Sáng hôm sau Tân Tú dậy sớm chuẩn bị đi sờ gấu trúc tiếp, nhưng nàng lội khắp suối cũng không thể gặp lại con gấu trúc nọ. Quả nhiên, may mắn thường thường không thích đi theo cặp như vận rủi.
Nàng thất vọng lết về lầu trúc, hiếm khi thấy sư phụ không biến mất mà đang ở trong gian phòng có cái lò rất to.
Tân Tú hỏi: “Sư phụ, người định luyện khí ạ?”
Vị sư phụ kỳ lạ của Tân Tú chẳng hiểu sao vừa thấy nàng xuất hiện lại ngồi dịch sang bên một ít, xong y mới đáp: “Ừm, hôm nay có linh cảm.”
Tân Tú nhìn hành động của sư phụ bèn nghĩ thầm, mới chỉ không gặp mấy ngày mà chứng sợ xã hội của sư phụ lại nghiêm trọng hơn rồi à?
“Sư phụ, con muốn xem người luyện khí, được không ạ?” Nàng đang hơi chán, mà lại cũng tò mò rốt cuộc sư phụ luyện khí thế nào, lúc trước sư phụ luyện chế đồ làm bếp cho mình Tân Tú vẫn chưa kịp xem.
Thân Đồ Úc không trả lời nàng nhưng y giơ tay vẫy vẫy, Tân Tú nhận ra cơ thể mình chợt nhẹ bẫng, cả người bay vút về phía sư phụ, sau đó nàng và sư phụ một trước một sau hóa thành làn khói xanh, bay vào trung tâm cái lò khổng lồ dáng hình kỳ quái.
Tân Tú: …? Sư phụ à người không muốn luyện khí mà là muốn luyện con đấy hử?
Tự nhiên nàng nhớ tới chuyện Tề Thiên Đại Thánh bị Thái Thượng Lão Quân nhốt vào lò luyện đan. Nhưng về cơ bản cảm xúc của nàng vẫn rất ổn định, bởi vì quá trình bay vào lò chỉ diễn ra trong nháy mắt, chờ tới khi Tân Tú tới nơi ấy mới biết trong đây có cả chốn bồng lai.
Không gian trong lò rất rộng, trên trần là một đóa sen vàng treo ngược tỏa ánh sáng khắp muôn nơi, dưới chân là sàn mang hoa văn trúc. Toàn bộ không gian nơi đây tựa một cái chén úp ngược, ở chính giữa còn có một cái lò khác nữa, những bức tường xung quanh khắc họa các loại hoa văn phức tạp với dáng hình tựa vô số nụ hoa, mỗi điểm trung tâm của một “nụ hoa” lại gắn một sợi kim tuyến.
Thân Đồ Úc đã ngồi vào trước cái lò chính giữa nơi đây, y không nói gì nên Tân Tú tự hiểu rằng mình có thể làm gì tùy thích. Không biết do sư phụ nàng quá bất cẩn hay rất tự tin vào năng lực xử lý tình huống của bản thân, mà xưa nay y chưa từng dặn dò Tân Tú phải cẩn thận cái gì, chỉ ra mặt giải quyết lúc nàng gặp chuyện.
Âu đây cũng là sự tự tin của người tu tiên, vị sư phụ này của nàng quả nhiên ngầu hệt vẻ bề ngoài.
Tân Tú tò mò với những thứ giống nụ hoa trên vách tường hơn hẳn, nàng sáp tới giơ tay kéo những sợi kim tuyến gắn với hoa ra, nhưng sợi kim tuyến rõ mềm mại nhưng nàng dùng sức kéo mãi cũng không hề nhúc nhích.
Lúc này, một sợi kim tuyến cách chỗ nàng không xa bỗng lỏng ra, nụ hoa vốn bị nó trói buộc nở rộ làm lộ phần nhụy hoa, khoảng trống bên trong nụ hoa chợt bay ra một thứ nhạc khí giống tỳ bà nhưng không có dây đàn, trên đàn cũng vắng bóng hoa văn, dường như hãy còn là bán thành phẩm.
Chiếc tỳ bà này bay vào tay Thân Đồ Úc, chợt chỉ nghe thấy tiếng ken két rất nhỏ, vô số sợi kim tuyến tràn ra, nụ hoa giật lùi về sau, bay ra rất nhiều thứ, từng cái một lơ lửng bên người Thân Đồ Úc.
Vậy là Tân Tú đã hiểu, những thứ mang hình dáng nụ hoa này đại khái đều là thứ đựng vật liệu luyện khí hoặc những bán thành phẩm. Nàng đi tới, bắt lấy một khối tinh thạch lam lơ lửng giữa không trung. Hình dạng tinh thạch không tuân theo một quy tắc rõ ràng nào, dường như nó được đập từ nơi nào đó ra nên vẫn còn chứa tạp chất, nhưng màu sắc ở những mặt cắt của nó đẹp tới lạ lùng, chúng trong suốt và lấp lánh, màu sắc biến ảo dưới ánh đèn.
Ngoại trừ khối tinh thạch Tân Tú đang cầm thì một tinh thạch lam khác cũng bay tới tay Thân Đồ Úc, Thân Đồ Úc chỉ dùng ngón tay trỏ vào lò đã có vô số ngọn lửa nhỏ rực lên, sau chúng tụ lại một chỗ, biến thành một ngọn lửa khổng lồ lặng yên bùng cháy, tinh thạch lam ấy vọt vào trong ngọn lửa, bị chúng nhanh chóng nuốt chửng.
Hai ngọn lửa lạc đàn bay tới chỗ Tân Tú nhảy nhót lung tung, Tân Tú vừa buông khối tinh thạch lam đang cầm ra thì hai ngọn lửa ấy đã vội vã bao trọn lấy nó, chúng lại dung hợp vào nhau.
Viên tinh thạch tan ra biến thành một quả cầu, ánh lửa cũng thoát khỏi chiếc lò mà bao bọc xung quanh quả cầu ấy, khiến nó khoác lên mình độ nóng của lửa. Tân Tú cảm thấy những thứ này như có nhận thức riêng, đúng là đáng yêu.
Ngoại trừ viên tinh thạch thì vẫn còn những thứ khác cũng bị Thân Đồ Úc vời tới để xử lý.
Một thứ giống vỏ sò sắc bạch ngọc, nó không bị nung lên nhưng lại như bị sức mạnh vô hình nào đó dồn nén và va đập, phát ra âm thanh leng keng leng keng.
Một thứ vật chất màu trắng không rõ chất liệu bị cho vào một cái lò nhỏ khác, qua miệng lò có thể thấy thứ này không ngừng biến dẹp, kéo dài dưới sức nóng của lửa, mỗi giờ mỗi lúc hình dạng của nó lại một khác đi.
Một chiếc cọc gỗ trông rất bình thường, Thân Đồ Úc cầm lấy nó, tay y không khác nào một chiếc đao bén, y khắc họa rất nhiều đường cong trên thân gỗ mà Tân Tú không thể hiểu nổi.
Tân Tú nghiêm túc nhìn một lát đã bắt đầu thấy hoa mắt, nên nàng bắt đầu chú ý sang thứ khác, ví dụ như tóc của sư phụ chẳng hạn.
Mái tóc trắng của y khoác sau lưng, đuôi tóc buông xuống sàn nhà. Tân Tú ngán ngẩm sờ thử một lần, nàng chỉ ngứa tay thôi, nhưng sờ xong cảm thấy không tệ chút nào bèn sờ thêm phát nữa.
Khi nàng chuẩn bị sờ tới lần thứ ba thì Thân Đồ Úc mở miệng nói chuyện.
Tân Tú lập tức rụt tay lại.
Thân Đồ Úc chỉ vào quả cầu lửa, “Nung.”
Chỉ vào vỏ sò bạch ngọc: “Nện.”
Chỉ vào vật chất màu trắng trong lò: “Rèn.”
Cuối cùng chỉ vào cọc gỗ trên tay mình: “Chế tạo.”
Tân Tú ngồi ngay ngắn trở lại, giả đò làm học sinh ngoan nghiêm túc nghe giảng.
Thân Đồ Úc nói: “Con đường luyện khí không hề đơn giản, trừ mấy phương pháp cơ bản này vẫn còn rất nhiều cách khác. Ngay sau con cũng phải học, trước học luyện vật cứng, sau lại luyện vật mềm, rồi mới luyện vật hữu hình và vô hình. Vạn vật trên đời không gì không thể luyện thành, trời đất muôn dân, không gì không thể tạo ra.”
Mặc dù giọng y vẫn thản nhiên chậm rãi nhưng khí phách kinh người. Tân Tú nghe vậy bèn hỏi: “Sư phụ, có phải con cần học rất nhiều thứ không?”
Thân Đồ Úc: “Không nhiều lắm.”
Thân Đồ Úc: “Tu thân dưỡng thần, cảm ngộ vạn pháp, học tập ngự thuật*, những điều đó là căn bản. Con đường luyện khí, phải chờ thoát phàm rồi mới bắt đầu được.”
(*) Dưỡng thần là giữ cho trạng thái cơ thể và tinh thần cân bằng, cảm ngộ vạn pháp có lẽ là ngộ được muôn thứ phương pháp/pháp thuật, ngự thuật có lẽ là kỹ thuật chế ngự lửa, sức rèn,….
Hóa ra luyện khí là phó bản nâng cấp, vậy chắc chắn còn lâu lắm mới học được, không cần vội làm gì. Tân Tú: “Xem chừng còn lâu lắm con mới được học, nếu là chuyện sau này thì để sau này hãy nói đi ạ.”
Thân Đồ Úc gật gật đầu. Y cũng chưa muốn dạy đồ đệ luyện khí ngay, cái này với con bé hãy còn quá khó, ngay cả linh hồn kim và hỏa con bé vẫn chưa dùng thạo được, cơ thể cũng chưa hoàn toàn thoát phàm, trong cơ thể chưa có khí kim hỏa thì luyện khí là điều không thể. Vốn dĩ y nói những điều này là vì không muốn bị đồ đệ sờ nữa thôi.
Y thò tay vào trong quả cầu lửa, cầm ra chất lỏng màu lam, ngón tay dẫn lối chúng tới chỗ chiếc đàn tỳ bà.
Tân Tú nhìn quả cầu lửa tách tạp chất ra thành một quả cầu nhỏ hơn, mặc nó lăn sang một bên, sau đó chúng tan ra thành rất nhiều ngọn lửa nhỏ rồi tự giác chui về dưới lò. Nàng nhặt quả cầu tạp chất ấy lên, quay đầu nhìn lại thì thấy bề mặt chiếc tỳ bà chỗ sư phụ đã được dát lên một lớp màu lam mỹ lệ vô ngần.
“Sư phụ, đây là bán thành phẩm sư phụ chưa làm xong ạ? Nó dùng để làm gì vậy?” Đồ đệ như nàng nên đặt câu hỏi rồi.
Thân Đồ Úc nói: “Đây là