Thân Đồ Úc cảm thấy không thể thế này tiếp nữa.
Người… Thú tu tiên, vốn không bị rụng lông thường xuyên như thế, nhưng lúc đồ đệ y sờ lông không biết kiềm chế lực tay, đã vậy con bé còn song hệ kim hỏa, bị con bé túm lông thường xuyên như thế thành ra lông y gần đây thưa đi rất nhiều. Dù nhìn thì vẫn rậm như cũ nhưng thấy mình bị rụng lông thật chẳng ai vui nổi.
“Ầy, sư phụ, mấy nay tóc người hơi xơ đấy ạ.” Đồ đệ không hề hay biết gì còn nói vậy với y.
Tấm lòng thương yêu của bậc trưởng bối kiên trì được tầm một tháng, Thân Đồ Úc quyết định tìm việc cho đồ đệ làm, ít nhất khiến con bé không thương nhớ thực thiết linh thú ngày ngày đêm đêm nữa.
Y tới chỗ chư vị đồng môn, mang truyền đạo châu lúc trước mình đưa họ về giao cho đồ đệ, y nói với Tân Tú: “Đã đến lúc con phải học rồi, trước khi học xong chớ có lang thang bên ngoài nữa.”
Ít ra thì để sư phụ nghỉ ngơi mấy ngày đã.
Tân Tú bị sư phụ dúi truyền đạo châu cho rồi giải thích qua loa một hồi mới hiểu đây là thứ gì, đại khái nó là trò dạy online ở giới tu tiên. Tự học ấy mà, nàng biết thừa, nếu người trưởng thành không biết cách tự học thì đã bị thế giới internet đào thải lâu rồi, huống chi lúc trước nàng làm bên game, thường thường phải đi xem dạy online về kiến thức liên quan trên mạng để phát triển kỹ năng và tầm nhìn của bản thân.
Điều đáng tiếc là viên truyền đạo châu này không thể xem đi xem lại được, là hàng dùng một lần.
Dù rất là u mê gấu trúc nhưng dẫu sao nàng vẫn nhớ mình đến đây để tu tiên, cứ phải hoàn thành nhiệm vụ trước đã, bởi vậy sau khi nhận truyền đạo châu Tân Tú bèn ngoan ngoãn ở yên trong lầu trúc nghiên cứu.
Tân Tú ngồi trên tấm nệm lông mềm mềm của mình, cái nệm này là đồ thay thế, dù không bằng lông gấu trúc nhưng nói chung vẫn khá được. Sau khi Tân Tú đã yên vị trên nệm lông, truyền đạo châu phát sáng và hiện lên gương mặt đẹp đẽ dịu dàng như Quan Âm Bồ Tát của Bạch Phi sư thúc, ngoại trừ việc cơ thể Bạch Phi sư thúc trong suốt thì quả hệt như có người thật xuất hiện trước mặt nàng.
Hóa ra thứ này dạy học theo lý thuyết dòng chảy* à. Tân Tú chợt nhớ ra, trong những tiểu thuyết tu tiên kinh điển trên internet, khi nhân vật chính gặp kỳ ngộ và được truyền thừa thuật phát hay bí kíp gì đó, thì chắc là vớ phải thứ này nhỉ? Đại lão giảng bài online?
(*) Lý thuyết dòng chảy (flow theory): Dòng Chảy là trạng thái tâm trí hoạt động mà trong đó cá nhân thực hiện một hành động được “nhúng” ngập trong dòng cảm xúc và sự tập trung nguồn năng lượng, tham dự một cách toàn vẹn và tận hưởng trong quá trình hoạt động diễn ra.
Cái bóng ghi lại hình Bạch Phi sư thúc đã bắt đầu giảng bài, nàng ấy không hề nhắc đến những đoạn văn dài dòng, càng không kể tới những ký hiệu khó hiểu mà chỉ nói những câu rất tự nhiên, Bạch Phi sư thúc bắt đầu giải thích về những điều thường thức nhất ở giới tu tiên.
Họ tu tiên, về cơ bản là tu hành trên thân thể này, thân thể họ cũng giống như một loại khí cụ, mà hồn phách con người chính là linh cư ngụ trong đó. Khí cụ bình thường khác với linh khí* ở giới tu tiên ở một chữ linh. Nói cách khác, nếu con người muốn tu luyện cơ thể mình thành vật chứa tràn trề linh khí, phải biến cơ thể thành linh khí thuần túy và cùng sinh ra biến đổi về chất với hồn phách, đồng thời bỏ qua cốt nhục. Thân thể phàm thai không còn nữa thì được gọi là thoát phàm.
(*) Linh khí ở đây là khí cụ mang linh
Thứ tiếp theo phá nát nhận biết thông thường của Tân Tú, là giới tu tiên này không có các đẳng cấp tu luyện như trúc cơ, kim đan, nguyên anh linh tinh.
Gì thế hả, đây là thiết lập cơ bản của “thủy tổ” môn tiểu thuyết tu tiên đấy, đã bao nhiêu cuốn tiểu thuyết sử dụng cái thiết lập này rồi, mi bảo không có là không có được à.
Nhưng quả thực là không có. Những người tu tiên ở đây khác với người phàm ở chỗ họ đã thoát phàm. Tiếp theo, trong những người tu tiên đã thoát phàm thì có những người rất giỏi, có thể tu thành nhân tiên, đây chính là mục tiêu lớn nhất của phần đông mọi người trong giới tu tiên.
Đương nhiên cũng không thiếu những thiên tài tự tin rằng mình có thể thành chân tiên trên cả nhân tiên, đáng tiếc hiện tại trong giới tu tiên chỉ có một vị chân tiên, đó chính là Linh Chiếu tiên nhân, tổ sư gia môn phái Thục Lăng bọn họ.
Mà nghe nói, sở dĩ ngài có thể tu thành chân tiên là do gặp được cơ duyên hiếm có, biết bao người cũng bắt chước theo ngài nhưng vẫn không thể tu thành chân tiên, hơn mấy trăm năm trôi qua, Linh Chiếu tiên nhân vẫn là vị chân tiên duy nhất của giới tu tiên.
Tại Thục Lăng cũng chỉ mới có mấy người tu thành nhân tiên mà thôi, những người còn lại dẫu lợi hại đến thế nhưng vẫn không thể tu thành chính quả được, ví dụ như sư phụ của nàng chẳng hạn, theo nàng thấy thì tự y đã có thể sáng tạo ra một thế giới tí hon rồi mà vẫn không thể tu thành nhân tiên được, từ đó có thể thấy tu tiên khó đến mức nào.
Nhưng mọi người ở đây xem chừng cũng chẳng vội vã tu tiên thăng cấp lắm, không giống những câu chuyện tu tiên nàng từng đọc, trong đó ai ai cũng vội vã tu hành và thăng cấp, còn những người tu tiên nàng từng gặp ở nơi đây cơ hồ không có ai tranh thủ từng giây từng phút một để tu hành cả. Có thể là vì đây là một hoạt động tốn rất nhiều thời gian, dưới hoàn cảnh cứ tu tiên một lần lại dài cả trăm năm thì hiển nhiên chẳng ai phải quýnh lên cả.
Bởi vì đây là bài giảng chỉ phát một lần, nên khi Tân Tú ngưng dòng suy nghĩ xa xăm của mình, nghe Bạch Phi sư thúc giảng bài tiếp thì nàng ấy đã giảng đến phép thuật mất rồi.
Bọn họ tu tiên tất phải học pháp thuật, mà chỉ cần giải nghĩa riêng hai chữ trong từ pháp thuật là rõ. Pháp là thế nào? Tân Tú nghe xong bèn kết luận, pháp là sự lý giải với vạn vật, tương đương với các loại công thức định lý như trong toán học vật lý hiện đại, đấy chính là pháp. Còn thuật là kỹ năng, là quá trình có thể vận dụng được pháp.
Khi chín người họ còn đang ở trong bồn Trung Thiên, những bài giảng tối nghĩa nàng phải nghe vào ban đêm chính là một loại “pháp” nào đó.
Học pháp thuật cũng giống việc hiểu được công thức toán học, sau đó sử dụng công thức này để giải quyết những câu hỏi cụ thể của mỗi bài toán. Người tu tiên lý giải được cấu trúc của vạn vật trên thế gian, sau khi đã quen thì mỗi người trong số họ sẽ tự hình thành lên một nguyên tố, từ đó vận dụng chúng làm mọi chuyện, từ chuyện cao cấp như vẫy tay mưa tới hoặc dời núi lấp biển tới việc cấp thấp là ngưng tụ quả cầu nước hoặc cầu lửa trong lòng bàn tay.
Đại lão có thể tổng kết được những loại “pháp” khác biệt, người bình thường chỉ có thể học tập đồng thời sử dụng “công thức” cho trước, đây là sự khác biệt về năng lực. Tân Tú tự nghĩ mình không nhìn nhận được quy tắc của vạn vật, nhưng nàng vẫn còn học được, thế là đủ rồi.
Sau đó còn một số những lý luận khác nữa mà Tân Tú thấy khá hứng thú, ví dụ như tiết giảng về bay. Người thì không thể bay, nhưng người tu tiên nếu tu hành đến một trình độ nhất định sẽ bay được, mà bọn họ có thể bay cao đến mức nào hoàn toàn dựa vào việc cơ thể họ thanh lọc được bao nhiêu “khí đục”. Tới chỗ này sư thúc còn nói qua về việc khi thiên địa sơ khai khí trong và đục chia thành hai phần, khí trong bay lên thành trời, khí đục chìm xuống thành đất.
Chim bay được thì thôi bỏ qua không tính, nơi cao nhất chúng bay tới cũng chỉ nằm trong khoảng mắt con người có thể nhìn thấy, nhưng khi các tu sĩ bay lên là bay xuyên qua bầu trời, tới chốn còn cao hơn thế.
Nghe đến đấy Tân Tú lại bắt đầu nghĩ đến vấn đề và tầng khí quyển và dưỡng khí. Những vị tiền bối này bay xa vậy, tức là bay ra tầng khí quyển à? Thế rốt cuộc họ có thấy được vũ trụ không? Hay là nói thế giới này căn