Edit | 4702i.
Nguyên thân của Thân Đồ Úc đã lâu chưa rời khỏi Thục Lăng, thân người lại cứ biền biệt bên ngoài, đã tới không biết bao chốn hẻo lánh kỳ hiểm.
Y để thân thể nhân loại mình luyện chế ra chu du khắp nơi tìm kiếm các nguyên liệu luyện khí, mà những vật liệu ấy phần lớn đều không ở chỗ tầm thường, bởi vậy Thân Đồ Úc rất ít tới những chỗ phàm nhân tụ họp, càng hiếm khi trò chuyện với người thường.
Lần này tiểu đồ nhi của y phải xuống núi, tuy nguyên thân của Thân Đồ Úc vẫn ở lại U Hoàng Sơn nhưng y lại thao túng thân người đi theo đồ đệ. Đồ đệ mới nhập môn ba năm, vẫn chưa học được bao nhiêu thuật pháp, Thân Đồ Úc lo con bé ra ngoài một mình sẽ gặp gỡ hiểm nguy nên quyết định theo chân Tân Tú bảo vệ nàng một thời gian.
Lúc Tân Tú giả làm Cảnh Thành Tử ngăn cản thôn dân sát hại thiếu nữ, Thân Đồ Úc đứng ở nhánh cây cách đó không xa;
Lúc Tân Tú kiếm chuyện với yêu đạo tại Quý phủ, Thân Đồ Úc đứng dưới tường Quý gia;
Tân Tú ôm em bé đi bắt ếch với đám trẻ con, Thân Đồ Úc ngồi ở bụi cỏ lau nọ;
Tân Tú đội tuyết đi tìm người nhận nuôi hai bé gái, Thân Đồ Úc đợi trong quán trọ nàng ở, y cố lại gần ngó hai đứa trẻ nàng nhặt được lại bị tiếng khóc của chúng dọa chạy biến.
Rất nhiều ban đêm, khi Tân Tú nằm trong miếu hoang chìm vào giấc ngủ, Thân Đồ Úc sẽ ngồi trên nóc nhà, lặng lẽ đợi chờ đêm đen trôi đi.
Lúc này Tân Tú vào quỷ thành đương nhiên Thân Đồ Úc cũng đi theo nàng, vốn y không định ra tay, dù sao đây cũng là cơ hội để đồ đệ rèn luyện, thế nhưng mắt thấy đồ đệ rơi vào nguy hiểm, mà y cảm nhận quỷ thành này có điểm lạ: thi quỷ dường như bị ai đó điều khiển, mà lại tu vi của kẻ đó còn không thấp, bây giờ đồ đệ vẫn chưa đối phó được nên y mới ra tay.
Khác với Tân Tú dùng cả kiếm lẫn bùa đếu gà mờ, với mấy trăm năm đạo hạnh của Thân Đồ Úc, y chỉ cần dùng lửa đã có thể đốt sạch những con Phi Đầu Quỷ nhanh nhẹn bay tán loạn trên trời kia thành tro bụi.
Trong lúc đang chém giết Địa Hành Thi, Tân Tú chợt cảm giác mớ đen ngòm trên đầu đã không còn nữa – chúng chỉ còn là những tàn tro đổ ập xuống như một trận bão tuyết màu đen. Vị đại lão không tên vừa nhanh chóng giải quyết sạch đám Phi Đầu Quỷ đứng trên nóc nhà nhìn nàng, cũng không có ý định xuống tiếp tục giải quyết đống Địa Hành Thi giúp mà chỉ đứng đó quan sát.
Không bị Phi Đầu Quỷ đánh nữa, Tân Tú cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, nàng phối hợp với gấu trúc Doraemon, đang guồng thắng bèn hăng hái quét sạch lũ Địa Hành Thi. Rõ ràng là thi thể không đầu nhưng vẫn như biết suy nghĩ biết sợ, thấy tình thế không ổn toàn quân lập tức rút lui rất bài bản, chúng chỉ để lại đám chân cụt tay đứt cho Tân Tú, giống hệt lũ khán giả vô đạo đức đi xem hòa nhạc để lại toàn rác sau buổi công diễn.
Lúc nãy đang trong thời khắc hiểm nghèo còn không thấy gì, lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm, Tân Tú thấy mớ bèo nhèo không bị censort, ngửi cái ngùi thối gay mũi này… Nàng cảm thấy, trong thời gian tới có lẽ mình không ăn được thịt mất, trông hết cả hứng ăn.
Trời đã sẩm tối, Tân Tú ngẩng đầu thấy vị đại lão thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ nọ còn đứng trên nóc nhà chưa xuống. Hai người một đứng trên một đứng dưới, họ nhìn nhau một lát thì Tân Tú phát hiện y quay đi, dường như định đi mất bèn vội vàng gọi với lại:
“Vị huynh đài này, có thể xuống ký tên cho ta được không?”
Thân Đồ Úc khựng lại, y nghĩ thầm, ký tên? Đồ đệ muốn y viết tên mình cho con bé là có ý gì? Mặc dù không biết con bé muốn gì, nhưng đồ đệ đã gọi mình lại rồi, nếu mặc con bé mà đi thì không được tốt cho lắm.
Vốn y cũng không định để thân người của mình gặp mặt đồ đệ, thế nhưng xảy ra chuyện bất đắc dĩ, nếu đã gặp được thì tạm đành giấu diếm thân phận ứng phó một phen rồi tính, dù sao đây là cơ hội rèn luyện của riêng đồ nhi, nếu con bé biết sư phụ vẫn luôn đi theo mình có lẽ sẽ không vui.
Y nhảy xuống nóc nhà, nhẹ nhàng đứng trước mặt Tân Tú.
“Ngươi muốn ta ký tên cho là có ý gì?” Giọng nói thân người của Thân Đồ Úc trong trẻo hơn nguyên thân đôi chút, ngữ điệu nghe cũng lạnh lùng hơn nhiều. Bởi vậy Thân Đồ Úc vừa nói lời ấy ra khỏi miệng đã cảm thấy giọng mình hơi lạnh lùng quá, lại im lặng nhìn chăm chú đồ đệ mới gặp nguy, thấy nàng có vẻ hơi chật vật cũng nổi lòng thương.
Suốt quãng đường vừa qua đi theo Tân Tú, y cũng biết nàng đã cứng cỏi cố gắng thế nào.
Vì lúc nãy thiếu sáng mà đến khi Tân Tú thấy rõ mặt vị cao thủ nọ đã thầm thốt tiếng khen. Không ngờ đó lại là một vị nam tử cổ điển với đôi lông mày lưỡi kiếm, mi đen mũi cao môi mỏng.
Đây hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của nàng, nàng cảm giác tình nhân trong mình cũng trông thế này thôi này.
Có lẽ bởi vì mới rồi được người ta cứu nên Tân Tú nhìn y trông rất hiền, không hiểu sao lại thấy người ta hơi thân quen.
Đúng kiểu Bảo Ngọc mới gặp Đại Ngọc, nhịn không được mà nói một câu “Ta đã từng gặp vị muội muội này rồi”, lúc này Tân Tú cũng rất muốn nói một câu: “Hình như tui đã từng gặp vị ca ca này rồi!”
Gương mặt vị nam tử nhìn vô cảm nhưng y lại rất dễ nói chuyện, gọi là tới ngay, Tân Tú cảm thấy đại khái y là tuýp mặt lạnh tim nóng, nếu không họ cũng chẳng quen biết gì nhau, cớ sao vị này lại ra tay cứu nàng.
Tân Tú: “Ký tên là để lại tên, để ta được biết tên của ân nhân. Còn chưa cảm ơn huynh đã cứu ta, huynh ăn cơm không, hay ta mời huynh đi ăn một bữa để bày tỏ lòng cảm khích của mình nhé?”
La đạo sĩ đứng bên đầu lạnh toát: … Ta thấy cảnh này hơi lạ, nhưng lạ ở đâu thì ta không biết.
Tân Tú cứ thế dẫn tài khoản phụ của sư phụ nhà mình vào một căn phòng gần đó, nàng vào trong bèn thản nhiên thắp đèn lên, đi khắp nơi tìm bàn mang ra, lúc kéo La đạo sĩ xuống phòng bếp còn không quên chiêu đãi Thân Đồ Úc ngồi xuống trước y như người chủ nhà.
“Ta đi rửa tay trước đã, huynh muốn ăn gì? Ta xem mình còn nguyên liệu gì không.”
Thân Đồ Úc: “Tùy ngươi.”
Nếu người bình thường gặp cảnh hiểm ở đây, sau khi thoát khỏi nguy hiểm chắc chắn phải lập tức rời khỏi cái chỗ quỷ quái này mới đúng, nhưng Tân Tú thì khác, nàng nghĩ vào thì đã vào rồi, mà lại bọn quỷ thi toi thì cũng toi rồi, nếu giờ nàng đi khỏi đây thì chẳng phải phí công giết lũ Địa Hành Thi lúc nãy à, cứ là lỗ to.
Giết nhiều Địa Hành Thi như thế chẳng lẽ nàng không nên hưởng thụ thành quả thắng lợi bằng cách chiếm địa bàn của chúng hả? Tóm lại, không lý nào lúc này nàng chạy trối chết tặng lại địa bàn cho lũ Địa Hành Thi kia được. Hơn nữa chưa kể đến việc lỡ đâu ngoài thành cũng đang nguy hiểm như thế thì sao, ít ra nơi này còn có chỗ che gió che mưa, quan trọng nhất là đại lão bị nàng dỗ tới chỗ này rồi. Hê, có người canh nhà rồi thì không phải sợ.
Tân Tú rửa tay, tới khi không ngửi ra mùi thối nữa nữa mới thấy cơ thể sảng