CHƯƠNG IV : TIẾP CẬN CON MỒI
Thời tiết giao mùa với những cơn gió se se lạnh cuối thu, cây cối bắt đầu thay áo, cảnh vật cũng đượm buồn vì thu đi đông sắp đến.
Như Tuyết ngồi yên lặng, hai tay ôm chặt chân mình như đứa trẻ cuộn tròn trong bụng mẹ, cô luôn làm như vậy mỗi khi sợ hãi, cứ thu mình vào trong cái vỏ bọc tưởng tượng do chính mình tạo ra. Đã hai ngày cô không đi làm, không ăn, ngủ, cô lại quay về thời khắc đáng sợ đó, cơn ác mộng đã biến mất từ khi có Ánh Dương nay lại quay về ám ảnh và reo rắc bóng tối lên người cô. Cứ nghĩ sẽ không bao giờ phải gặp lại con người đáng sợ đó, nào ngờ trong khi cuộc sống của cô đang đi vào quỹ đạo bình thường với những niềm vui nho nhỏ bên gia đình thì hắn ta lại một lần nữa xuất hiện, phá hủy tất cả mọi thứ của cô.
Như Tuyết luôn cho rằng vụ việc đó chỉ là sự nhầm lẫn xui xẻo nhất đời, cô sẽ không bao giờ phải gặp lại hắn nhưng cô không thể ngờ sau sáu năm trời cô lại gặp hắn một lần nữa, ở cùng một nơi. Như Tuyết những tưởng mình có thể điềm tĩnh tiếp nhận vì cô đã quên sạch mọi chuyện, có thể dũng cảm đối mặt, nào ngờ đó chỉ là sự lầm tưởng của bản thân, cô vẫn không thể vứt bỏ được vì nó đã là hố đen rất sâu không thể lấp đầy trong tim cô.
Hôm đó, sau khi nhìn thấy hắn ta Như Tuyết đã mất bình tĩnh, la hét, chạy trốn vào nhà vệ sinh. Cô ở trong đó run rẩy sợ hãi suốt hai tiếng đồng hồ, rồi cô cố gắng lấy lại chút lí trí nhờ người gọi điện cho anh trai đến đón cô. Từ hôm ấy, cô lại trở về tình trạng như lúc trước, sống trong nỗi sợ hãi, không biết bám víu vào đâu.
-----------------
Đã mấy ngày con gái không ăn uống, ngủ nghỉ, cứ sợ sệt ngồi một góc, bà Hoa vô cùng lo lắng và đau buồn. Nhưng bà hỏi nó lại không chịu nói, bố hay anh trai đến gần cũng không được. Con gái bà đã từng bị như vậy một lần. Đó là sáu năm trước, vào một buổi tối nó đi tìm anh trai suốt đêm không về, vợ chồng bà lo lắng đang định nhờ người đi kiếm thì bỗng thấy thằng con trai bà với thằng Huy - con ông Trần bà Hương đưa nó về. Hai ông bà thở phào ra đón thì phát hiện quần áo con gái rách rưới, nó im lặng đến mức bất thường, đôi mắt ngơ ngác vô hồn, sợ sệt. Bà vội bước lên chạm vào tay con, lúc đầu nó sợ hãi rụt người lại nhưng khi nghe bà gọi nó liền lao vào lòng bà, run rẩy ôm chặt lấy bà. Mãi sau thằng Huy mới nói cho ông bà nghe mọi chuyện, thế rồi ông bà chỉ biết ôm chặt con gái vào lòng khóc nức nở. Cả nhà bà đều khổ sở, thương tâm. Sao ông trời lại đối xử với con gái bà bất công như vậy? Mới hôm trước gia đình bà còn vui mừng vì con gái thi đỗ đh.
Từ đó, nó cứ ngơ ngác như vậy, tránh xa tất cả mọi người, chỉ dính chặt lấy bà. Nó chẳng khóc một giọt nước mắt, cũng chẳng nói một lời suốt sáu tháng trời. Gia đình bà cũng muốn đưa con đi khám, nó lại không cho bất cứ ai đến gần, cũng không chịu đi đâu chỉ ngồi khư khư một chỗ suốt ngày.
Nhưng điều không ai ngờ được là con gái bà lại mang thai, vợ chồng bà suy nghĩ đắn đo rất lâu, cuối cùng quyết định phá bỏ cái thai, nhưng nó lại phản ứng quá mãnh liệt nên chỉ đành để yên như vậy. Bà nghĩ sức khỏe con gái như vậy thì bào thai chắc cũng không dữ nổi, thôi thì để nó tự sinh tự diệt. Ai biết được cái thai lại có sức sống rất mạnh mẽ, kiên cường, cứ lớn lên từng ngày ngay cả khi con bà tinh thần không ổn định. Nhưng cũng chính nhờ bào thai đó mà con gái bà khỏi bệnh, nó tìm lại sự sống và quyết định sinh đứa bé ra. Vì vậy ông bà cũng không ngăn cản, chỉ biết thương cho số phận bất hạnh của con mình.
Từ ngày đó, con bà cố gắng chăm sóc thật tốt bản thân để đứa trẻ được khỏe mạnh. Nó rất yêu quý đứ bé, nó nói đứa bé là thiên thần, là ánh mặt trời chiếu sáng cho nó thoát khỏi bóng đêm của nỗi sợ hãi vì vậy nó đặt tên cho con là Ánh Dương, dù trai hay gái.
Ngày con gái bà sinh cũng vất vả, may mà mẹ tròn con vuông, đứa trẻ kháu khỉnh, ngoan ngoãn. Ánh Dương đã đem lại một chút nắng trong ngày đông giá lạnh cho gia đình bà, vì vậy mọi người trong gia đình đều biết ơn sự ra đời của bé và yêu thương bé hết mực, cũng bù đắp sự thiếu xót của người cha cho bé. Con bé lớn lên ngoan ngoãn, thông minh, ai cũng đều yêu mến. Hàng xóm biết sự việc của con bà nên càng yêu thương nó và không xì xèo lắm chuyện.
Mọi người trong gia đình đều vô cùng lo lắng cho tình trạng của Như Tuyết, sợ cô sẽ như trước, cứ thơ thơ thẩn thẩn, nhưng không biết nên làm gì để giúp cô, chỉ biết đứng nhìn cô tự hành hạ chính mình mà đau xót thay.
Ánh Dương biết mẹ đang có chuyện vì đã mấy hôm nay mẹ không quan tâm đến bé,không nói năng, không dạy bé học, cũng không đi làm ở khách sạn, mẹ chỉ ngồi bó gối một chỗ làm bé rất lo lắng và sợ hãi, sợ mẹ sẽ bị ốm, sợ mẹ không cần bé nữa. Vì vậy, Ánh Dương đi đến ngồi vào lòng ông, mắt chớp chớp, nhìn ông:
- Ông ơi! Mẹ con làm sao vậy? Sao mẹ không quan tâm đến con? Có phải Ánh Dương đã làm gì sai khiến cho mẹ buồn không?
Bé vừa nói nước mắt đã chảy dài, nhìn thật xót xa! Ông Tần thấy vậy, ôm cháu vào lòng vỗ về :
- Không phải tại Ánh Dương. Cháu của ông là ngoan nhất. Ai cũng yêu mến. Mẹ con chỉ đang mệt mỏi và có điều suy nghĩ không thông cho nên mới vậy. AD đừng lo, cho mẹ chút thời gian nhé.
Ông nhẹ nhàng dỗ cháu, nhưng giọng nói của ông cũng nghẹn ngào, trong mắt thấp thoáng ánh nước. AD nhìn ông rồi quay sang bà với đôi mắt ngập nước ý hỏi có phải không? Bà Hoa xúc động không nói được lời nào, chỉ gật đầu rồi vội quay đi lau nước mắt.
Bé vẫn chưa an tâm liền hỏi tiếp:
- Vậy bao giờ thì mẹ nghĩ xong ạ? AD muốn mẹ đi dạy cơ, các bạn trong lớp cũng đòi mẹ dạy.
Ông Tần không biết trả lời thế nào nhìn con trai. Minh hiểu ý đành bất đắc dĩ nói dối cháu:
- Nhanh thôi, AD đừng sốt ruột, tạm thời AD cứ ngoan ngoãn học, đợi mẹ nghĩ ra rồi mẹ lại dạy AD, được không?
Đức Minh dịu dàng nói với cháu. Trong mắt anh là sự ăn năn, hối hận và áy náy vô cùng. Anh nợ em gái mình một cuộc sống hạnh phúc, nợ cháu mình một gia đình hoàn chỉnh, nợ bố mẹ tình yêu thương... Nợ nhiều lắm vì vậy anh vẫn luôn tự dằn vặt mình.
Nghe mọi người nói vậy, bé gật đầu không hỏi nữa nhưng trong mắt bé vẫn đầy vẻ hoang mang, lo lắng.
Đêm xuống, hai ông bà nằm trên giường, bà Hoa vừa khóc vừa nói:
- Ông nó này, con gái mình làm sao bây giờ? Sao số nó khổ thế? Ông trời ác quá, tôi với ông có làm hại ai bao giờ đâu mà lại đầy đọa con mình như vậy?
Ông Tần bèn quay lại vỗ về bà Hoa:
- Thôi bà ạ, chuyện đã rồi, con gái đang như thế bà còn khóc lóc, suy nghĩ rồi ốm thì lấy ai lo cho con, cho cháu? Bây giờ nó cần nhất là vợ mình đó.
Bà Hoa nghe vậy, không khóc ra tiếng nữa nhưng vẫn nghẹn ngào không nén nổi những giọt nước mắt đau thương.
Như Tuyết đang ngồi ở phòng trong nghe thấy bố mẹ nói chuyện và tiếng khóc của mẹ mà lòng đau như cắt. Cô bỗng thấy căm ghét sự yếu đuối và ích kỉ của mình, làm cho bố mẹ lo lắng, buồn bã vì cô. Bố mẹ cô đã hơn sáu mươi mà vẫn khổ sở, nhiều người tầm tuổi này đã hưởng phúc của con cháu lâu rồi. Cô lại làm cho tóc mẹ bạc hơn vì lo nghĩ, lưng bố còng hơn vì gánh vác mọi việc. Rồi cô nghĩ đến con, cô lại càng trách bản thân sao vô tâm, thờ ơ với con. Nó là tất cả của cô mà. Cô cũng nghĩ đến anh trai. Cô biết anh mình vẫn luôn dằn vặt, tự trách vì chuyện của cô. Hiện tại cô lại làm cho anh càng day dứt hơn. Rồi cô nghĩ đến bà ngoại, Hân, đến anh Huy, đến bác Trần, Bác Hương.... Tất cả những người yêu thương cô. Họ luôn bên cạnh,quan tâm, giúp đỡ cô, vậy thì sao cô phải sợ hãi, cảm thấy đơn độc khi cô đang sống trong vòng tay ấm áp của mọi người.