Địa bàn Thục Lăng Sơn là những dãy núi kéo dài vô tận, tổng số đệ tử thuộc môn phái này chỉ tầm trăm người. Thủy tổ khai phá ngọn núi, Linh Chiếu tiên nhân là người duy nhất tu thành chân tiên trong giới Tu Tiên, ngài có tổng cộng ba mươi sáu vị đồ đệ, hiện giờ một nửa trong số đó đang ra ngoài du lịch tu luyện, số người vẫn còn ở lại trong núi cứ ngày một ít hơn.
Lần này, chuyện Linh Chiếu tiên nhân chọn ra chín phàm nhân, các vị đồ đệ đồ tôn đều biết tin này từ trước, nhóm vãn bối nhỏ tuổi đã sôi nổi đi hóng chuyện, nhóm trưởng bối thì thận trọng hơn chút, hãy còn đang ngóng xem thế nào.
Thân Đồ Úc là vị được ưu ái nhất trong số đông đồ đệ của Linh Chiếu tiên nhân, cũng là một trong số ít những người chưa từng thu đồ đệ, vì thân phận của y không giống những vị đồng môn khác, tướng mạo lại khác hẳn người thường nên chưa từng nghĩ đến chuyện thu đồ, y chỉ ở U Hoàng Sơn một mình, mê mệt luyện khí, bình thường không hay xuất hiện trước mặt mọi người.
Đừng nói là hơn mười vị sư điệt xếp chót, ngay cả nhóm sư huynh sư đệ sư tỷ sư muội cùng thế hệ cũng rất hiếm khi nhìn thấy y.
Lúc này đây, sở dĩ y xuất hiện ở Vân Trung Đình hoàn toàn do sư phụ Linh Chiếu tiên nhân.
Từ mấy trăm năm trước Linh Chiếu tiên nhân đã chỉ ở yên trong Thượng Thiên Đài lặng quan sát thiên địa, lâu rồi Thân Đồ Úc chưa được gặp ngài, người tu tiên không chú tâm tới năm tháng, nháy mắt trăm năm trôi qua cũng chẳng phải chuyện lạ, đột nhiên lại nhận được tin sư phụ truyền tới bằng linh âm, Thân Đồ Úc mới thoáng giật mình.
“Lần này trong chín người tới Thục Lăng Sơn, một người đã có mối nhân duyên với con từ trước.”
Cũng vì câu này của Linh Chiếu tiên nhân mà Thân Đồ Úc mới tới đó một chuyến. Linh Chiếu tiên nhân đã là chân tiên, có thể ngắm trời mà suy ra nhân quả, nhắc riêng y một câu như vậy ắt hẳn là có thâm ý nào đó, Thân Đồ Úc cảm thấy, có lẽ sư phụ đang nhắc y đến lúc phải thu đồ đệ rồi.
Mỗi đồ đệ trong Thục Lăng Sơn đều có sở trường riêng, về phần Thân Đồ Úc, y am hiểu nhất việc luyện khí, bởi vậy chuyến này tới Vân Trung Đình xem mặt đệ tử mới, y đã tùy tay cầm theo một món quà gặp mặt rất giản dị.
Y nói xem mặt, thì quả là chỉ nhìn lướt qua một lần, sau khi trông rõ mặt mũi chín đứa trẻ bèn đi ngay, cũng không cố chấp phải biết ai là người có duyên với mình. Cho dù là có mối nhân duyên gì thì ngày sau gặp nhau là biết, bây giờ không phải vội vã làm chi.
Y chỉ hứng lên tới xem qua, nhưng lại gây ra dư chấn không nhỏ cho đám đồng môn, Thân Đồ Úc mới rời khỏi đó chẳng được bao lâu đã có mấy vị sư đệ sư muội của Thân Đồ Úc cùng chạy tới Vân Trung Đình xem xét tình hình.
Sư phụ của Thải Tinh và Dư Phong đều tới đông đủ, họ đành phải tránh chỗ ra cho mấy vị trưởng bối ngồi cạnh bồn ngọc nói chuyện phiếm.
“Thân Đồ sư huynh của chúng ta tới đây đúng là chuyện lạ, lần cuối ta thấy huynh ấy đã tận ba mươi năm trước, để nhờ huynh ấy luyện chế pháp bảo cho ta.” Sư phụ Ly Minh chân nhân của Thải Tinh cũng là tuýp người hay híp mắt, dù nói chuyện gì cũng luôn nở nụ cười đầy ẩn ý.
Vị đạo cô mỹ mạo búi tóc cài trâm nọ nhìn đám trẻ con trong bồn Trung Thiên, “Chưa biết chừng Thân Đồ sư huynh cũng muốn thu đồ đệ đấy, chưa kể tới huynh ấy, ngay cả ta cũng muốn thu nhận đồ nhi, dạo này tu vi không tăng lên được, tu hành khổ hạnh cũng vô dụng, chẳng bằng dạy dỗ đồ đệ giết thời gian cho xong.”
“Ồ? Thế không biết Hồi Hương sư muội vừa mắt đứa nào trong đây?”
“Ta thấy tên nhóc cụt tay kia quả là thú vị… Nhưng thôi, cứ để Thân Đồ sư huynh chọn xong ta lại xem xét sau vậy.”
Mấy đứa trẻ ở thế giới trong bồn còn không biết rằng bên ngoài có một đám các vị sư bá sư phụ của mấy sư huynh sư tỷ tương lai đã ít nhất trăm tuổi đang quan sát mình, vất vả lắm họ mới xuôi gió xuôi nước cập bến, còn đang bận reo hò ầm ĩ.
“Cuối cùng cũng cập bờ rồi!”
“Tiếp theo mình phải làm gì?”
Cả đám bất giác quay ra nhìn Tân Tú, Tân Tú nhìn mấy cục đá bóng loáng to như những tòa núi, còn cả cây đại thụ cao không thấy ngọn, suy nghĩ: “Chắc sẽ có nhắc nhở đấy, tìm thử xem.”
“Ở kia! Trên tảng đá bên kia có viết chữ kìa, nhưng mà đấy là chữ gì vậy, ta không biết chữ.”
Tân Tú liếc sang bên đó. Này không ổn rồi, nàng cũng có biết chữ của thế giới này đâu.
Cũng may có người biết chữ, tiểu thiếu gia và thiếu nữ cao ngạo nói cùng lúc: “Bên trên viết chúng ta phải tự mình xây nhà.” “Tự mình tạo chỗ để ở.”
Tân Tú: “Tạo chỗ ở?” Hóa ra họ không tới đây để tu tiên mà chơi trò sinh tồn nơi hoang dã à, đừng bảo xây nhà xong còn phải làm ruộng tự cung tự cầu nhé?
Trong lúc mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên thấy một chấm đen như sao băng sa xuống, lơ lửng trước mặt Tân Tú, trông y như hạt giống khổng lồ. Mấy người họ hoảng hốt tựa đám gà con gặp diều hâu, ai nấy đều trốn sau lưng Tân Tú, chỉ có lão nhị không trốn còn định giơ tay sờ hạt đen đen đó, lại bị Tân Tú kéo ra sau.
Nàng tự tiến về trước, giơ tay sờ sờ hạt giống đang lơ lửng trên không trung, ngay sau đó, cái hạt đó bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng êm ái, chợt nở rộ ra, nó không ngừng mở rộng từ dưới lòng bàn chân Tân Tú, chừng mấy chục giây sau, “hạt giống” ấy đã biến thành một tòa nhà đẹp đẽ có tới tận mấy chục gian phòng và những hành lang uốn khúc.
Mấy người họ đứng trên sàn nhà bóng loáng, vẫn không tin lắm mà di di đế giày.
“Đây… Đây là tiên thuật ư, tòa nhà rộng thế này thoát cái đã hiện ra!”
“Tòa nhà này đẹp thực, trên cột còn có hoa văn nữa kia, xem chỗ kia còn có sân nữa! Ghế dựa với bàn đều có tất!”
Tân Tú nhìn lòng bàn tay trống không của mình, vỗ đầu, trời má, đúng là tu tiên mà, một phát xây thành nhà ngầu quá rồi đấy!
“Lão đại làm được kiểu gì thế? Là thứ mới nãy biến thành tòa nhà ư?” Mấy người họ chạy loạn khắp tòa nhà, sau khi hết phấn khích, thiếu nữ cao ngạo – cũng chính là lão tam mới tỏ ra nghi ngờ: “Trên tảng đá kia rõ ràng bảo chúng ta tự xây chỗ ở mà, sao đột nhiên lại có tòa nhà này chứ?”
Họ cũng không biết rằng đó là do Thân Đồ Úc tới đây xem xét, tiện tay tặng họ món quà nhỏ, đối với đại sư luyện khí nổi tiếng khắp giới Tu Tiên mà nói, tòa nhà này chỉ là muỗi thôi.
Tân Tú: “Kệ nó đi, nếu giờ đã có chỗ ở rồi thì chúng ta không cần tự làm nữa, các con của ta, đi tìm phòng mình thích đi.”
Ngoài bồn Trung Thiên, một đám người đang vỗ tay ầm ầm: “Đây là đồ chơi Thân Đồ sư huynh luyện chế đúng không, dùng nó làm đồ chơi đặt trong bồn Trung Thiên cũng được nhỉ. Vốn ta đang muốn xem xem đám trẻ này có thể xây được chỗ ở thế nào cơ đấy, ta còn nhớ rõ đồ nhi của ta năm ấy căn bản chả thèm tìm chỗ ở, ăn ngủ ngoài trời nguyên một năm.”
“Ha ha, Mục sư huynh không quan tâm tới vật ngoài thân đấy mà, lúc trước con cũng chỉ dựng mái nhà tranh qua quýt thôi.”
“Tuy vấn đề chỗ ở đã được giải quyết rồi, nhưng còn nhiều vấn đề lắm, chúng ta hãy cứ quan sát đã.”
Một vị nam tử hơi đậm người lấy một chồng sách ra từ ống tay áo, quăng chúng vào trong bồn ngọc: “Tiếp theo, hãy xem những đứa trẻ này thuộc nhóm nào trong ngũ hành đi.”
……
Tân Tú chọn phòng xong, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên lại thấy trên trời có đồ rơi xuống, “Mọi người mau ra đây.”
Luồng ánh sáng ấy bay không nhanh lắm, Tân Tú giơ tay định bắt lấy nó, nhưng điểm sáng màu xanh như có linh hồn mà vòng qua tay nàng, phi vào trong tay nhóc ăn mày, biến thành một quyển sách hơi mỏng.
Mấy người còn lại