Thấy vậy hai tên kia không sợ mà còn cười nhạo, thích thú nhìn con mồi của chúng vùng vẫy, cố tìm cách thoát thân:
- Cô em ngây thơ quá, bọn anh làm sao có thể tha cho em được? Cho dù có bị chết vì người đẹp cũng đáng. Trước khi chết mà được một đêm vui vẻ với người đẹp thì có chết cũng thành quỷ phong lưu không phải sao?
Nói xong bọn chúng cười thích chí, đưa mắt nhìn nhau rồi định ra tay, nào ngờ NT lại cười khiêu khích, đánh vào tâm lý của chúng:
- Được sự bảo trợ chắc chắn của BN cho nên hai người không sợ? Nhưng chẳng lẽ cô ta có thể bảo hộ hai người khỏi sức mạnh của Trần MV sao? Hãy yêu mạng sống của mình trước khi hành động. Các người nên biết tôi chính là người Trần MV yêu cho nên BN mới căm ghét và lo sợ tôi cướp mất anh ta, mới gấp rút sai các người làm hại tôi. Nếu tôi có chuyện gì, đảm bảo đến lúc đó ngay cả cô ta còn phải lo giữ mạng của mình chứ chẳng có thời gian đâu mà tính toán cho mấy cái mạng rẻ tiền của hai người đâu. - NT đe dọa, cố gắng nói mình là người quan trọng nhất của hắn ta, mặc dù cô không dám xác định nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này chỉ đành nhắm mắt nói bừa.
Tên BN và MV được NT thốt ra khỏi miệng dễ dàng khiến hai kẻ trước mặt sợ hãi, trừng mắt nhìn cô hóa đá trong giây lát. Không ngờ cô gái này lại biết rõ hai người đó. Hai kẻ đó liền đưa mắt nhìn nhau, xem xét nên tin lời cô hay không. Và NT chỉ cần có vậy, cô vội vàng đạp một phát vào háng tên to béo rồi giằng mạnh khỏi tay tên gầy hơn. Nhanh chóng đưa tay vào trong chiếc cặp chéo rút dao ra, nhanh như chớp đâm một nhát dứt khoát, mạnh mẽ vào cánh tay của tên gầy. Mọi hành động của cô diễn ra nhanh chóng, không đến vài giây làm cho hai tên kia không kịp phản ứng, lãnh đủ.
Tên gầy ôm cánh tay kêu oai oái, máu chảy lênh láng trên mặt đất, còn tên to con cũng đang nằm trên mặt đất ôm háng. NT chỉ dao vào mặt chúng quát:
- Về nói lại với BN rằng nếu cô ta còn dám làm như vậy thêm một lần nữa thì đừng trách tôi cướp tất cả mọi thứ của cô ta, cho cô ta sống không bằng chết. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng. - Ngừng lại một chút sau đó NT lấy hết sức bình sinh hét lên - CÚT KHỎI MẮT TÔI NGAY LẬP TỨC.
Hai tên du côn nghe vậy cộng thêm vẻ mặt đằng đằng sát khí đang cầm trên tay con dao đầy máu của NT mà sợ hãi suýt tè ra quần. Nhanh chóng đỡ nhau dậy chạy thẳng không dám quay đầu lại một lần nào.
Không khí lại tĩnh lặng như chưa hề xảy ra chuyện gì, dường như hai tên vừa nãy chỉ là sự tưởng tượng của NT, nhưng cảm giác đau nhói trên tay nói cho cô biết mình vừa thoát khỏi một vụ cưỡng bức.
NT buông dao xuống, ngã ngồi trên mặt đất thở hổn hển, không còn cảm nhận được cái lạnh giá của đất, khuôn mặt không chút huyết sắc. Từng giọt máu đang từ trên tay cô nhỏ tí tách xuống nền đất lạnh. Vừa rồi khi cho tay vào túi lấy dao ra NT đã nắm phải lưỡi dao nhưng vẫn cố rút mạnh ra đâm tên kia cho nên tay cô cũng bị rạch một vết lớn và sâu, máu đang chảy không ngừng. Nhưng bây giờ NT không có tâm trạng nghĩ đến điều đó, trong mắt cô là sự khiếp sợ thực sự, nó làm khơi dậy những kí ức đáng sợ nhất của cô. Mặc dù cảm giác của ngày hôm nay còn ghê tởm gấp ngàn vạn lần trước đó. NT chỉ có thể cố gắng hít thở, sờ tay lên ngực cảm nhận trái tim đang đập điên cuồng mới biết bản thân mình vẫn còn sống.
Mãi một lúc sau, khi nhịp tim bình ổn hơn một chút NT mới bỏ khăn trên cổ ra cuốn vào bàn tay phải của mình rồi nhanh chóng đứng dậy, đi về nhà, lo sợ bọn chúng quay lại. Trong mắt cô ánh lên sự phẫn nộ thực sự.
Về đến nhà, NT vừa mở cửa liền nhìn thấy mẹ ngồi đó đợi mình, chưa kịp che lại cánh tay đầy máu đã bị mẹ phát hiện vội chạy lên đỡ tay cô, hốt hoảng hỏi:
- Trời ơi, sao thế này? Có chuyện gì rồi, bố nó ơi.
Thấy mẹ định gọi cả nhà dậy NT cuống cuồng ngăn lại:
- Mẹ, con không sao, chỉ là bị thương một chút. Mẹ đừng đánh thức mọi người dậy, còn có AD nữa, đừng để cho con bé sợ.
Bà Hoa nghe con bảo, nhìn ánh mắt trấn an, kiên định của con mà đau lòng, không gọi ai nữa, dìu con đến ghế ngồi, nước mắt lăn dài trên khuông mặt, dỡ chiếc khăn choàng dính máu ra khỏi tay con xem vết thương, đau xót lấy bông và nước khử trùng xử lý vết thương cho NT, vừa làm bà vừa khóc, đau lòng nói:
- Con làm sao mà bị thế này? Đau lắm hả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trời ạ, sao con gái tôi khổ thế này?
- Mẹ, con xin lỗi, đã làm mẹ lo lắng, khóc vì con. Con không sao thật mà, mẹ đừng khóc nữa,