không?
Nghe cô nói vậy, Hoàng bỗng chốc buồn bã, bỏ hẳn đồ chơi trên tay xuống:
- Làm gì có ai thèm lo lắng cho con? Ông ngoại đi công tác suốt, còn mẹ và bà ngày nào cũng ra ngoài. Chỉ có mỗi một mình con ở trong căn nhà rộng lớn, lạnh lẽo vừa buồn vừa sợ. - Cậu bé ủy khuất nói. Vì vậy NT liền đến bên ôm cậu vào lòng, yêu thương vỗ về:
- Con đừng nói linh tinh, tại mọi người bận rộn quá, con phải biết thông cảm cho họ, như vậy mới ngoan, phải không nào? Thật ra mọi người rất thương con nhưng không thể hiện ra thôi, giống như cậu của con vậy, không phải con hay kể cho cô nghe sao? Bây giờ Hoàng còn nhỏ chưa hiểu hết, lớn lên con sẽ hiểu. Đừng buồn, cười lên nào. - Cậu bé nghe lời cô, cười vui vẻ, thấy vậy NT bèn thơm vào má bé, khen:
- Ngoan lắm.
Sau đó NT ôm chặt bé vào lòng, thằng bé cũng ôm lại cô. NT hiểu những điều bé nói, có lẽ đó là nỗi khổ của những người được sinh ra trong gia đình quyền quý, phải sống cuộc sống khô khan, thiếu thốn tình cảm mà người ngoài không hiểu vì bị che mắt bởi mặt nạ lạnh lùng, kiêu ngạo của họ. Nhưng NT hiểu được, vì vậy càng ôm chặt bé hơn, hi vọng có thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo bé nhỏ của cậu, bù đáp cho sự thiếu hụt tình cảm yêu thương của người mẹ, của gia đình trong tâm hồn ngây thơ của đứ trẻ. Cô đau lòng và yêu thương cậu nhiều hơn, cố gắng quan tâm cậu hết khả năng, cũng như hầu hết các bạn nhỏ ở đây, giàu sang vật chất nhưng nghèo đói tình cảm.
Mãi sau NT mới buông bé ra, xoa đầu bé rồi nhìn hai đứa trẻ nhắc nhở:
- Được rồi, các con ngồi đây chơi nha, mẹ đi dọn dẹp.
Nói xong NT đi ra khỏi phòng, để lại hai đứ bé trong lớp tiếp tục chơi đùa.
Ru ngủ cho em bé xong, AD ngước mắt nhìn lên đã không thấy mẹ, vì vậy đến gần, vỗ vai Hoàng nói:
- Hoàng à, đưng chơi nữa, mẹ đi dọn dẹp rồi, bọn mình cũng giúp mẹ sắp xếp lại đồ chơi ngăn nắp nhé.
- Đồng ý. - Hoàng đáp ngay lập tức.
Thế là hai đứa bé bắt đầu công việc, vui vẻ cùng nhau cất hết những đồ chơi vào đúng nơi quy định.
Một người đàn ông dáng vẻ cao lớn, anh tuấn đang đứng ở cửa lớp, gương mặt đẹp trai, băng lạnh, đầu gần như chạm đến đỉnh cửa, trông anh ta chẳng khác nào người khổng lồ lạc vào căn nhà nhỏ của người tí hon. Mắt anh ta nhìn chăm chú hai thân hình bé nhỏ đang đi đi lại lại trong lớp đầy trìu mến, tuy nhiên vẻ mặt vẫn thản nhiên, lạnh lùng.
Hai đứa bé đang hăng say lao động đột nhiên nhận ra căn phòng tối hơn, có cái bóng dài đổ trên nền lớp vì vậy cùng ngước mắt nhìn lên, thấy người đàn ông liền hưng phấn, tươi cười chạy đến nhào vào lòng anh, reo lên:
- A, cậu tới đón con. - Hoàng thích thú nói, được cậu ôm lên, thơm ngay vào má cậu một cái thật kêu.
AD thấy vậy cũng muốn, vui vẻ kéo quần anh, nũng nịu nói:
- A, chú đẹp trai. Lâu lắm rồi cháu mới được gặp chú. AD nhớ chú đẹp trai lắm.
Nghe giọng nói trong trẻo, nhõng nhẹo đáng yêu của cô bé, MV thả cháu xuống đất đồng thời ngồi xuống cho ngang bằng với bé gái, âu yếm nhìn bé cười nhưng trong mắt lại có tia buồn bã và khát khao:
- Ừ, chú cũng rất nhớ cháu.
- Sao chú không thường xuyên đến đây đón bạn Hoàng? Như vậy cháu có thể nhìn thấy chú hàng ngày rồi. - AD lắc lắc tay anh yêu cầu.
- AD muốn gặp chú hàng ngày sao?
MV nhìn con bé trìu mến hỏi lại. Không hiểu sao anh rất vui khi nghe bé nói nhớ anh và muốn gặp anh hàng ngày, anh cũng vậy. Dường như yêu thích cô bé một cách kì lạ mà không cần có nguyên nhân, như là con bé rất quan trọng đối với anh, như là con gái anh chẳng hạn? MV giật mình vì điều không tưởng đó, làm sao có thể? Anh vội xua tan ý nghĩ đen tối, nhìn lại con bé. Quả là đứa bé lanh lợi, dễ thương, ai cũng thích. Có một đứa con như vậy còn mong điều gì nữa? MV thấy ghen tị và ngưỡng mộ với người đàn ông kia.
Nghe chú đẹp trai hỏi như vậy, AD gật đầu ngay lập tức, nghiêm túc đáp:
- Vâng ạ, cháu rất thích chú- Con bé không ngần ngại thừa nhận. Quả thực AD rất yêu quý chú đẹp trai, cảm giác rất thân quen, thậm chí còn gần hơn cả bố Huy và bác Minh, bé cũng không hiểu nổi tại sao