Ăn tôm thôi.
Edit | 4702i.
Lão tam được đỡ từ bên hồ vào phòng, mặt nàng ấy tái mét, trán ứa mồ hôi lạnh, máu tươi tí tách nhỏ dọc xuống dưới từ cánh tay phải bê bết máu.
Thấy miệng vết thương dài thế mấy đứa trẻ chưa trải sự đời đều bị dọa phát sợ, Tân Tú hỏi những người khác: “Các ngươi biết cách cầm máu cho muội ấy không?”
Lão lục lập tức kiễng chân lên: “Muội thấy bên kia có một loại cây, trong thôn muội ngày xưa hễ ai bị thương sẽ lấy lá cây đó đắp lên.”
Tân Tú gật đầu: “Được, vậy muội đi hái một ít về đây.”
Lão nhị cau mày, siết tay thành nắm đấm: “Vẫn là con tôm hùm cũ à?! Nó kiêu ngạo quá rồi đấy, lúc trước đã suýt khiến lão tam bị thương rồi mà lần này lại đến nữa!”
“Đáng ghét, nhất định phải dạy cho nó một bài học mới được, một con tôm hùm nhãi nhép mà thôi, lại tưởng chúng ta sợ nó chắc! Đi, mình đi đánh chết nó!” Lão tứ phát cáu, hắn định đi ngay nhưng bị Tân Tú cốc cho một phát ngã ngồi xuống đất.
“Vội vã thế làm gì, tới chỗ bếp lò ta hay rèn đun nước ấm về đây, để ta rửa sạch miệng vết thương của muội ấy đã, không lát nữa khó đắp lá. Đệ muốn đánh tôm hùm đất thì chờ giải quyết xong vết thương của lão tam đã rồi nói.”
Dường như lão tam rất đau, dầu sao vết thương cũng khá dài, nàng ấy cố nhịn đau, mặt đã méo xệch đi nhưng không hé một lời nào. Tiểu cửu ngồi bên mép giường sụt sà sụt sịt chợt khóc òa lên, lão thất mập mạp theo lão tam đi bơi tận mắt thấy nàng ấy bị tôm hùm cắt chảy máu tay cũng bắt đầu thút tha thút thít.
Tân Tú tỏ ra điềm nhiên, nàng xoa đầu từng đứa một, “Khóc nhè gì vậy? Vết thương này của lão tam không nghiêm trọng lắm, một thời gian sau sẽ ổn thôi, mà lại nói giờ chúng ta đang ở chỗ của các vị tiên nhân, chờ sau này thấy họ nói ngọt mấy câu, nhờ họ trị thương cho sư muội tương lai, đệ tử tương lai chẳng phải rất đơn giản à.”
Hai đứa nhóc thấy nàng cười cũng dần dần ngừng khóc, ngay cả sắc mặt lão tam cũng dịu hẳn đi. Tân Tú lại xoa đầu người bị thương: “Yên tâm, chúng ta đang tu tiên mà, đảm bảo sẹo cũng không còn.”
Lão tam chớp chớp đôi mắt đỏ hoe: “Muội không sợ để lại sẹo, chờ muội khỏe lại phải cố gắng tu luyện, rồi sẽ có ngày muội tự tay làm thịt con tôm hùm đấy!”
Tân Tú: “Chuyện này thì không được, chờ lâu thế không ổn, ngày mai ta sẽ dẫn nhóm lão nhị đi bắt con tôm đấy về ăn.”
Nàng nhướng mày, cười khẩy, “Đánh muội muội của ta à, chúng ta ăn thịt nó!”
Tân Tú gì không có chứ rất biết bênh vực người bên mình, lúc trước mẹ nàng từng bảo nàng đúng là sơn đại vương, có khi còn là khỉ ở Hoa Quả Sơn cơ đấy.
Vì không ai có kinh nghiệm rửa miệng vết thương, lão nhị thì gan đấy nhưng một cánh tay lại không tiện, nên Tân Tú tự tay làm, nàng vừa rửa sạch miệng vết thương cho lão tam vừa kể chuyện thu hút sự chú ý của nàng ấy: “Ta nhớ trước kia có lần mình tự chế một chiếc xích đu, nhưng do buộc không chặt nên mới đu một lát đã ngã phịch xuống đất. Đúng lúc dưới cái xích đu ấy có khối đá rất nhọn, ta bị nó quẹt vào chân thành vết rách rõ to, lúc ấy máu cứ chảy xối xả.”
Lão tam không nhìn miệng vết thương của mình nữa, nàng ấy truy hỏi Tân Tú: “Vậy sao đó thì sao?”
Tân Tú: “Khi đó ta mới mười một tuổi, ta chả sợ vết thương đó, chỉ sợ cha về lại cằn nhằn, phiền phức lắm, nên ta chỉ im im trốn trong phòng dùng giấy vệ sinh… Dùng vải rách bịt máu lại, lau mất cả đống vải nhưng máu vẫn không ngừng chảy, về sau máu chảy nhiều quá, ta bắt đầu thấy chóng mặt.”
“Cuối cùng vẫn bị cha ta phát hiện, hắn không nói gì mà chỉ khóc lóc dẫn ta tới bệnh… tới chỗ đại phu. Chờ vết thương của ta được băng bó xong xuôi hết rồi, mới mắng ta một trận không ngóc đầu lên nổi.”
Nhớ tới khả năng không còn gặp được cha ruột nữa, Tân Tú hơi khựng lại, ngay sau đó lại điềm nhiên cười: “Nhưng sau khi ta khỏi vẫn tiếp tục nghịch xích đu.”
Nàng nhận lấy bột cỏ xanh, thoa lên tay lão tam, “Được rồi, lão tam tạm đừng cựa quậy, trước chúng ta quan sát hiệu quả của thuốc này đã, nếu không được mình lại nghĩ cách.”
Nghe nàng kể chuyện xong, bé gái mập mạp bò lên gối Tân Tú, “Muội muốn chơi xích đu.”
Tân Tú: “Rồi, hai ngày nữa ta sẽ làm cái xích đu thật to cho muội.”
Mới quay đầu đã thấy lão ngũ – đứa con trai hiếu thảo nhà mình – đứng một góc với vẻ băn khoăn lưỡng lự, dường như đã kìm nén tới không chịu nổi rồi nên dáng đứng nom rất bất an.
Tân Tú: “Lão ngũ, đệ sao thế?”
Lão ngũ: “Đệ… Đệ cảm thấy, mình có thể, có thể thử xem sao…” Càng nói giọng hắn càng nhỏ lại, mấy từ cuối cùng im bặt chẳng ai nghe rõ nội dung.
Tân Tú kéo hắn lại chỗ mình, “Ngẩng đầu, nói to tiếng lên.”
Lão ngũ liếc nàng, quả thực đã nói to hơn rồi nhưng giọng vẫn rất ngập ngừng: “Lúc, lúc trồng cây đệ vẫn nhẩm bài học từ đêm hôm trước, nhìn thấy, nhìn thấy ánh sáng xanh. Hồi trước đệ bất cẩn bẻ gãy cây giống, đệ truyền cho nó rất nhiều ánh sáng xanh, nó bèn, bèn chậm rãi khỏe lại, còn có hạt, đệ từng thử dùng ánh sáng xanh đó khiến hạt, nảy mầm, nên đệ nghĩ…”
Tân Tú nghe thế thì sáng mắt, nàng nhanh chóng quyết định quẹt ngón cái vào mảnh gai khiến nó bị xước nhẹ, “Đệ muốn thử xem nó có hữu hiệu với con người hay không đúng không, tới thử với ta đi.”
Dưới những ánh mắt sáng ngời đang chăm chú quan sát, lão ngũ lấy hết can đảm, đặt tay lên ngón tay Tân Tú tập trung đọc thầm, cố hết sức nắm bắt lấy làn mù mang sắc xanh lục hội tụ quanh đó, khiến chúng hòa vào nhau cô đọng lại, biến thành ánh sáng xanh tụ lại trên ngón tay Tân Tú.
Tân Tú không nhìn thấy, nhưng lão lục cùng có linh căn hệ mộc thì thấy, nàng ấy hưng phấn reo lên một tiếng. Tân Tú nhìn vết xước nông trên ngón tay từ từ khép lại thì mở to mắt.
Một vết xước nhỏ thế tầm hai ba ngày sẽ tự khép lại, nhưng dường như lão ngũ mệt lắm, mặt hắn đã trắng bệch chẳng khác gì lão tam.
Hắn hơi uể oải, “Hình như… Không giống với lúc trồng cây lắm, cây với hạt giống không cần dùng nhiều sức vậy, đệ cũng không bị mệt.”
Tân Tú cốc trán lão ngũ, để hắn ngồi xuống, “Nói ngớ ngẩn gì vậy hả, đệ đã giỏi lắm rồi!” Họ tới nơi này cùng một lúc, mới chưa đầy hai tháng, trong khi những người còn lại hoàn toàn chưa nhớ hết tối qua mình đã nghe được những gì, lại càng không đạt tới những cái như linh khí linh tinh, tên nhóc này đã tự mò ra linh quang*, dù Tân Tú không hiểu thứ này cũng có thể khẳng định nó rất lợi hại.
(*) Vầng sáng diệu kỳ.
Tên nhãi này, rõ là thiên tài của thiên tài. Nàng lại nhận thức được điều này thêm lần nữa, vỗ bờ vai gầy yếu của hắn, “Được lắm tên nhóc này, lợi hại quá, đệ tạm đừng nghĩ tới việc trị thương cho lão tam, đạo hạnh* của đệ còn chưa đâu vào đâu, đừng có khiến mình mệt đến mức ngã lăn ra đất vội.”
(*) Công phu tu luyện của người tu tiên.
Không thể trị thương cho lão tam nên lão ngũ trông vẫn rất ỉu xìu, những người còn lại, bao gồm cả lão tam lại rất hưng phấn vây quanh hắn truy hỏi mới nãy làm bằng cách nào, họ cũng muốn tạo ra kỳ tích.
Mấy người họ chuyện trò một hồi, đến khi Tân Tú gọi to mới ngoảnh đầu lại, thấy nàng chẳng biết đã ra ngoài kéo mành trong phòng xuống từ lúc nào.
Tân Tú ném hết đống mành xuống đất, vỗ vỗ tay, “Đến đây giúp cả đi, chúng ta bện cái lưới thật to bắt tôm hùm!”
Mành này là mành có sẵn trong nhà, Tân Tú thử thì thấy nó rất chắc, bện cái này thành võng chắc chắn có thể bắt được con tôm hùm nọ. Tuy nó đó có ưu thế về kích cỡ nhưng chắc chắn không linh hoạt bằng họ được, với lại dẫu con tôm hùm này to hơn bình thường nhưng IQ hiển nhiên cũng không cao hơn chút nào, nếu nhóm người có IQ như họ còn không bắt nổi một con tôm hùm không IQ, Tân Tú thấy mình không xứng được gọi là Tú Nhi nữa.
“Con tôm hùm đó thích tập trung hoạt động ở vùng tảo nước phía nam, gần đó có cả rừng tảo nước, chúng ta bện lưới xong thì quăng ở chỗ đấy. Lão nhị, đệ biết bơi lại can đảm, lần này chủ yếu do hai chúng ta phối hợp với nhau. Lão tứ và lão ngũ, hai đệ chú ý yểm trợ, đến lúc đó các đệ nhớ buộc dây thừng vào lưới cho chắc, thấy tín hiệu của bọn ta thì lập tức cuốn dây thừng quanh kẽ hở hòn đá trên bờ nhé.”
Mấy người họ vừa thảo luận chiến thuật bắt giữ vừa bện lưới. Quân lực bện lưới chủ chốt là lão lục, ngày trước còn ở trong thôn lão lục cũng từng bắt tôm hùm nên bện lưới rất thạo. Tay chân nàng nhanh nhẹn nên Tân Tú để lão lục làm công tác hậu cần, tới lúc đó nàng ấy chỉ cần ở trên bờ biển trông đám trẻ con.
Họ mất cả ngày mới bện xong cái lưới to, hôm sau, y như những gì Tân Tú đã nói với lão tam, quả nhiên nàng dẫn họ đi bắt tôm hùm.
Tân Tú điềm tĩnh như chó già*, lão