CHƯƠNG XXII: CÙNG NHAU TRẢI LÒNG.
Hôm nay là ngày đoàn viên, khắp nơi đều tràn ngập ánh sáng ấm áp của gia đình. Trong mọi ngóc ngách của thành phố đèn điện được bất sáng trưng. Cảm giác ấm áp, gần gũi lan tỏa khắp chốn. Mỗi người đều có chốn đi về, quây quần bên gia đình....Có ai ngờ bên cạnh đó lại có những con người bên ngoài là ánh hào quang, giàu sang, biết bao người nhìn thấy phải ngưỡng mộ, ghen tị, vậy mà giờ đây họ lại cô độc một mình đón ngày đoàn viên. Dường như lúc này ánh hào quang quanh họ bị lép vế trước thứ ánh sáng giản dị của niềm vui đoàn viên gia đình. Lúc này đây họ trở nên thật nhỏ bé và yếu đuối, niềm vui giản đơn nhất của đời người cũng không có...Nhưng có ai nhìn thấy họ trong bộ dạng này ngoài bản thân họ và đồng loại của họ?
Trong một quán bar rộng rãi, sang trọng của thành phố, ánh đèn lập lòe, những con người đang điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc. Họ ăn mặc sang trọng, bất cần, dường như muốn điên loạn, liều lĩnh theo âm nhạc, muốn giải phóng đều gì đó. Đều là người thuộc tầng lớp quý tộc, vậy mà giờ đây lại thật đáng thương khi đang cố gắng vẫy vùng, tìm vui để leo lắt vượt qua ngày đoàn viên này, dường như họ sợ hãi và ghen tị với tất cả mọi người cho nên họ đang cố tìm nguồn giải trí bù đắp và quên đi nó.
Một người đàn ông đang ngồi trong một góc khuất uống rượu, vẻ mặt và phong thái của anh ta hoàn toàn trái ngược với những kẻ điên loạn kia. Ánh mắt thâm trầm nhìn xa xăm, khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, trên người là bộple đen, được cắt may vừa vặn với thân hình hoàn mỹ của anh ta càng tôn thêm khí chất cao ngạo, xuất chúng của một thủ lĩnh. Anh ta chỉ điềm tĩnh uống rượu, dường như chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh. Trên bàn đã có vài chai rỗng nhưng ánh mắt anh vẫn sáng ngời, đầy tinh tường. Có thể thấy người này là cao thủ uống rượu.
Không gian sôi động như muốn vỡ tung, mọi người điên cuồng gào thét. MV vừa đưa ly rượu lên miệng uống vừa nhìn những con người đó, rồi nhìn lại bản thân mình, cười khẩy. Vẫn như bao lần đón năm mới khác, cô đơn, một mình. Từ khi hiểu chuyện MV đã không biết đến cái gì gọi là "Tết" hay "ngày đoàn viên" bởi bố mẹ anh chưa bao giờ nghĩ về nó, càng không thể giành thời gian cho việc mà họ cho là không quan trọng, nhảm nhí. Đối với họ việc kiếm tiền và thỏa mãn thú vui của mình mới là việc đúng đắn và quan trọng hơn bao giờ hết. Đã từng mong chờ, đã từng khao khát rồi từng buồn bã, giận dữ.... Nhưng rồi cũng phải quen thôi, MV không nhớ cảm giác này đã quen thuộc với bản thân từ lúc nào, càng biết nó đã quá quen thuộc đến mức chai sạm. Cứ nghĩ không còn mong chờ hay buồn bã vì nó nữa vậy mà từ khi cô xuất hiện trong lòng anh lại bắt đầu đâm chồi những tình cảm và khao khát đã mất từ lâu. Anh như cái cây già cỗi, héo mòn trong sa mạc bỗng tìm thấy nguồn nước, đang mãnh liệt muốn hồi sinh nhưng đâu biết rằng hồi sinh lại mọi cảm giác cũng đồng nghĩa với việc phải chịu đau đớn khi nó ở ngay trước mặt nhưng lại không thể chạm tới. Ngay giây phút này, trong đầu MV chỉ tràn ngập suy nghĩ và hình ảnh về hai người anh yêu thương nhất trên đời. Trái tim đập mạnh mẽ từng nhịp đang kháo khát cháy bỏng được đón năm mới bên mẹ con họ. Anh yêu sao cảm xúc ấm áp, đoàn tụ của một gia đình nhỏ bé, giản dị. Yêu sao từng giây từng phút được sống bên cạnh người mình yêu. Càng yêu sao một mái nhà yên ổn, bình dị nhất cho trái tim đã qua bao giông tố, bao đoạn đường cô độc của anh. Vậy mà thực tại lại tàn nhẫn đến đâu? Chẳng có hình bóng của hai người đó mà chỉ là cảnh tượng điên loạn, hỗn tạp đến ghê tởm của những kẻ cô đơn như anh, mỗi kẻ đang cố gắng vùng vẫy, tìm cách tự cứu mình ra khỏi cảm giác đó. Bao suy nghĩ, hình ảnh được hình thành trong đầu không ngừng hành hạ, thúc giục MV như muốn bức điên anh, vì vậy chỉ có thể làm bạn với rượu để dập tắt ngọn lửa nóng bỏng và cảm giác thèm khát đến đáng sợ đó trong lòng.
Đang quay cuồng với đống hỗn loạn trong đầu, bỗng có người giật mạnh ly rượu trong tay anh, kế đó là một cú lẳng người đầy mạnh mẽ xuống cái ghế bên cạnh khiến nó lõm xuống và rung động đến MV, tiếp theo là khuôn mặt quen thuộc đáng ghét của người được coi là bạn duy nhất của anh - Quang Tiệp. Anh ta thản nhiên uống cạn ly rượu như không biết đến ánh mắt cảnh cáo đầy tức giận của MV. QT nở nụ cười đẹp đẽ đến chói mắt quen thuộc của mình khiến MV chán ghét, sau đó mở miệng nói:
- Biết ngay là ở đây mà. Ngày này phải cùng anh em ở bên nhau chứ sao lại đánh lẻ như vậy được?
MV không thèm trả lời, cướp lại chiếc ly đặt lên bàn, rót rượu tiếp tục uống. Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng, nũng nịu bên cạnh QT vang lên, nhắc nhở người con trai đã quên mất cô ta từ khi nhìn thấy người anh em của mình:
- Anh Tiệp, anh không giới thiệu người này với em à? Quên mất sự hiện diện của em chắc?
Ngừng lại nụ cười, vẻ mặt QT đột nhiên trầm xuống, quay sang nhìn cô ta đầy chán ghét, bỗng dưng thấy hối hận vô cùng. Sao lúc đầu anh lại ngu ngốc đi chọn cô ta làm gì? Nhìn dáng vẻ ẻo lả, không xương của cô ta làm anh buồn nôn.
Lúc này MV mới để ý đến thì ra QT không đi một mình, còn có một con bạch tuộc đang dính trên người. Vẻ mặt ngán ngẩm đau khổ và ghét bỏ của QT làm anh buồn cười, cẩn thận quan sát con bạch tuộc đó. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc kiểu sinh viên trong sáng và thuần khiết, khuôn mặt có vẻ như trang điểm nhẹ nhàng nhưng thật ra là được chát một lớp phấn dày đến trắng bệch, môi hồng chúm chím. Bây giờ đang thịnh hành mốt trang điểm kiểu Hàn Quốc, tự nhiên nhẹ nhàng. Nhưng lại chẳng hợp với cô ta một chút nào. Mặc dù trên người mặc bộ quần áo kiểu sinh viên, ra vẻ ngây thơ trong sáng nhưng ánh mắt lẳng lơ và cử chỉ khiếm nhã của cô ta đã vạch trần tất cả. Cỏ vẻ như cô ta đang cố gắng tỏ ra như vậy theo yêu cầu của QT. MV bật cười nhìn hai người. Từ bao giờ cậu ta lại thích loại con gái như vậy?
- Còn phải giới thiệu sao? Cô không biết đến cậu ta? - QT cười khẩy, nhàn nhạt mở miệng.
Bị nói trắng ra mình giả vờ, cô ta vội vàng cúi xuống, ra vẻ xấu hổ đỏ mặt. Sau đó ngước lên, bẽn lẽn nói:
- Chào anh, em là Hà Thanh, bạn gái của anh Tiệp.
Lạnh lùng nhìn cái tay đang giơ ra trước mặt, MV không đưa tay ra cũng không thèm liếc nhìn cô ta, quay sang nói với QT như không biết đến cô ta đang ngồi ở đó:
- Từ bao giờ cậu lại thích loại này vậy? Thay đổi khẩu vị rồi sao?
Câu hỏi vừa thốt ra không gian như tĩnh lặng. Cô gái nghe thấy vậy cũng không thể nào giữ được vẻ mặt thánh thiện nữa, trở nên vặn vẹo, méo mó, hết đỏ lại xang trắng rồi tím, cuối cùng là đen. Dường như cô ta ức muốn phát điên nhưng lại không dám làm gì vì cô ta biết được sự nguy hiểm của người đàn ông này, làm sao dám dây vào. Cô ta còn yêu quý cái mạng nhỏ bé này lắm. QT thì đơ người, rồi sau đó ho một tiếng, che giấu đi sự ngại ngùng của mình đáp:
- Không phải chuyện của cậu.
- Tất nhiên rồi, tôi mà thèm loại kém cỏi thế này sao? Chỉ cậu mới có những khẩu vị tầm thường và nhạt nhẽo như vậy.
MV nhướn mày ngạo nghễ, chọc tức QT, không chút để ý đến sự có mặt của cô gái đó. Lần này thì cả hai người đều đen xạm mặt lại. QT