Sau một hồi, MV âu yếm véo mũi con gái hỏi:
- Bé con còn gì thắc mắc nữa không?
AD không trả lời, chỉ cười lắc đầu với anh. Vì vậy MV đứng dậy, nắm lấy bàn tay bé xíu, mềm mại như bông của bé nói:
- Vậy được rồi, bố con mình về thôi. Nếu để mẹ đợi lâu, mẹ sẽ lo lắng và nhớ mong chúng ta.
- Mẹ chỉ nhớ con thôi. – AD le lưỡi, làm mặt xấu với bố.
Thấy vậy MV ra vẻ buồn bã, xụ mặt xuống, sau đó bước đi nhưng AD lại không chịu cất bước. Anh cúi xuống nhìn bé, thắc mắc không hiểu. AD không nói gì, chỉ xòe hai tay ra. Lúc này anh mới hiểu bé muốn gì, phì cười rồi bế bổng bé lên.
AD cũng cười tươi reo lên:
- Con muốn được cung kiêng cơ.
- Vậy bé con thơm bố cái nào. – MV chìa mặt cho con gái.
Nghe vậy, AD liền thơm thật kêu vào má anh. MV cười như chưa bao giờ được cười rồi đặt con gái lên cổ, đưa tay giữ chân bé, ung dung bước vào cơn mưa.
AD ngồi trên cổ MV cười toe toét, hai tay nắm chặt tóc anh. Trên đầu bé được chùm chiếc áo bành tô của anh để tránh mưa.
Mọi người ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng của hai bố con với ánh mắt yêu thương. Dường như tình cảm thắm thiết của họ đã sưởi ấm không khí lạnh lẽo ngoài trời, xua tan sự ẩm ướt khó chịu của thời tiết. Hình ảnh gần gũi, thân thương của hai bố con chính là một bức tranh tuyệt mỹ làm rạng ngời một vùng trời của buổi chiều xuân sắp tàn, khắc sâu trong ánh mắt mỗi người qua đường.
CHƯƠNG XXIX: LỄ TÌNH NHÂN ĐẦU TIÊN.
Cơn mưa phùn từ hôm qua vẫn chưa dứt, thêm chút gió thổi nhè nhẹ, một màu xanh dịu êm bao trùm khắp chốn. Khung cảnh buổi sáng thật nhẹ nhàng và thoải mái.
NT đang ngồi trên giường ngắm nhìn sự sống ngoài kia từ chiếc cửa sổ trước mặt. Bây giờ cô mới hiểu rõ cảm giác của người tù chính trị, bao hoài bão, khát vọng và lý tưởng to lớn nhưng lại bị ngăn cản và giết chết bởi thanh sắt lạnh lẽo và tàn ác của nhà giam tăm tối, ngay cả một chút ánh sáng cũng không có. NT cũng vậy, nhưng đó không phải là những hoài bão lớn lao hay to tát như họ mà chỉ là muốn được chạy nhảy, hòa mình với thiên nhiên tươi đẹp và được hòa nhập với nhịp sống hàng ngày. Đáng tiếc chân tay cô vẫn chưa khỏi, cho nên đành làm kẻ nhàn rỗi đến phát chán trong này. May mà có chị Huệ và Hân đến nói chuyện với cô cho đỡ buồn.
Chị Huệ ngồi trên ghế, bổ cam cho NT đồng thời tán chuyện vui, cười trêu cô:
- Chỗ này bây giờ là nhà mới của boss mình rồi.
- Đúng đấy, sắp chuyển cả công tác đến luôn.
Vừa nói Hân vừa mời mấy người trong phòng ăn cam, sau đó cũng cắn một miếng, vị chua khiến cô hơi nhăn mặt, đưa cho NT miếng khác. NT liền cầm lấy ăn ngon lành, coi như không nghe thấy gì.
- Sướng nhất nó đấy. – Cô Xuân ăn cam, ghen tị nói.
Chị Huệ nhìn NT đang ung dung ăn, sau đó thở dài than:
- Đúng đó cô. Tuyết bây giờ cũng giống như những đứa con gái mới lớn, nhập nhèm trong chuyện tình cảm. Rõ ràng có cảm giác với người ta rồi mà còn giả vờ vô tình, định làm lạt mềm buộc chặt đây.
Nói xong chị liếc mắt khinh thường nhìn NT. Hân cười đắc ý vì bạn mình cũng có lúc bị người khác coi thường.
Lúc này NT mới đưa mắt nhìn Hân khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng, không dám cười nữa, sau đó thong thả hỏi chị Huệ:
- Chị nghỉ việc bừa bãi thế này không sợ bị trừ lương hay đuổi việc sao?
- Sợ gì? Bây giờ người ta lấy lòng chị mày còn không kịp nè. Ai chẳng biết chị đến đây là theo lệnh boss. Chồng mày sợ mày buồn chán cho nên mới bảo chị đến tâm sự với mày cho đỡ tự kỉ. Vì vậy, đây cũng coi như công việc. – Chị Huệ hất hàm, vênh mặt tự đắc kết thúc câu nói.
Mặc dù vậy, NT cũng không để khí thế của chị vào trong mắt, tuyệt tình không cho chị chút thể diện nào đáp:
- Đó chính là lý do chị ở đây mua vui cho em. Nếu không làm em vui tức là chị không làm tròn trách nhiệm…. Vậy thì bị đuổi việc là chuyện đương nhiên. – NT thản nhiên nói như bà lớn thực sự - Cho nên… Em mới là người được lấy lòng trước tiên nhỉ? – Cô cười ngạo nghễ hỏi chị Huệ.
Tình huống đột ngột bị xoay ngược 180 độ. Chị Huệ đang ở thế thượng phong đã chuyển thành hạ phong, chỉ có thể trơ mắt oán hận nhìn NT ngạo nghễ ngồi trên “ngai vàng” vừa cướp được. Xem ra, bất cứ ai đấu tay đôi với NT, dù đang ở đâu đi chăng nữa thì cô vẫn có thể dành lại thế chủ động bất cứ lúc nào. Hân tiếc hận nhìn chị Huệ cau có mặt mày, thất bại thảm hại một bên. Cô bạn của cô lại một lần nữa bách chiến bách thắng.
Ngồi trên giường, NT cười nghiêng ngả nhìn hai người kia xụ mặt. Cô làm sao để cho họ qua mặt được.
Ánh mắt vô tình liếc qua phía cửa, NT vội ngừng lại nhưng bóng dáng đó đã biến mất. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Cô cau chặt lông mày trầm tư.
Hai người kia thấy NT thẫn thờ nhìn ngoài cửa cũng nhìn theo nhưng không thấy gì, bèn hỏi:
- Sao vậy?
- Không có gì, chắc là em nhìn nhầm. – NT lắc đầu cười đáp.
Nghe vậy hai người cùng thở phào nói:
- Mày rảnh rỗi quá thì ngủ nhiều một chút hay bồi dưỡng tình cảm với lão Vương. Đừng có mà suy nghĩ linh tinh rồi ảo tưởng vớ vẩn.
- Thôi được rồi, không nói chuyện của em nữa. Nói chuyện của hai người đi. – NT khoát tay ngăn lại, sau đó quay sang chị Huệ hỏi – Mấy đứa cháu và anh rể của em dạo này thế nào? Lâu rồi không gặp bé Nhật, em nhớ bé lắm. AD cũng nhắc mẹ Huệ cho anh ấy đến chơi với nó suốt.
Vừa nghe NT nói đến gia đình, chị Huệ liền thở dài ngao ngán, vừa ăn cam vừa kể:
- Nói đến mấy bố con nó lại đau đầu. Lão Hưng thì vẫn bận rộn làm việc suốt ngày, làm gì có thời gian để ý đến vợ con. Còn hai thằng lớn học hành vẫn vậy, khổ nỗi bố mẹ bình thường làm sao con cái thông minh được? – Chị Huệ thở dài chán nản, trong khi những người kia cười khúc khích. Sau đó chị lại trở nên tức giận ngút trời khi nhắc đến đứa con út. – Còn thằng Nhật, nhắc đến lại điên tiết. Tao chỉ hận tại sao lúc trước không đẻ ra quả trứng rồi luộc ăn cho ngon, đỡ khỏi khổ sở thế này. Ai đời mới có bảy tuổi đầu, một hôm đi học về bảo với mẹ “Con mới có bạn gái. Bạn ấy tên là Thanh Huyền, xinh xắn và dễ thương lắm. Bạn ấy cũng yêu con.