Tiên nhân chọn ta.
Gần giếng nước đầu cổng thành, khoảng sân của Tân gia vẫn cứ như nửa tháng về trước, đúng giờ lại vang lên tiếng trẻ con gào khóc và tiếng phụ nữ thét chói tai, khiến hàng xóm láng giềng phải bất mãn gào to lên.
Từ sau khi tiểu nữ nhi nọ của Tân gia nhảy xuống giếng tự sát không thành, được cứu lên, hình như đã hơi điên điên khùng khùng chứ không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa, suốt nửa tháng nay, Tân gia chẳng ngày nào được yên.
Hàng xóm dậy sớm giặt quần áo bên giếng đã nghe thấy tiếng ầm ĩ từ bên Tân gia, có người phụ nhân (*) nọ thoáng liếc về bên đó, buột miệng nói: “Mẹ con bé Tân Tú đúng là tạo nghiệt, coi đi, Tân Tú đang ngoan ngoãn thế mà bị ả ép đến tận mức này.”
(*) Phụ nhân: Người phụ nữ đã có chồng.
Một phụ nhân khác ngồi trên ván giặt làm bằng đá bảo: “Mẹ kế thì sao mà giống mẹ ruột được, không đánh thì mắng, việc gì cũng bắt con bé làm, còn không cho nó ăn no, là mẹ ruột có đời nào làm những chuyện như thế?”
“Dù cho Hồng Hương có đối xử với con bé ra sao thì nó cũng không thể nhảy xuống giếng tự tử thế được, có ăn có mặc, sống tiếp có gì khó đâu, nó thế là bất hiếu đấy!” Một bà lão luống tuổi hừ giọng.
Phụ nhân mặt nhọn ngồi đối diện lạch nước giũ quần áo phần phật, mụ chen miệng: “Mấy cái đó kệ đi, các ngươi thấy con bé Tân Tú có giống bị trúng tà không? Ta thấy hẳn là nó đã đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ dưới giếng đấy.”
Mụ để quần áo xuống, vừa nói vừa múa may tay: “Các ngươi hiểu chứ, mấy đêm trước ta thấy nó ngồi trên nóc nhà không nhúc nhích, thậm chí còn không hề lên tiếng cơ, cái vẻ đấy á, úi trời, sợ chết người luôn đấy!”
Tiểu cô nương Tân Tú của Tân gia từ trước đến nay luôn là cô nương xinh xắn sạch sẽ nhất con phố này, nàng dịu dàng ít nói, thậm chí còn chưa bao giờ lớn tiếng với ai, sau khi mẹ kế Hồng Hương về đây đối xử với nàng không ra gì nàng chỉ bấm bụng chịu, quá lắm cũng chỉ dám lén khóc mà thôi.
Nhưng từ sau khi tự sát bất thành Tân Tú như thể trở thành người khác, nàng bắt đầu giống mấy tên lưu manh ăn không ngồi rồi trên phố. Tân Tú không làm việc nữa, chỉ đi lang thang khắp nơi cả ngày, hết coi nhi tử Đông gia chơi cỏ gà, lại sang xem mấy đứa nhóc Tây gia đấu dế, thỉnh thoảng còn đứng xem tuồng trên sân khấu phố Lân, đi nguyên ngày, đến tối mới về nhà.
Ban đầu, mẹ kế Hồng Hương còn dám dạy dỗ nàng, nhưng sau ả cũng không dám nữa, vì mỗi lần ả đánh Tân Tú xong Tân Tú sẽ đánh nhi tử của ả. Lần đầu tiên Hồng Hương thấy nhi tử kháu khỉnh yêu quý bị đánh đến khóc òa thì đau lòng không chịu được, quay sang lườm Tân Tú bị mình tát sưng cả mặt, thế mà nàng lại còn cười với ả.
“Ngươi đánh ta thế nào, ta đánh con ngươi như thế.” Tiểu cô nương hoàn toàn không để ý tới vết thương trên mặt, cứ thế vừa cười hì hì vừa nói, nói xong còn vác nguyên gương mặt bị đánh ấy ra ngoài rêu rao khắp nơi, dẫn đến một đống đồn đãi vớ vẩn vừa khiến Hồng Hương hận đến nghiến răng, vừa thấy rờn rợn trong lòng.
Từ trước Hồng Hương là loại thích chơi xấu, nhưng nay Tân Tú còn giỏi chơi xấu hơn ả. Ả khóc với nam nhân nhà mình, Tân Đại, nói nữ nhi không nghe lời, kết quả là Tân Tú nằm ra giữa cửa gào khóc mẹ ruột mất sớm, cha và mẹ kế định cấu kết ép chết nàng.
“Cứ thế này cũng không phải là cách.” Hồng Hương ngồi bên mép giường lau nước mắt, đẩy đẩy Tân Đại ý bảo gã nghĩ cách.
Tân Đại ngồi đó xoa tay không biết nên làm sao cho phải, nữ nhi trở nên thế này gã biết phải làm sao. Một lúc sau gã mới trầm giọng, nói: “Ta đã nói nàng không nên cứ đánh mắng con bé mãi vậy, giờ thì hay rồi, nó nhảy giếng tự tử, đầu đập xuống giếng, xong luôn.”
Hồng Hương nghe vậy thì khóc càng to hơn: “Ta làm mẹ kế cũng khổ lắm! Muốn nó làm việc, mắng nó vài câu nó đã đòi sống đòi chết, ta cũng không bỏ đói không đánh chết nó còn gì, nó tự tìm đến cái chết đấy chứ, đâu phải tại ta!”
“Rồi rồi, đêm hôm khuya khoắt đừng có khóc, ngủ đi.” Tân Đại không muốn tranh cãi với ả nữa, gã bò lên giường trùm chăn lại.
Hồng Hương không chịu, ả kéo chăn của gã ra, quýnh lên, “Từ từ, ta còn chưa nói xong đâu!”
“Ta thấy không phải nó bị đụng đầu nên có vấn đề đâu, chắc chắn là nó dính phải thứ bẩn thỉu nào đấy rồi, chúng ta nhất định phải nghĩ cách trị bệnh cho nó, bằng không, cái nhà này thật không yên nổi.”
Tân Đại cau mày: “Nàng muốn sao?” Tuy gã cũng ngầm đoán được gì đó rồi, nhưng dẫu sao cũng không muốn tin nữ nhi lại gặp phải chuyện như thế, sau khi bị thê tử nói toạc ra thì hơi mất hứng.
Hồng Hương vội nói: “Mai đúng lúc là sinh nhật của Linh Chiếu tiên nhân, ở miếu của tiên nhân chẳng phải cúng bái không mất tiền ư, ta định tới miếu của tiên nhân mời tiên trưởng tới nhà kiểm tra xem…”
Tân Tú ngồi xổm bên góc cửa sổ nghe Tân Đại và Hồng Hương nói chuyện một lúc lâu, nghe đến đấy, nàng vừa gãi gãi vết muỗi đốt vừa nghĩ thầm: Hê, tôi đây xuyên không, chắc không đến lượt thần tiên chỗ các người quản lý ấy chứ.
Không nghe được gì thêm nữa, nàng khom lưng im lặng quay về phòng mình. Căn phòng này ọp ẹp cũ nát, trước kia đây là phòng chứa củi nhưng đã được sửa sang lại, phòng vốn đã chật rồi, bên cạnh còn là chuồng gà nữa, cái mùi phải gọi là cực phẩm.
Tân Tú rất là hoài niệm cái ổ chó của mình, so với đây thì ổ chó của nàng trước kia phải gọi là thoải mái như trên thiên đường. Nàng còn hoài niệm những món ăn ngoài phong phú đa dạng, thậm chí còn hoài niệm cả đồ ăn nhà bếp công ty ngày xưa mình từng chê, chuyển phát nhanh internet, đủ thứ đồ nhanh và tiện, thậm chí ngay cả người nhà không hòa hợp với mình lắm, nếu so với người nhà của Tân Tú ở thế giới này thì vẫn đáng yêu hơn nhiều.
Tiếc rằng, con người ai cũng phải mất đi thứ gì mới nhận ra cái tốt của thứ ấy, lúc đã cho điều gì là đương nhiên rồi thì đâu biết trân trọng là chi.
Nàng xoa cái bụng đói, bắt đầu nghĩ mai nên đến đâu xin tạm miếng ăn, lại nghĩ sau này nên làm gì.
Đã nửa tháng rồi vẫn không về được, nếu cả đời không quay về nổi thì chẳng lẽ nàng phải ở đây làm nữ nhi cho người ta thực ư? Theo như kinh nghiệm phận làm con hai mươi sáu năm qua của nàng, ai làm cha mẹ nàng có tỷ lệ bị tức chết cao lắm, nàng vẫn nghi bệnh huyết áp cao của cha là do ông tức điên với nàng mà ra. Giờ hay rồi, cuối cùng nàng cũng không chọc tức người cha làm chủ nhiệm giáo dục đấy của mình được nữa.
Tân Tú nghĩ không ra, sao mình lại xuyên tới cái triều đại, cái thời đại mà mình thậm chí không biết tên như này, thành một cô nương mười lăm tuổi chứ, này mà theo con đường làm ruộng, tuýp hậu đậu vụng về lại còn chẳng phân biệt nổi ngũ cốc như nàng sợ là đói chết cũng nên.
Nghĩ một hồi, nàng đã ngủ mất rồi. Lại mở mắt thì trời đã sáng, chất lượng giấc ngủ của nàng khéo bị “lây bệnh” từ cô bạn cùng phòng ngày trước, ngủ lúc nào cũng ngon.
Bước ra ngoài súc miệng rửa mặt, vào phòng bếp mò xem có gì để ăn không, không ngờ hôm nay mẹ kế lại không gào lên ngăn nàng lại, chắc ả đang định đi tìm tiên trưởng loại bỏ cô hồn dã quỷ là nàng đây rồi nên lâm thời mới cho nàng ăn một bữa no. Tân Tú cũng chẳng khách sáo nữa, nàng cầm thêm hai cái bánh ngô, tiện thể giải quyết luôn bữa trưa với bữa chiều.
Ở đây một ngày người ta chỉ ăn hai bữa thôi, Tân gia lại khá là nghèo, mẹ kế còn quản chặt nữa, nửa tháng nay nàng chưa được bữa nào no nê.
Cứ ra cửa đi dạo như bình thường, Tân Tú tính làm quen với thế giới này, tiện còn tìm xem có việc gì làm để mưu sinh không. Nàng mới tới thế giới này không lâu, vẫn còn chưa hiểu nhiều chuyện ở đây lắm. Hôm nay ngoài đường náo nhiệt tới lạ, có một đám người mặc những bộ đồ rực rỡ, trông họ như chuẩn bị đi hát tuồng, đám người ấy khua chiêng gõ trống đi đằng trước, mười mấy người nâng một cái đài, bên trên đó