Tân Tú thay xong bộ đồ Cận Sắc sư tỷ may cho thì thấy thoải mái hơn hẳn. Mặc dù cái váy ngày xưa nàng mặc thì đẹp đấy, nhưng quá rườm rà quá vô dụng, bình thường mặc quần vẫn tiện hơn. Chiếc quần váy dài đến chỗ mắt cá chân, áo thắt eo tay dài cổ tròn, kiểu dáng gọn gàng, phối thêm với một đôi giày vải nữa lúc lái mô-tô trông thật hết ý.
Dựa vào bản thiết kế gốc Tân Tú đưa cho mình, Cận Sắc sư tỷ còn thay đổi vài chi tiết nhỏ và trang trí thêm nhiều họa tiết hơn, khiến bộ y phục không đến mức quá khác biệt so với phong cách ăn mặc thời kỳ này.
Dù kiểu dáng giản dị nhưng quần áo lại mang màu sắc rực rỡ, mặc lên tràn đầy sức sống theo cách rất Thục Lăng. Độ ấm ở Thục Lăng hợp ý, giống loài đa dạng, trong núi muôn thứ hoa cỏ, cứ tới mùa hoa sẽ nở rợp trời. Người phong cách như Tân Tú ngày nào cũng phải bày biện những loài hoa khác biệt để trang trí phòng, mà Cận Sắc sư tỷ thì dùng hoa để nhuộm màu lên vải vóc tơ lụa, rồi mới sản xuất ra những tác phẩm nghệ thuật tinh xảo như thế.
Tân Tú chẳng ở yên U Hoàng Sơn được mấy, cứ làm xong nhiệm vụ mỗi ngày lại chạy đi chơi khắp nơi, thành ra quen được không ít sư huynh sư tỷ.
Cho dù là sư huynh sư tỷ nàng chưa từng được gặp, chỉ cần khi Tân Tú đến địa bàn của họ lúc họ không bế quan tu luyện, các sư huynh hoặc sư tỷ đều thân thiện ra nói vài câu với nàng, hoặc thẳng thắn mời nàng đi ăn, xong lại uống trà tâm sự, bởi vậy mà Tân Tú quen được rất nhiều người hay ho.
Gần Tang Viên của Cận Sắc sư tỷ còn có một vườn hoa, nơi ấy là chỗ của Miêu Cô sư tỷ, Miêu Cô sư tỷ và Cận Sắc sư tỷ là đồng môn chung sư phụ, hai người đều mê say cái đẹp, những tấm vải rực rỡ sắc màu của Cận Sắc sư tỷ do nàng ấy và Miêu Cô sư tỷ cùng nhau nghĩ ra. Vị Miêu Cô sư tỷ này cũng rất được, quả thực là chuyên gia làm đẹp phiên bản tu tiên.
Tân Tú thăm quan vườn hoa của Miêu Cô sư tỷ, phát hiện nàng ấy gây trồng được hơn trăm loại cây cối hoa cỏ, ngay cả đỗ quyên bình thường sư tỷ cũng chiết thành hai mươi hai thứ màu khác nhau.
“Sư tỷ giỏi quá!” Tân Tú chẳng bao giờ tiếc lời khen.
Ở Thục Lăng, chọn đại một vị sư huynh sư tỷ cũng ra người giỏi, đó là bởi họ đã thích gì sẽ nghiên cứu về thứ đó một mạch vài chục năm, dù là họ không phải chuyên gia trong lĩnh vực tu tiên, nhưng về mặt sở thích của mình họ đều xứng được xưng một tiếng bậc thầy.
Điều khiến Tân Tú yêu nhất là mỗi người đều có mục tiêu riêng để theo đuổi, đồng thời cũng có thể hưởng thụ niềm vui khi làm việc ấy chứ không phải vội vàng lên cấp liên tục. Ở bên những người như thế khiến nàng thấy mỗi một ngày tầm thường cũng thật thú vị.
“Cây đỗ quyên tím này của ta màu thực tình hơi chán, ta không thích lắm, nếu nói đến đỗ quyên tím thì vẫn cây đỗ quyên trên U Hoàng Sơn của Thân Đồ sư bá là đẹp nhất. Đó không phải một gốc đỗ quyên bình thường đâu, năm đó tổ sư gia đã tu thành chân tiên dưới tàng đỗ quyên đó, vì bị tử lôi giáng trúng nên gốc đỗ quyên trắng trở thành đỗ quyên tím, hơn nữa bởi ngấm linh khí của tổ sư gia mà một đêm hoa nở khắp cây, vĩnh viễn không héo tàn.” Miêu Cô sư tỷ không hổ là người yêu hoa, cứ nhắc đến hoa là lại thao thao bất tuyệt.
Tân Tú nghe ra sự khao khát của nàng ấy trong lời nói, nghĩ lại chuyện bình thường mình cứ hay hái hoa từ cây đỗ quyên tím nọ thì không khỏi chột dạ.
Lần sau tới chỗ vườn hoa chơi nàng đặc biệt cầm theo mấy nhánh đỗ quyên tím làm quà. Miêu Cô sư tỷ mừng rỡ nhận lấy, rồi lại xoa đầu nàng: “Muội tùy tiện hái hoa như thế, lỡ Thân Đồ sư bá giận thì sao?”
Tân Tú: “Không đâu ạ, sư phụ xưa nay không giận muội bao giờ, dễ tính lắm, sư tỷ đừng bị lừa.”
Thực ra không chỉ Miêu Cô sư tỷ, rất nhiều sư huynh sư tỷ đều cực kỳ e ngại sư phụ của nàng, còn vài thành phần khác thì vừa kính vừa sợ, Tân Tú cảm thấy vấn đề này chắc do sư phụ quá quái gở, mọi người không hay tiếp xúc gần nên hiển nhiên sẽ sợ y.
Miêu Cô sư tỷ nghe thế lại thông cảm lắc đầu, dường như còn biết chuyện gì khác nữa, “Muội còn nhỏ nên không biết đó thôi, muội cảm thấy sư bá dễ tính là vì sư bá thích muội, coi trọng muội, nhưng người với người đâu có giống nhau.”
Điều này thì Tân Tú hiểu, dù sao nàng cũng không phải là trẻ con thực thụ. Nhưng theo nàng thấy sư phụ cũng chẳng phải dạng người gian ác tột cùng, từ thái độ né tránh lúc mới gặp: y luôn cố né một đứa trẻ như tiểu cửu là nàng đã biết, một sư phụ như thế lẽ ra không đến nông nỗi bị tránh né mới phải.
Hai người vừa tán gẫu vừa vào công xưởng của Miêu Cô sư tỷ.
Ở đây, Tân Tú thấy đủ thứ hàng mỹ nghệ —— hoa tươi tuy đã bị hái khỏi cây nhưng vẫn được giữ gìn trông rực rỡ như thật, các loại nước hoa thơm ngát, các loại thuốc được chế tạo từ hoa, thuốc mỡ chiết từ hoa tươi dùng để bôi lên người.
“Muội xem, thứ phấn này bôi lên mặt khí sắc sẽ khá hơn hẳn, rất nhiều sư tỷ đều thích đấy.” Miêu Cô sư tỷ thuận tay xoa xoa lên mặt nàng.
Tân Tú quan sát từng thứ, nghĩ thầm, đây chẳng phải là phòng trang điểm của chuyên gia làm đẹp à?
“Sư tỷ, bên kia là gì thế ạ?”
“À, kia là thuốc nhuộm, muội biết đấy, Cận Sắc thường xuyên nhờ ta chế tạo thuốc nhuộm giúp nàng ấy.”
Tân Tú: “Thuốc nhuộm làm từ cỏ cây ư, có thể nhuộm tóc được không ạ?”
“Nhuộm tóc?” Miêu Cô sư tỷ sững sờ, quả thực nàng ấy không nghĩ đến chuyện tóc cũng nhuộm được như vải vóc.
Tân Tú chỉ hỏi cho vui, nhưng càng nói nàng càng thấy khả thi: “Vâng, nhuộm tóc ạ, nếu có thể nhuộm tóc thành nhiều màu khác nhau, chẳng lẽ Miêu Cô sư tỷ không thấy thú vị ư? Chúng ta đều là tóc đen, có cách nào nhuộm thành tóc trắng giống sư phụ muội hay màu vàng màu đỏ không ạ.”
“Có thể thử một lần.” Miêu Cô sư tỷ hành động cực nhanh, lúc này đã bắt tay ngay vào thí nghiệm.
Tân Tú trở thành người đầu tiên sử dụng thuốc nhuộm tóc bản tu tiên, khi nàng để cái đầu trắng phớ cùng style với sư phụ đi về, trên đường gặp được một vị sư huynh nào đó đánh giá nàng hồi lâu mới lưỡng lự hỏi: “Sư muội, tóc của muội… Chắc muội gặp vấn đề gì lúc tu luyện? Có cần sư huynh dẫn muội đi tìm Diễm Sa sư bá không?”
Tân Tú: “… Không, sư huynh, muội không sao, muội khỏe mà.”
Gặp được lão ngũ mang rượu thịt về cho Cảnh Thành Tử sư thúc đi ngang qua, hắn sợ đến nỗi suýt làm rơi rổ, vội hỏi nàng: “Đại tỷ! Tỷ làm sao thế! Hai ngày trước đệ thấy tỷ vẫn bình thường mà, sao lại bạc đầu trong một đêm thế này, tỷ bị thương hả? Thân thể tỷ có sao không?!”
Tân Tú: “… Lão ngũ, đệ bình tĩnh lại đi, ta thực sự không sao hết.”
Vật vả lắm mới về tới U Hoàng Sơn, nàng chưa kịp gọi sư phụ y đã hiện thân. Vẻ mặt sư phụ vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt, y tiến tới kéo tay nàng lại gần mình, vừa kiểm tra xem nàng có bị bệnh gì không vừa hỏi: “Hôm nay ra ngoài con gặp chuyện gì, mà tóc lại trắng bệch thế này.”
Lần thứ ba Tân Tú phải giải thích mình chẳng bị gì sất, nàng chỉ đi nhuộm tóc thôi.
Sư phụ trầm tĩnh trở lại, Tân Tú còn tưởng y sẽ nổi cơn tam bành giống cha ruột mình ngày xưa, dù sao người già không phải ai cũng cởi mở chấp nhận kiểu “tân tiến” này, kết quả y cũng không giận mà chỉ càng ngạc nhiên hơn, hỏi nàng: “Sao đang yên đang lành con lại muốn nhuộm tóc thành màu trắng? Ai cũng thấy tóc trắng quái dị, con thế này ra ngoài khó tránh khỏi việc gặp được chuyện phiền phức.”
Tân Tú cười cười vớ lấy túm tóc của y so với tóc mình, thuận miệng nói: “Tóc trắng xấu chỗ nào chứ, người nhìn này, giờ sư đồ chúng ta chung màu tóc đấy!”
Thân Đồ Úc giật mình, tỏ ra cảm động, y nghĩ sao đồ đệ lại hiếu thảo đến thế chứ, con bé không biết vì y là yêu tộc mới có tóc trắng, vậy mà vì để giống y còn đi nhuộm cả tóc trắng!
Thân Đồ Úc: “Đồ nhi không cần như thế, con cứ là con của lúc đầu là tốt