Edit | 4702i
“Tiên Tây, Cựu Ô, Hạng Mao… Ba nơi này, rốt cuộc thì nơi nào gần nhất nhỉ?”
Tân Tú ngồi trên mô-tô lật một chồng bản đồ để nghiên cứu, nàng cứ lái mô-tô bay trên trời, trong lúc lái xe không hề thấy nơi nào có người ở, ngoại trừ những dãy núi liên miên chẳng còn chi, giờ nàng mới biết hóa ra Thục Lăng xa xôi đến độ nào.
Đấy là nàng còn có phương tiện giao thông, nếu không chỉ biết đi bộ thì mất ít nhất mười ngày nửa tháng nữa, còn là dưới tình huống phải dùng đến thuật khinh thân.
Mô-tô bay khiến hiệu suất đi đường của nàng tăng lên nhiều, nhưng lúc trước nàng không ngờ sẽ có vấn đề, chiếc mô-tô này không thể bay được hai ngày liên tiếp, bởi vì cuối cùng Tân Tú đã biết được rằng nó chạy bằng linh khí.
Trước đó tại Thục Lăng, vì linh khí dồi dào, bay về đâu nó cũng tự động bổ sung năng lượng nên nàng chưa bao giờ gặp chuyện mô-tô hết “xăng”, còn tưởng đây là xe sử dụng năng lượng vô hạn. Đến giờ rời khỏi địa bàn Thục Lăng, nồng độ linh khí ở bên ngoài chợt hạ xuống nên dưới tình huống như thế, xe không có năng lượng đã “đình công”, nàng đành phải dừng lại nghỉ ngơi, tiện thể để mô-tô bay tự động hấp thụ linh khí xung quanh bổ sung năng lượng.
Nếu như nàng là cao thủ thì giờ còn có thể lấy mình làm nguồn sạc, rót thẳng linh khí vào trong mô-tô bay, nhưng tiếc rằng nàng không phải. Chính nàng còn không có đủ linh khí để dùng, khổ sở tu luyện một đêm cũng chẳng hấp thụ nhiều linh khí được bằng mô-tô.
Sau khi rời khỏi Thục Lăng, Tân Tú không còn bay trên trời nữa mà cùng lắm chỉ bay sát sườn núi. Cũng hết cách, bởi ở Thục Lăng không quá rét cũng chẳng quá nóng, nhưng rời khỏi đó thì nhiệt độ và linh khí cùng hạ xuống, bên ngoài chốn địa vực này tuồng như đang là cuối thu, bay trên trời mà không mặc áo len chỉ có lạnh cóng chân tay mặt mày.
Lúc trước nàng bay được nửa đành phải dừng xe bên bờ vực, móc đồ ấm từ túi bách bảo ra thay.
Chờ khi tu vi của nàng cao hơn thì không còn sợ nóng lạnh nữa. Nhưng tạm thời chỉ có thể tưởng tượng tương lai sung sướng thế nào mà lấy khăn quàng cổ trùm lên đầu thôi.
Cứ vừa đi vừa nghỉ như thế cuối cùng Tân Tú cũng gặp được người sống. Nói là gặp thì chẳng phải phép lắm, dù sao tình huống hơi đặc biệt, lúc ấy nàng lái mô-tô bay giữa không trung chợt nghe thấy tiếng gào, ban đầu còn ngỡ vượn trong núi, kết quả nghe kỹ mới nhận ra đấy dường như là tiếng người.
Nhờ vào đôi mắt so được với kính viễn vọng sau khi tu tiên mà nàng tìm được người vừa thét lên, ấy là một gã tiều phu vác củi trên lưng, gã ta không ngừng quỳ lạy gào lên với nàng, từ ngôn ngữ hình thể thì chừng là cực kỳ sợ hãi. Tân Tú không hiểu tiếng địa phương này, nhưng nàng đoán vị thúc thúc này nếu không gào nàng yêu quái thì chắc lạy đại tiên, bèn vội vàng tăng tốc vọt mất.
Tội lỗi tội lỗi, chắc cái xe mô-tô bay siêu huyền huyễn này khiến người ta sợ rồi, khó mà nói câu chuyện này về sau sẽ bị lưu truyền thành thứ truyền thuyết quái quỷ gì.
Đã gặp được người sống, Tân Tú bắt đầu suy xét xem nên đi về hướng nào trước tiên.
Nhiệm vụ của nàng hướng tới ba mục tiêu, tiếc rằng nàng không thể nhập tên địa điểm vào app xong được chỉ đường như xưa, thời này chỉ có bản đồ, mà lại Thục Lăng lại có mỗi loại bản đồ siêu cổ siêu đơn sơ. Với những tu sĩ tu luyện trong núi mà nói, thế giới bên ngoài biến hóa quá nhanh, thay đổi bản đồ thường xuyên thì phiền phức quá, vả lại bọn họ cũng không thường dùng đến chúng.
Nên giờ nàng đang cầm xấp bản đồ cũ xì không biết từ một trăm hay hai trăm năm trước, tìm ba địa danh không được đánh dấu trên bản đồ.
Có vị sư huynh tốt bụng chỉ phương hướng cho nàng, nói Tiên Tây ở phía tây, Cựu Ô ở phía bắc, Hạng Mao tại phía nam, nàng hỏi cụ thể cái nào xa nhất sư huynh bảo không biết, hỏi cụ thể là ở quốc gia nào hoặc ở trong phạm vi nào, sư huynh chỉ biết giơ tay đầu hàng.
Thế giới này rất lớn, chư vị sư huynh cũng chưa đi khắp thế gian, mà dù có đi qua rồi cũng không thể nào chỉ được đường cụ thể trên tấm bản đồ không tường tận này. Cuối cùng nhờ sư phụ vạn năng đã chỉ đại khái phạm vi khu vực ba chỗ đó cho nàng.
Phạm vi ấy thật ra rất rộng. Giống hỏi Bắc Kinh ở đâu mà người ta lại vẽ phạm vi toàn Trung Quốc cho nàng, rồi bảo, ngay ở đây thôi tự tìm nhé.
“Đã không biết nơi nào gần nơi nào xa, vậy nghe theo ý trời thôi.”
Tân Tú thuần thục lắc xúc xắc, trên sáu mặt nàng khắc vòng tròn, dấu tích và dấu nhân tượng trưng cho ba địa danh, sau đó ném lên bản đồ.
…
“Đại nương, ngươi biết Hạng Mao ở đâu không? Hạng Mao ấy?” Tân Tú nói mấy lần rồi cũng bất đắc dĩ bỏ cuộc.
Đây là ngôi làng thứ ba nàng đi qua, nơi đây tàn tạ vô cùng, Tân Tú chỉ thấy người già, trẻ con và mấy người phụ nữ trông u uất già nua, tới chỗ lạch nước đầu làng thì thấy hai phụ nhân đang giặt quần áo, Tân Tú bèn tới đó hỏi.
Nhưng hai bên chỉ biết ông nói gà bà nói vịt.
Đại nương cứ nói bô bô, vẫn như khi ở hai ngôi làng trước, nàng nghe thị nói mà không hiểu gì cả, đã vậy khẩu âm ở ba cái làng này còn khác hẳn nhau. Nàng nói vài câu, đại nương vẫy vẫy tay chỉ vào trong làng lại chỉ ra ngoài, sau đó vẫy tay rất nhiệt tình khiến nàng thấy rất khó hiểu.
Tân Tú: “…” Dù nàng cũng không mong gì vào việc thăm dò qua loa là biết đường đi, nhưng gặp phải vấn đề bất đồng ngôn ngữ hình hơi bị thực tế quá.
Lạ thật, ngày xưa nàng đọc truyện, những nhân vật chính trong truyện tuy gặp nguy nan khắp nơi nhưng đã bao giờ gặp phải vấn đề bất đồng ngôn ngữ đâu.
Năm đó nàng xuyên tới cái thành nhỏ có miếu cung phụng Linh Chiếu tiên nhân ấy, không biết cụ thể là thuộc quốc gia nào, có lẽ chỉ ngôn ngữ ở nơi đấy mới giống Thục Lăng.
Đang ngồi cảm thán, bỗng thấy mấy gã đàn ông cầm gậy gộc cuốc xẻng hùng hùng hổ hổ phi ra từ trong thôn, lão già dẫn đầu và ả phụ nữ dìu lão ta đang la hét gì đó.
Tân Tú: “?” Làm gì đấy?
Đại nương đang nói chuyện với nàng bỗng nhiên căng thẳng kéo tay Tân Tú lại, dường như sợ nàng chạy trốn đến nơi, mà đám người kia nhìn mặt đã biết lai giả bất thiện*, trong đám đó còn có kẻ cầm dây thừng, nhìn là biết dùng để trói người. Tân Tú hơi giơ tay về trước, nhẹ nhàng thoát khỏi vị đại nương nọ, nàng nhảy thẳng sang gốc hồng cạnh đó.
(*) Lai giả bất thiện: Cả câu là, “Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai: Người tới không có ý tốt, nếu có ý tốt đã không tới.”
Cây cao tầm năm sáu mét, thấy nàng nhảy phắt lên thì người dưới tàng cây đồng loạt sợ cứng người, đại nương lúc nãy bắt nàng lại thét lên, thị run rẩy ngã nhào xuống đấy. Đám người ngửa đầu nhìn nàng mặt lộ rõ vẻ e ngại. Chỉ có gã đàn ông đang giơ cuốc tuy cứng mặt, rõ là sợ đến chết nhưng còn muốn đi chặt cây hồng, định ép Tân Tú phải xuống. Nhưng chưa bổ được hai nhát cuốc đã bị người đứng cạnh kéo lại, cả đám trốn về làng như thể trốn yêu quái, đóng cửa lại ầm ầm.
Tân Tú ngồi trên cây xem kịch: “… Haiz, cái khỉ gì vậy chứ, thôn xóm cổ đại ghét người ngoài làng kinh khủng vậy sao.”
Ngay giữa ngày thu nên cây hồng đã trơ trọi gần hết, chỉ còn mấy quả hồng đỏ chót trên chỏm cây khó hái nên còn sót lại, nàng tiện tay ngắt hai quả hồng, lẩm bẩm: “Hái hồng của các người coi như quà bồi thường ta đây vậy.”
Để vào thôn hỏi đường mà không khiến người khác sợ nên trước đó nàng đã cắt mô-tô bay vào bụng gấu trúc Doraemon. Gấu trúc Doraemon thu nhỏ lúc này chui ra từ tay áo Tân Tú, giơ móng vuốt đen tí hon đặt lên đầu ngón tay nàng như an ủi.
Tân Tú: “Ta không sao, mấy người này chẳng làm gì được ta đâu, chẳng qua ta hơi tò mò ở đây có chuyện gì thôi.”
Nàng không lấy mô-tô bay ra nữa mà dùng luôn “khinh công” bay vọt lên ngọn cây. Lần này chưa bay được bao lâu nàng đã nghe được tiếng khóc, bèn dừng trên ngọn cây gần đó quan sát.
Bên kia cũng có một ngôi làng, đám người thổi sáo đánh trống với kẻ dẫn đầu là vị khiêu đại thần* quê mùa, kẻ đó nhảy quanh mảnh ruộng hoang mất mùa, không biết trong ruộng trồng gì mà đã chết đã héo hơn phân nửa. Một cô nương rất trẻ bị trói đứng trong đám người, ước chừng mười ba mười bốn và cũng có thể là mười lăm mười sáu tuổi, cô nương đó khóc tới khàn cả giọng, đôi vợ chồng đứng sau lưng nàng ta khóc thút thít, tiếng khóc Tân Tú nghe thấy thuộc về họ.
(*) Khiêu đại thần: Là một loại nghi lễ dân gian lưu truyền đến tận nay, thường thường là kẻ thực hiện xoay tròn hoặc chơi trống rồi nhảy điệu múa mời thần linh về. Sau sẽ làm “cầu nối” của thần linh để thay thần linh trả lời câu hỏi của mọi người. Được mời về cũng không nhất định là thần linh.
Khiêu đại thần trông rất oai phong, gã nhảy điệu múa