" Ba người các ngươi liền ở lại đây đi "
Ba người các nàng không có hỏi nhiều, các nàng biết được Lưu Nhã giữ lại các nàng là vì điều gì.
Dù sao ba người bọn nàng cũng là biết được hắn như vậy từ trước.
" Chúng ta đến gặp đại sư huynh đi.
Phải tìm hắn hỏi cho ra lẽ "
" Ngươi nghi ngờ đại sư huynh liên quan đến việc này? " Tống Tử Ngôn nhíu mày nhìn Hàn Thiên Hạo.
Tam sư đệ không phải vì ghét đại sư huynh mới đem tội lỗi đổ lên đầu hắn đi?
" Không phải ta nghi ngờ mà là khẳng định hắn có liên quan.
"
" Không có bằng chứng không nên nói bậy " Tống Tử Ngôn không hài lòng về lời nói của Hàn Thiên Hạo.
Trong sư môn hắn chính là người hiểu rõ đại sư huynh nhất.
Từ nhỏ hắn được đại sư huynh cứu sống, tiến vào tông môn khi lại được hắn dạy dỗ.
Hắn đại sư huynh khi đó đối hắn như vậy tốt bụng không thể nào lại là người xấu.
" Nhị sư huynh, ngươi là bị lòng tốt của hắn làm mờ mắt rồi " Hàn Thiên Hạo thấy Tống Tử Ngôn không tin mà lại một mực bảo vệ Bạch Phong liền không khỏi tức giận.
" Để ta nhìn xem huynh còn tin tưởng hắn được đến khi nào " hắn nói xong cũng không muốn lưu lại, phất tay áo đi rồi.
Tống Tử Ngôn im lặng không nói, nhìn theo bóng dáng Hàn Thiên Hạo rời đi, bất giác thở dài.
Các nàng nhìn này cảnh tượng cũng chỉ biết cho hắn một cái an ủi, chuyện này các nàng cũng không biết giải quyết thế nào cho thõa đáng.
" Nhị sư huynh, tam sư huynh cũng không có ý xấu.
Ngươi đừng quá thương tâm " Lưu Nhã nhìn thấy được sự kính trọng mà Tống Tử Ngôn dành cho Bạch Phong nhiều đến nhường nào.
" Ta không việc gì.
Đến chỗ đại sư huynh đi "
Mọi người cùng nhau đến gian phòng của Bạch Phong.
Lâm Minh Nguyệt nhìn Từ Vũ nằm đó không biết nên đem hắn đi thế nào.
Kéo hắn đi cũng thật không phải phép, hay là cõng hắn trên lưng vậy.
Nàng đang muốn khom người để cõng hắn lên thì bị Ngọc Y Thần chặn lại.
Lâm Minh Nguyệt nhìn Ngọc Y Thần chớp chớp mắt.
" Sư phụ? "
" Ngươi tính làm gì? "
" Ta cõng hắn a.
Không cõng liền không đưa hắn đến chỗ Bạch sư thúc được "
Ngọc Y Thần nghe đến nàng muốn cõng Từ Vũ, mày nhíu lại, nhìn nhìn nàng lưng lại nhìn sang Từ Vũ nằm bất động.
Lâm Minh Nguyệt gần đây để ý thấy sư phụ là để tâm đến nàng nhiều hơn so với lúc trước a.
Có phải nàng làm gì đắc tội với sư phụ hay không? Từ lúc vào Thiên Quang môn đến nay nàng cũng không có làm gì đến nỗi đắc tội với sư phụ.
Cho nên sư phụ đột nhiên để tâm đến nàng như vậy làm nàng không tài nào hiểu được.
" Lâm Nhược Vũ " Ngọc Y Thần đột nhiên gọi đến nàng.
Đang cùng Chu Tử Yên nói chuyện phiếm thì bị điểm danh đến, Lâm Nhược Vũ liền nhanh chóng chạy đến.
" Sư thúc gọi ta "
" Để Bệ Ngạn cõng hắn đi " nàng nói một cậu rồi cùng nhóm Lưu Nhã rời đi, để lại Lâm Nhược Vũ một đầu chấm hỏi ngơ ngác nhìn nàng.
Chu Tử Yên bên cạnh nhìn nàng ngẩn ngơ như vậy liền buồn cười.
Kéo lấy vạt áo của nàng, nói
" Sư thúc muốn ngươi để Bệ Ngạn cõng hắn, tránh để Nguyệt tỷ cõng hắn đây mà.
"
" Ra là như vậy " Lâm Nhược Vũ cuối cùng cũng hiểu ý của Ngọc Y Thần.
Nếu không muốn tỷ tỷ cõng hắn thì sao không nói trực tiếp, vị này sư thúc quả thật là e thẹn người mà.
Tỷ tỷ ngươi cần phải cố gắng nhiều a.
Lâm Minh Nguyệt thấy Ngọc Y Thần đi cũng liền theo phía sau.
Đến khi đến gần Ngọc Y Thần mới nói nhỏ vào tai nàng ấy.
" Sư phụ sao không để ta cõng hắn.
Nếu để ai thấy được Bệ Ngạn lại không tốt.
"
" Nam nữ thụ thụ bất thân "
Lâm Minh Nguyệt nghe đến câu đó, dừng lại bước chân, cuối mặt xuống không có lại nhìn nàng.
Ngọc Y Thần không thấy nàng lên tiếng liền quay đầu lại nhìn, lại thấy Lâm Minh Nguyệt đứng tại chỗ mà cúi đầu xuống đất.
Ân? Đột nhiên lại im lặng như vậy? Là vì nàng không cho cõng hắn liền không vui?
Ngọc Y Thần bất giác cảm thấy khó chịu.
Bởi vì tâm trạng đột nhiên không vui, giọng nàng cũng lạnh lẽo vài phần.
" Làm sao? Không hài lòng? "
Lâm Minh Nguyệt còn đang bận suy nghĩ sư phụ có phải hay không ghen thì giật mình trước thay đổi của Ngọc Y Thần.
Mới vừa rồi còn ôn nhu nói chuyện cùng nàng bây giờ lại giống cái xa lạ người đâu.
Sư phụ có hay không hiểu lầm nàng cái gì nha, nàng chỉ là vừa suy nghĩ đến vài chuyện mà thôi.
Sợ nàng hiểu lầm, Lâm Minh Nguyệt liền chạy nhanh giải thích.
" Không có a.
Ta chỉ là vừa suy nghĩ một việc mà thôi"
" Ân? " nàng nhướng mày nhìn Lâm Minh Nguyệt, bộ dạng là ở nói cho Lâm Minh Nguyệt biết rằng nàng đang muốn nghe lời giải thích.
" Sư phụ, ngươi khi nãy là ở ghen? "
Ngọc Y Thần:....
Nàng đột nhiên muốn tại đây dạy cho nàng một bài học.
" Không cùng ngươi nháo " Ngọc Y Thần bị nàng nói trúng, thẹn quá thành giận liền không cùng nàng đôi co nữa.
Lâm Minh Nguyệt nhìn nàng như thế nội tâm vui sướng.
Sư phụ là ở ghen nha, thảo nào nhìn nàng định cõng Từ Vũ liền không vui.
" Sư phụ đợi ta " nàng đuổi kịp Ngọc Y Thần, đi ở bên cạnh không nói mà chỉ ở cười.
Lưu Nhã nhìn sư đồ các nàng một cười một tức giận liền nhớ đến khi nãy cảnh tượng.
Nàng khóe môi cũng bất giác nở nụ cười, xem ra nàng tiểu sư muội cũng bắt đầu nhận rõ được cảm tình của bản thân rồi đâu.
…………
Bạch Phong ngồi ở gian phòng trong tâm trạng không yên.
Hắn đứng dậy đi qua đi lại đến vài vòng, rồi lại ngồi xuống ngóng nhìn ngoài cửa.
Hắn khi nãy giao đồ vật cho Từ Vũ bảo hắn đi đến Tử Linh tông nội viện gặp người ở đó để đưa vật.
Nào ngờ đi đến ba canh giờ vẫn là chưa quay lại, phải chăng là bị phát hiện?
Còn đang thấp thỏm liền nghe tiếng bước chân của một nhóm người đến gần hắn gian phòng.
Không lâu sau liền nghe đến tiếng gõ cửa.
" Đại sư huynh "
Là giọng của Tống Tử Ngôn.
Hắn nửa đêm đến hắn gian phòng để làm gì?
" Đại sư huynh, chúng ta có việc cần hỏi " lần này là Cố Thanh Ngọc mở lời.
Bạch Phong không nghĩ để lâu tránh các nàng nghi ngờ.
Hắn đi đến cửa, mở cửa ra liền thấy các nàng tụ tập ở hắn trước cửa.
" Đêm khuya các ngươi đến tìm ta có việc? "
" Là " Cố Thanh Ngọc vẫy tay, Lâm Nhược Vũ cùng Bệ Ngạn từ phía sau bước đến, trên lưng nó chính là Từ Vũ đang bất tỉnh.
" Ta đưa ngươi đệ tử trở về "
Vài phút trước hắn còn có ý định muốn ra ngoài đem Từ Vũ trở về, bây giờ lại không cần đến hắn, người đã được đưa về đến trước cửa.
Bất quá hắn làm sao lại ngất xĩu?
" Hắn như thế nào ngất xĩu? "
Mọi người trước hết không có trả lời hắn mà là đem Từ Vũ tiến vào hắn gian.
Sau khi đóng cửa kín đáo, Cố Thanh Ngọc liền nghiêm túc giải thích mọi chuyện cho hắn.
" Đại sư huynh, ngươi nói cho chúng ta biết Từ Vũ thật sự dính dáng đến ma tộc sao? "
" …… " Bạch Phong chỉ im lặng không có trả lời nàng.
Cố Thanh Ngọc nghĩ hắn muốn che dấu cho nên không có cùng hắn dây dưa mà trực tiếp thẳng thắn nói ra nàng ý tứ.
" Đại sư huynh, chuyện này nếu huynh có ý định giấu chúng ta, ta đành phải đem chuyện báo lại với sư phụ.
Đến lúc đó người xử lý huynh thế nào ta cũng không can thiệp được.
"
" Chuyện này...!" Hắn nhìn đến Tống Tử Ngôn, nhận được hắn ánh mắt cổ vũ khuyên ngăn liền thở dài " Được rồi liền nói cho các ngươi một việc "
" Một tháng trước đó...!" Bạch Phong kể lại chuyện hắn bắt gặp Từ Vũ cùng ma tộc lén lút gặp gỡ, còn có liên quan đến Tử Linh tông người.
Các nàng nghe xong cũng lâm vào trầm lặng.
Này chuyện Bạch Phong kể ra có chút khó tin, Từ Vũ nhìn như vậy lại dám cùng ma tộc cấu kết muốn đoạt đi chức tông chủ của Thiên Quang môn? Không chỉ dừng lại ở đó còn cấu kết cùng Tử Linh tông đệ tử làm bậy.
" Sư huynh nói là sự thật? Ta có chút không tin tưởng hắn sẽ có gan làm chuyện lớn như vậy " Cố Thanh Ngọc là bị thông tin Bạch Phong cung cấp làm cho mù mịt, Từ Vũ khi nào lá gan lại lớn đến mức có thể suy nghĩ chuyện cướp đoạt ghế tông chủ đâu.
Nhưng Bạch Phong nói chuyện không có biểu hiện rằng là hắn đang nối dối nàng.
Chẳng lẽ thật sự là vậy?
" Sư muội không tin tưởng cũng không có gì lạ.
Ngay cả ta khi biết được cũng là không hề tin, chỉ khi tận mắt chứng kiến hắn cùng Tử Linh tông đệ tử lần nữa gặp nhau mới rõ "
Hắn nói đến lưu loát, không hề lộ ra nửa điểm nối dối bộ dạng.
Ngay cả Ngọc Y Thần cũng ở nhíu mày, suy nghĩ lại mọi chuyện kĩ lưỡng hơn.
Cứ như vậy nhóm người các nàng bị hắn thuyết phục.
Tạm thời Từ Vũ liền sẽ được hắn giam tại gian phòng, không cho phép ra ngoài nửa bước.
Còn chuyện giết hại Ám Nguyệt môn đệ tử cùng việc liên quan đến ma tộc hắn sẽ gấp rút điều tra.
Bạch Phong đã nói như vậy các nàng cũng không còn gì để tiếp tục dây dưa tại đây.
Cáo từ hắn liền trở về, trên đường về không một ai lên tiếng, chỉ tập trung xâu chuỗi lại vấn đề cũng như lời kể của Bạch Phong.
" Đại sư huynh đã nói như vậy chắc chắn không phải hắn làm, các