Tân Tú nhận thấy một việc rất lạ, thỉnh thoảng sư phụ nàng sẽ nói chuyện với nhóc gấu trúc con không được tốt tính lắm —— sau khi nó làm chuyện xấu hoặc nổi giận với Tân Tú, sư phụ lập tức sẽ an ủi nàng như dỗ trẻ con, đồng thời dạy cho nhóc gấu trúc một bài học.
Hành động ấy khiến Tân Tú rất khó hiểu.
Mấy lần sau Tân Tú bèn đoán, thực ra nhóc gấu trúc này biết nói tiếng người.
“Thực ra mi biết nói tiếng người đúng không? Ta đã nuôi mi mấy ngày rồi, hay là mi nói mấy câu ta nghe xem?” Tân Tú ngồi xổm trước mặt gấu trúc con, dụ nó bằng một củ măng.
Gấu trúc con quả thực lên tiếng, nhưng nó vẫn dùng ngôn ngữ gấu trúc nàng không thể hiểu được. Nếu nó không biết nói tiếng người thì chẳng lẽ sư phụ biết tiếng gấu trúc? Đây có phải ngoại ngữ thích học là học được đâu.
Gấu trúc con còn đang hiên ngang kêu gào gì đó, đúng lúc Thân Đồ Úc đi qua, y nói: “Không được yêu cầu vô lý.”
Tân Tú: “À, sư phụ, con đùa thôi.”
Thân Đồ Úc: “Ta nói nó chứ không phải con, nó lại vịn vào việc được con thích mà đưa ra mấy yêu cầu vô lý, kỳ cục.”
Tân Tú: “…”
Tân Tú: “Sư phụ, người học tiếng gấu trúc ở đâu thế ạ? Con cũng muốn học.”
Thân Đồ Úc xoa đầu nàng, y chỉ lắc đầu rồi rời đi, trước khi đi còn khuyên gấu trúc: “Không được cáu với con bé.”
Tân Tú trầm tư, chắc tiếng gấu trúc là kỹ năng đặc biệt nên sư phụ không dạy nàng được, hoặc do tu vi của nàng bây giờ còn thấp quá nên mới không học nổi? Nàng vừa ngẫm nghĩ vừa ôm nhóc gấu trúc vào lòng.
Lông của nhóc gấu trúc mập mạp tuy không sẫm màu bằng mẹ gấu trúc nhưng mảnh hơn, hai lỗ tai nhỏ rất mềm, mỗi lần nó trở mình, cái bụng nhỏ lại phập phà phập phồng theo hơi thở, rất giống một con thú nhồi bông hình gấu trúc.
Nhưng, gấu trúc con đáng yêu cũng không muốn bị nàng sờ lâu. Tân Tú vuốt lông gấu trúc con chưa được mấy lần nó đã giãy dụa, lật mình sang bên khác hòng trốn thoát.
Gấu trúc con quả nhiên không kiên nhẫn dịu dàng bằng gấu trúc mẹ. . Truyện Full
Lúc Tân Tú ép nhóc gấu trúc cho mình vuốt lông, tự nàng cũng thấy mình hơi giống ác bá. Nhóc gấu trúc vì đã bị sư phụ dạy dỗ nên không còn dám giơ móng vuốt lên dọa nàng nữa, thỉnh thoảng Tân Tú sờ lông nó lâu quá, cùng lắm nó chỉ hơi nhấc móng vuốt lên một tí, tỏ vẻ giận mà không làm gì được, muốn phát điên mà không nổi. Nhưng vì quầng thâm trên mắt nó hình chữ bát (八), trông rất là vô tội đáng thương nên lúc tỏ ra hằn học cũng như làm nũng.
Nuôi nó chưa được mấy ngày, Tân Tú nhận ra tên oắt con này đã bắt đầu chạy khắp nơi, trốn ở đủ xó xỉnh hẻo lánh để không bị nàng tìm ra.
Tân Tú: Chẳng lẽ gấu trúc thích trò trốn tìm này thật? Mẹ gấu trúc cũng thế.
“A, tìm được mi rồi!” Tân Tú ôm nhóc gấu trúc từ trên nóc tủ xuống.
“Lại tìm thấy mi nữa.” Tân Tú bế nhóc gấu trúc ra khỏi khe đá.
Dù gấu trúc con là linh thú và nó cũng sợ uy áp của Thân Đồ Úc, nhưng xét đến cùng gấu trúc không động não nhiều bằng con người, bản năng thú dữ vẫn chiếm thế chủ đạo, vả lại, gấu trúc cũng không phải động vật quấn người, nên bị Tân Tú ôm tới bực nó bèn đứng thẳng người lên, giơ tay gấu đấm Tân Tú lăn ra xa vang ầm một tiếng, đúng lúc va phải chân Thân Đồ Úc đang định lên lầu.
Tân Tú cũng không quan tâm đến việc chơi với thú cưng lại bị đẩy ra, ngày xưa nàng còn nuôi chó cơ đấy, mỗi lần chơi với nhóc ta nó sẽ cực kỳ hưng phấn, hết dụi dụi lại bổ nhào về trước, chuyện bị nó chồm lên người ngã sấp về sau là chuyện rất bình thường, thậm chí thỉnh thoảng nó quá khích phi thục mạng, nàng ở phía sau cầm xích chó chạy tắt thở, chạy quá đường về nhà không chạy nổi nữa, nhóc chó còn làm nũng chơi xỏ, nàng đành phải cõng nó về.
Có lẽ Thân Đồ Úc thấy không thể để yên chuyện này được nữa, y dẫn gấu trúc con ra ngoài, trước khi đi nói với Tân Tú: “Để ta đổi đứa khác tốt tính hơn cho con.”
Quả nhiên, chẳng mấy chốc y lại dắt một con khác về. Chắc là đứa khác thật, dù sao chúng đều là mấy cục bánh bao lông xù có móng vuốt đen và quầng thâm ở mắt, chó ít ra còn có màu sắc và vện khác nhau, còn gấu trúc về cơ bản chỉ có một màu duy nhất, Tân Tú thực sự không phân biệt nổi.
Nhóc gấu trúc này quả không hơi tí lại nổi cáu với cái ghế của nàng, cũng không “sản xuất” các loại thi thể đồ dùng trong nhà cho Tân Tú nữa, nhưng nó lại quá tham ăn, Tân Tú mới đặt nó trong phòng một hồi, chỉ sau giấc ngủ trưa nó đã ăn sạch cầu thang lầu trên.
Tân Tú: Sư phụ dặn nó không được gặm đồ dùng trong nhà, cũng không được quăng đồ dùng trong nhà đi, đúng là nó làm được thật.
Không chỉ gặm thang lầu mà nó còn ăn mất cả mảng tường, gặm ra hình hài rất là ngay ngắn, giống hệt cái cửa. Tân Tú nhìn cánh cửa sát vách tường do gấu trúc con gặm ra, cánh cửa này quá hiểm, đứng từ tầng sáu ngó xuống dưới, dịch thêm bước nữa là ngã xuống chẳng chơi. Gió lạnh ùa vào từ nơi đó, thảo nào lúc nãy ngủ nàng lại thấy lạnh thế.
Nàng ngồi xổm trước cái hố rỗng vốn từng là cầu thang, phát hiện gấu trúc con đang gặm thang lên lầu bốn, nếu nàng dậy muộn chút nữa thôi có khi thang lầu bốn cũng phải bỏ mình.
Gấu trúc ăn nhiều như thế, đừng nói cả tòa lầu trúc này sẽ bị nó ăn sạch đấy nhé?
Hai sư đồ Tân Tú ngồi đối diện nhau trong sân, giữa họ là một nồi thịt và măng tím to với món xào đơn giản – một đĩa măng chua giòn mới ướp. Hai sư đồ ngồi ăn chỗ này còn nhóc gấu trúc ngồi ngoài cột ở hành lang nhìn họ ăn. Vì nó gặm mất thang lầu và vách tường nên Thân Đồ Úc vẽ một vòng tròn quanh cột, bắt nó đứng trong đấy kiểm điểm lại bản thân, không được phép ra ngoài.
Thế là gấu trúc con đành vặn vẹo người quanh cái cột đó trong vô vọng, lúc thì nghiêng cả người về trước cào cột, lúc thì cọ đuôi lên đấy —— trông rất giống một con gấu trúc đang múa cột.
Tân Tú ăn một miếng cơm, nhìn rồi lại nhìn gấu trúc, đành nói: “Sư phụ, tốt nhất là người dẫn con gấu trúc này về đi ạ.” Thực thiết linh thú hoang dã thực sự không nuôi trong nhà được.
Nàng nói xong lại cắn đũa, nghĩ, mình bị đám lão thần tiên ở đây đối xử như trẻ con thành ra cũng tự cho mình là trẻ con mất rồi, đúng là tính tình càng ngày càng ấu trĩ, hành động chẳng khác nào một đứa trẻ, gào khóc đòi nuôi thú cưng rồi lại bỏ dở không muốn nuôi nữa. Nghĩ lại, hình như