Ăn cơm xong, mọi người lại tiếp tục chia nhóm tập luyện.
Lần này Lâm Minh Nguyệt không đi, mà là ở lại đây nghiên cứu xung quanh.
Ngọc Y Thần nhìn nàng không tập luyện mà đứng yên nhìn ngó gì đó, nhăn mày, nói
" Làm sao không đi tập luyện? Ngươi đứng đó xem cái gì? "
Nghe Ngọc Y Thần trách móc, Lâm Minh Nguyệt liền cười mà gãi gãi đầu.
" Sư phụ, ta là đang ở suy nghĩ làm chỗ ngủ cho người, không thể để người ngủ trên nền đất hoặc trên cây được "
Ngọc Y Thần chỉ im lặng nghe mà không hề nói một chữ nào, mãi đến thật lâu, nàng mới lên tiếng.
" Vì cái gì lúc nào cũng suy nghĩ cho ta " Ngọc Y Thần chuyện gì đều có thể hiểu, chỉ riêng việc Lâm Minh Nguyệt đối xử dịu dàng với nàng như vậy nàng không tài nào hiểu được.
Đối với Ngọc Y Thần đây là nan đề khó giải thì đối với Lâm Minh Nguyệt chuyện này hết sức dễ hiểu.
Lâm Minh Nguyệt đời trước say đắm vẻ đẹp khi nở nụ cười hạnh phúc của nàng, cho nên đời này nàng muốn lại được nhìn thấy dáng vẻ đó.
Nhưng nếu muốn thấy thì Ngọc Y Thần phải thật sự hạnh phúc cho nên nàng muốn làm Ngọc Y Thần cảm thấy mỗi ngày đều tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.
" Ta chỉ là muốn thấy người được vui vẻ, muốn mỗi ngày đối với người đều tràn ngập hạnh phúc "
Ngọc Y Thần nghe nàng lời nói, lần đầu tiên có người mong muốn nàng sống vui vẻ, ngày ngày tràn ngập vui sướng hạnh phúc, tâm bỗng nhiên có từng đợt ấm nóng trào dâng, đem nàng có chút hít thở không thông.
Ngọc Y Thần nhìn thẳng vào mắt Lâm Minh Nguyệt, ánh mắt màu hổ phách, sâu thẩm, làm nàng như bị hút vào ánh mắt đó.
Lần đầu tiên có người ánh mắt chân thật, ôn nhu nhìn lấy nàng.
Đời trước bọn họ ánh mắt nhìn đến nàng khi chất chứa chỉ toàn dục vọng, ganh ghét.
Ngọc Y Thần nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, đến khi thở ra, nàng ánh mắt cũng mở, mở miệng:
" Ta không cần người khác lo lắng "
" Vì cái gì, sư phụ? " Nàng muốn biết vì cái gì Ngọc Y Thần lại muốn tạo khoảng cách với mọi người, muốn một mình cô độc tồn tại.
" Vì ta đối người khác tín nhiệm đã không còn " Ngọc Y Thần không rõ bản thân vì sao phải nói cho Lâm Minh Nguyệt biết, nàng chỉ biết rằng người trước mặt nàng bây giờ, ánh mắt là mang theo lo lắng.
Tín nhiệm đã không còn? Lâm Minh Nguyệt bất chợt nhớ đến lúc trước, khi nàng nghe tin Ngọc Y Thần đã chết, một trăm năm nàng đi khắp nơi tìm kiếm cách cứu nàng đồng thời nghe ngóng lý do nàng ấy chết.
Đáng tiếc chỉ biết nàng vì nhập ma mà bị tiên giới người ép chết, còn lý do vì sao từ một tiên tử được nhiều người sùng bái biến thành một cái ma nữ giết người nàng không biết được.
Bất quá, lúc này Ngọc Y Thần chưa trở thành cái gì ma nữ, bọn họ đối nàng vẫn là kính trọng.
Như thế nào Ngọc Y Thần sẽ nói đối bọn họ không có tín nhiệm.
Lâm Minh Nguyệt ở thất thần, đại não lại đột nhiên xẹt qua một cái suy nghĩ.
Có phải hay không lần đó nàng sử dụng Quy Khứ Hồi trận đem thời gian quay lại, lại ảnh hưởng đến trên người Ngọc Y Thần? Chẳng lẽ Ngọc Y Thần kí ức cũng liền giữ lại, đem nàng trở thành cái trọng sinh người.
Điều này thật sự không có khả năng, trong trận pháp cũng không nói đến việc này.
Đột nhiên Lâm Minh Nguyệt nhớ đến, trong trận pháp có ghi một dòng ghi chú, nói rằng khi thi chuyển có thể xảy ra bất thường vấn đề.
Vậy bất thường vấn đề có thể chính là Ngọc Y Thần giữ được kí ức lúc trước.
Biết được lúc sao, Lâm Minh Nguyệt liền cười, thảo nào nàng nhìn đến Ngọc Y Thần so với lúc trước đối người khác càng lạnh lẽo.
Nàng cũng thật muốn hỏi thẳng Ngọc Y Thần nhưng nàng không làm như vậy.
Nàng trước hết cần điều tra lý do Ngọc Y Thần nhập ma, đến khi giải quyết được rồi chuyện này, nàng liền sẽ đem tất cả nói cho nàng ấy biết.
Ngọc Y Thần nhìn đến Lâm Minh Nguyệt vẻ mặt thay đổi liên tục, lúc thì đau thương sau lại cười vui vẻ.
Nàng nhăn mi, nàng đồ đệ là ở não có vấn đề sao?
" Sư phụ, người đối người khác có còn tín nhiệm hay không không quan trọng.
Người chỉ cần biết, người có thể tín nhiệm ta, ta là thật lòng lo lắng người "
Ngọc Y Thần đứng đó, nàng vạt áo cũng mái tóc nhẹ nhàng đung đưa theo từng cơn gió, ánh mắt chưa từng rời khỏi người Lâm Minh Nguyệt, nhẹ nhấp môi
" Còn xem ngươi biểu hiện " Ngọc Y Thần tưởng đem tín nhiệm đặt lên người nọ, nếu lại như đời trước, nàng...!
" Hảo, ta tuyệt đối không làm người thất vọng "
......!
Mười ngày tập luyện ở Ma Thú sơn trang cũng kết thúc, đệ tử tông môn là đang ở thu thập, rời đi nơi này.
Ngọc Y Thần nhìn đến đám đệ tử, xác định đã chuẩn bị hảo liền cùng nhau ngự kiếm trở về tông môn.
Do nhiều ngày qua trải qua huấn luyện mệt mỏi, đi được nửa đường Ngọc Y Thần liền bảo mọi người dừng chân tại một cái địa phương, tìm một cái khách điếm nghỉ ngơi hảo, sáng mai tiếp tục lên đường.
Lâm Minh Nguyệt nhìn đến Nghĩa Thành tên, lại nhìn đến không khí ảm đạm nơi đây, lòng có chút bất an.
Ngọc Y Thần bên cạnh cũng là như vậy cảm nhận nhưng vẫn đi vào, tu tiên người đối với những vấn đề này không quá sợ hãi.
Suốt đường đi, tông môn đệ tử đều để ý được nơi này dù là ban ngày cũng thật quá vắng vẻ.
Cái quầy bán đều là ở đóng cửa, rất ít chỗ mở của buôn bán.
Ngọc Y Thần nói hảo Lâm Minh Nguyệt đi tìm một cái khách điếm, Lâm Minh Nguyệt gật đầu, bảo nàng ở đây đợi, rất nhanh liền sẽ trở lại.
Nàng đi sâu vào trong, tình cờ túm lại một thôn dân.
Này thôn dân bị nàng túm, hốt hoảng la lớn
" Quỷ, có quỷ a, cứu cứu ta "
Lâm Minh Nguyệt đen mặt, ngươi có hay không có mắt, ta dung mạo như thế nào nhìn đến giống quỷ.
Nàng ở Thần giới chính là lớn lên mỹ lệ nhất người như thế nào liền bị gọi là quỷ.
Nén xuống ý nghĩ muốn đánh hắn, hỏi
" Đại thúc, ta không phải quỷ, ngươi nhìn kĩ một cái "
Hắn lúc này tuy sợ hãi nhưng vẫn mở mắt nhìn xem, nhìn được khi liền có chút luống cuống.
Trước mặt hắn là cái mỹ lệ anh khí nữ tử, như thế nào sẽ là quỷ đâu.
Biết khi nãy thất thố, liền hướng nàng cúi đầu xin lỗi.
" Là ta thất thố, cô nương thỉnh đừng tức giận "
" Haha không sao.
Đại thúc có hay không có thể chỉ giúp ta khách điếm ở nơi nào? Chúng ta đường xa đến nghĩ tìm một cái qua đêm sáng mai liền lên đường "
Ra là người từ nơi khác đến, nói vậy các nàng không biết nơi đây tình hình đi.
Nghĩ muốn khuyên các nàng nhanh chóng rời đi, lại nhìn đến Lâm Minh Nguyệt khí chất, hắn chắc nàng là cái tu chân người, lại nghĩ các nàng nói sáng mai sẽ đi, ở lại qua đêm cũng không mấy nguy hiểm.
" Đi đến cuối phố liền sẽ thấy được "
" Hảo, đa tạ đại thúc " Lâm Minh Nguyệt cảm tạ một tiếng, xoay người rời đi, lại bị hắn gọi lại.
" Đại thúc còn có chuyện "
" Cái này...các ngươi vẫn là nên cẩn thận một chút " dặn dò nàng xong, hắn cũng là nhanh chóng trở về nhà, trời cũng dần sập tối, hắn cũng không muốn ở ngoài.
Nhìn vị đại thúc đi rồi, nàng cũng trở lại chỗ Ngọc Y Thần, vừa đi vừa suy nghĩ lời hắn nói.
Cái gì bảo các nàng cẩn thận?
Ngọc Y Thần thấy nàng trở lại, đứng dậy tiến về phía Lâm Minh Nguyệt.
Lâm Minh Nguyệt nhìn đến Ngọc Y Thần hướng phía nàng tới liền phục hồi lại tinh thần.
" Thế nào? "
" Ta hỏi được, đi về cuối phố liền có một cái khách điếm " Lâm Minh Nguyệt toan muốn nói cho nàng nhưng nghĩ lại vẫn là nên đến khách điếm liền nói sau.
" Hảo, mau đi thôi, trời cũng sắp tối "
Đệ tử tông môn theo phương hướng Lâm Minh Nguyệt chỉ đi đến,thấy được một cái không lớn cũng không nhỏ khách điếm.
Vẫn là Lâm Minh Nguyệt ra tay xử lý, nàng đến phía chưởng quầy để đặt phòng.
Khách điếm đã lâu không tiếp khách nhân, nhìn đến có người thuê phòng liền mừng rỡ, cho người chuẩn bị