Thiên Hoa đại lục vốn tồn tại Tu chân giới, Ma giới, Yêu giới và nhân giới.
Nhân gian kể lại đối với những người tu tiên sau khi độ kiếp phi thăng thành tiên liền sẽ trở thành thế giới này cao thượng nhất người.
Nhưng nhân gian lại không biết, từ ba ngàn năm trước, có một tu chân người sau khi phi thăng thành tiên liền không dừng lại ở đó, hắn ở tu luyện dần dần trải qua nhiều lần độ kiếp, phi thăng thành thần.
Từ đó hắn như biến mất khỏi thiên hoa đại lục, tạo ra một nơi gọi là Thần giới, một mình xây dựng cai quản nơi này.
Trôi qua rất lâu, hắn một lần xuống nhân gian dạo chơi đem lòng yêu một tiên nhân.
Hắn đem nàng về thần giới, cả hai chung sống vô cùng hạnh phúc, có với nhau hai nữ nhi.
Hắn đại nữ nhi gọi Lâm Minh Nguyệt tính tình trầm ổn như mẫu thân nàng, lại thông minh tài giỏi, am hiểu mưu lược giống như hắn.
Còn hắn nhị nữ nhi, Lâm Nhược Vũ cũng rất thông minh giỏi giang nhưng tính cách thật năng động.
Ở từ khi hắn đại nữ nhi sinh ra, nàng đã mang trong mình thần lực còn mạnh hơn cả hắn.
Cho nên từ nhỏ hắn đã dạy nàng cách trấn áp tu vi, dấu đi thực lực của bản thân.
Chờ đến nàng trưởng thành khi, hắn liền chú định nàng chính là người thay hắn tiếp quản Thần giới.
Cứ ngỡ cuộc sống của hắn sẽ như vậy trôi đi yên bình.
Lại không ngờ đến hắn và nương tử bị hắn thân tín người hãm hại.
Hắn lúc nhận ra đã quá muộn, chỉ trách hắn quá tin người.
Trước khi hắn chết, đã căn dặn Lâm Minh Nguyệt hết thảy.
Hắn muốn nàng bảo hộ Thần giới, đem nó càng ngày càng phát triển, muốn nàng chăm lo cho Lâm Nhược Vũ thật tốt.
……………
Lâm Minh Nguyệt ở hôn mê trung nhớ lại kí ức lúc còn nhỏ, nàng vẫn luôn làm theo nguyện vọng của phụ thần và mẫu thần, chăm sóc tốt hết thảy.
Nàng còn báo thù được cho họ.
Lâm Minh Nguyệt từ mật đạo tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ.
Nàng nhìn khắp mật đạo, thở dài một tiếng.
" Lại nhớ đến kí ức lúc nhỏ "
Nàng rất nhanh thanh tỉnh lại, nàng đã ngất xĩu ở đây 3 ngày rồi, bây giờ cần phải ra ngoài tránh để người khác nghi ngờ.
Lâm Minh Nguyệt cố gắng vựng lại đầu óc rồi từ từ rời khỏi mật đạo.
Ra khỏi mật đạo liền nhìn đến Bích Dao đang ở nàng phòng mà dọn dẹp.
Bích Dao thấy điện hạ từ mật đạo đi ra có chút mệt mỏi liền tiến lên đỡ lấy tay nàng.
< Điện hạ, người không sao chứ >
< Không sao, đỡ ta đến giường >
Lâm Minh Nguyệt đến rồi giường, Bích Dao liền đi rót cho nàng một tách trà.
< Điện hạ, trà của người >
Uống lên tách trà Lâm Minh Nguyệt cảm thấy thoải mái đôi chút.
< Tình hình lúc này thế nào >
Bích Dao nghe nàng hỏi liền có chút kì lạ, điện hạ hỏi này là ý gì nàng thật không hiểu? Tình hình? Ý điện hạ là những việc xảy ra mấy ngày trước? Bất quá nàng không thể không trả lời người, liền nói
< Tình hình cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ có tin tức vài ngày trước Thái tử Ma giới thông báo khắp đại lục truy đến Ngọc Y Thần tiên tử.
>
Nói vậy nàng quay lại đúng thời gian mà nàng dự kiến.
Ngọc Y Thần lúc này vẫn chưa xảy ra chuyện, nàng vẫn có thể hộ được nàng ấy.
Nàng sau khi biết được Ngọc Y Thần đã chết liền thật đau đớn, suốt một trăm năm kể từ khi Ngọc Y Thần mất, Lâm Minh Nguyệt không một lúc nào ngừng tìm cách mang nàng trở lại.
Đến lúc nàng gần như muốn từ bỏ lại xuống đến này mật thất, đến rồi như nhớ ra rằng phụ thần vốn từng chế tạo một cái trận pháp gọi Quy Khứ Hồi, nàng liền dùng chính linh lực của mình mà khởi động Quy Khứ Hồi trận pháp.
Trận pháp này chính là cái cấm thuật, người sử dụng đòi hỏi phải sở hữu thật lớn linh lực để thi triển nếu không liền sẽ chết.
Mà này Quy Khứ Hồi trận pháp liền chỉ dùng được một lần, nếu lại một đời sai lầm liền sẽ không còn biện pháp xoay chuyển.
< Trận pháp này hao tổn linh lực nhiều hơn dự kiến > Lâm Minh Nguyệt nghĩ thầm trong đầu, nàng không nghĩ đem Bích Dao làm nàng biết việc.
< Điện hạ, người xem trông rất mệt mỏi >
< Không có gì >
Lâm Minh Nguyệt lúc đầu có chút không lí giải được vì sao nàng phải làm đến như vậy?
Lâm Minh Nguyệt cũng chưa từng cùng Ngọc Y Thần nói chuyện qua một lần, Lâm Minh Nguyệt cũng chỉ là ở bên nhìn nàng mà thôi, cả hai cứ như là người xa lạ.
Vậy thì tại sao nàng lại vì nàng ấy mà quay lại hai ngàn năm trước? Đối với người ngoài thì nàng không cần phải làm vậy.
Bất quá...!
Nàng tại hai trăm năm trước lần đầu rời khỏi Thần giới mà dạo quanh Thiên Hoa đại lục này.
Nàng để tránh mọi người ánh mắt, ngẫu nhiên liền biến thành một chú cẩu nhỏ.
Đi đến khắp nơi dạo chơi lại vô tình dừng đến Thiên Quang môn.
Ở đó nàng lần đầu nhìn thấy Ngọc Y Thần.
Thần giới mỹ nhân nàng như thế nào liền nhìn qua, bất quá thấy thật bình thường, mà này nữ tử trước mặt nàng lại như thế nào kinh diễm.
Nàng mặt thực sự rất mỹ, mắt phượng mày ngài, môi đỏ da trắng hồng mỹ đến đem nàng nhìn không dứt.
Một thân váy trắng nương theo làn gió mà tung bay.
Như để ý thấy nàng, nữ tử đó liền đến trước mặt nàng, giang lấy hai tay mà bế lên nàng.
Miệng nhỏ mở ra
< Ngươi từ đâu lạc đến đây rồi, tiểu cẩu >
Trên người nàng tuy tỏa ra hàn ý như muốn nói người khác chớ lại gần, ánh mắt càng làm người muốn rét run.
Bất quá âm thanh của nàng thật dễ nghe, nàng nghe đến cảm thấy một trận ấm áp.
Vả lại bên trong sâu thẩm đôi mắt đó, Lâm Minh Nguyệt nhìn được là sự ấm áp.
Từ ngày đó nàng liền trụ ở Thiên Quang môn, trụ ở điện Thanh Trì của Ngọc Y Thần.
Này trụ đến mười năm, ở bên Ngọc Y Thần nhìn nàng đôi lúc cùng nàng vui đùa sẽ mang lên ý cười.
Lâm Minh Nguyệt dần dần bắt đầu thích nhìn nàng cười, liền sẽ dùng hình dáng cẩu nhỏ đậu nàng cười đến thật vui vẻ.
Một thời gian sau, Thần giới bỗng nhiên xảy ra chuyện lớn, có người báo lại Lâm Hào phản bội Thần giới đem bí mật xém giao vào tay Ma giới.
Nàng vì xử lý chuyện đó mà trong đêm liền hồi Thần giới.
Về rồi Thần giới, nàng một tay xử lý hậu họa, đem Thần giới trở lại bình yên như trước.
Lại không nghĩ đến xử lý hậu họa, khôi phục lại trật tự ở đây liền như vậy hao tổn thời gian, lâu đến nỗi nàng không để ý đến đã trôi qua bao nhiêu năm.
Đến khi mọi thứ ổn thõa, nhìn đến khi đã là hai trăm năm trôi qua.
Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh một người, đã lâu rồi nàng chưa được gặp lại Ngọc Y Thần, nàng ấy bây giờ như thế nào, có hay không bình an.
Lâm Minh Nguyệt không chần chờ, liền rời đi thần giới đến tìm nàng, nào ngờ khi đến nơi lại nghe được nàng chết rồi.
Mà nàng cái chết nguyên nhân đem Lâm Minh Nguyệt một đầu hỗn loạn.
Vì cái gì trở thành ma nữ, đem nhiều người giết chết, để rồi bị chính tiên giới cùng nàng đồng môn ép chết.
Lâm Minh Nguyệt không tài nào hiểu được nhưng nàng tin tưởng Ngọc Y Thần không phải người như vậy, chắc chắn trong đó có tồn tại khuất mắt.
Lần này gặp lại, nàng sẽ đem sự thật phơi bày ra tới.
Nàng bây giờ đều phải đem mọi việc xử lý ổn thỏa tránh tai họa về sau.
Nàng không muốn có chuyện gì xấu xảy ra lần nữa
< Bích Dao, ta rời đi một thời gian, ngươi ở lại phụ giúp Nhược Vũ trong coi Thần giới >
Bích Dao còn chưa định mở miệng thì ngoài cửa liền xuất hiện một bóng dáng thiếu nữ chạy đến.
< Tỷ Tỷ, ta hôm nay thật buồn chán, ngươi bồi ta chơi chút gì được hay không >
Vừa mới chạy vào chính là nàng muội muội Lâm Nhược Vũ.
< Nhược Vũ ta nghĩ rời Thần giới một thời gian không thể bồi ngươi chơi được >
< Tỷ tỷ ngươi tính rời Thần giới, ngươi liền muốn đi đâu a? >
Lâm Nhược Vũ đến ngồi ở nàng trên giường, nghiêng đầu ngây thơ hỏi.
< Muội nghe được danh tự Ngọc Y Thần? >
Lâm Nhược Vũ nghe nàng nhắc đến Ngọc Y Thần liền nghĩ nghĩ.
Ngọc Y Thần tên nghe thật quen tai, nhớ đến có lần liền xuống Nhân giới đều nghe được người người nhắc tên nàng.
Hình như là cái Tu tiên giới người.
Nhưng Ngọc Y Thần thì sao? Tỷ tỷ tự nhiên lại nhắc đến người này
< Ta nghe qua > Lâm Nhược Vũ lắc lắc nàng đầu sau đó như hiểu ra vấn đề.
< Ngươi muốn rời đi để gặp này Ngọc Y Thần người.
>
< Ân.
Ta nghĩ lại muốn nhìn thấy nàng.
Đã lâu rồi không thấy >
Nhớ đến Ngọc Y Thần nàng liền muốn nhanh đến đó nhìn xem.
< Nhược Vũ, muội ở lại coi nơi này.
Ta liền đi một thời gian.
>
Nghe nàng muốn đi Lâm Nhược Vũ cũng nghĩ đi cùng liền hướng nàng làm nũng.
Dù không biết tỷ tỷ từ lúc nào quen biết các kia Ngọc Y Thần lại còn muốn gặp lại nàng nhưng mà Lâm Nhược Vũ cũng không quá để ý đến chuyện đó.
< Tỷ tỷ, ta đó giờ đều ở Thần giới ngốc đến chán rồi.
Lần này ngươi mang theo ta có được hay không? Ta nghĩ cũng muốn thấy Ngọc Y Thần là thế nào người >
Lâm Minh Nguyệt vốn muốn từ chối lại nghĩ ở Thần giới lâu như vậy thật sự nhàm chán.
Nhân cơ hội đem nàng theo cũng tốt.
< Được rồi, liền chuẩn bị theo ta > Lâm Minh Nguyệt gọi đến Bích Dao, dặn dò nàng một ít < Vất vả ngươi thời gian này chiếu cố Thần giới >
< Điện hạ, người yên tâm.
Ta sẽ quản lý Thần giới thật tốt >
Như nhớ đến có một số việc cần giải quyết, này Lâm Hào đột nhiên phản bội cần phải cho ngươi đi xử lý hậu quả nếu không nàng quay lại chỉ là tốn công.
Lâm Hào là nàng cữu cữu, đãi ở phụ thần qua đời hắn liền muốn đem Thần giới tóm lấy, cấu kết Ma giới hồng diệt trừ nàng cùng Nhược Vũ.
Để tránh này tai họa nàng liền cấp hắn xử lý trước.
< Bích Dao cho ngươi theo dõi sát kĩ nhất cử nhất động của Lâm Hào, chỉ cần hắn cấu kết Ma giới liền đem giết đi >
Bích Dao trong lòng có chút hoảng sợ, này điện hạ vì sao muốn đem nàng cữu cữu giết? Chỉ là nàng cũng không có hỏi vì nàng biết điện hạ là cái gì công bằng chính trực người.
< Bích Dao nhận lệnh >
.........!
Cơn đau khắp người làm cho Ngọc Y Thần bất chợt tỉnh dậy.
Nàng vừa tỉnh liền có bao nhiêu kì lạ.
Nàng như thế nào chưa chết? Nàng không phải bị phản phệ rơi xuống rồi đáy vực.
Như thế nào liền tỉnh lại?
Nàng nhìn không gian xung quanh lại thấy thật quen thuộc.
Này còn không phải nàng phòng hay sao?
Ngọc Y Thần nhanh xuống giường đên chỗ gương đồng mà nhìn xem bản thân, xem đến rồi liền hoảng hốt.
Này mặt chính là lúc nàng chưa nhập ma, không giống một cái tàn ác ma giới người.
Đây là thế nào? Nàng thật không rõ, bỗng nhiên ngực truyền đến từng trận đau nhức đến khó chịu.
Nàng mắt trợn to cả kinh.
Này chính là Sở Du Minh hạ nàng dược.
Mà này hạ dược chính ở hai trăm năm trước.
Nàng như thế nào quay trở lại hai trăm năm trước?? Nàng lúc này cũng chưa bị độc làm đến thần trí điên đảo.
Này tính là trọng sinh? Là cho nàng một lần nữa sống lại?
< Ta thế nhưng trọng sinh...!> Ngọc Y Thần thất thần suy nghĩ như lại nghĩ đến điều gì, ánh mắt liền thật lãnh, lãnh đến làm tâm người run rẩy.
Hai trăm năm trước, nàng bị Sở Du Minh cùng Đồ Cửu