Editor: Tiểu Ly Ly.
Thiên Âm bỗng dưng mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt to lớn mang theo lo lắng đang nhìn mình, lập tức sợ hít vào một hơi, còn chưa hít xong một hơi này, ngực giống như một bể đá lớn tan nát ra, cảm giác đau vô cùng.
Huyền Tề thấy nàng tỉnh lại, lệ nóng doanh tròng* ôm nàng: "Thiên Thiên, cuối cùng muội cũng tỉnh lại! Hù dọa ta sợ chết, nếu như muội không tỉnh lại, ta sẽ theo Lưu Quang phải xông vào Yêu Giới báo thù cho muội rồi!"
Lệ nóng doanh tròng*: nước mắt vui mừng.
Thiên Âm ho khan một cái, hắn vội hỏi: "Thế nào? Thấy khó chịu chỗ nào?"
"Huyền Tề ca ca, nếu như huynh không phải ôm muội chặt như vậy, muội nghĩ trừ vết thương ở ngực ra, không có nơi nào muội không thoải mái."
Lưu Quang không biết từ đâu nơi xông ra, một tay vặn sau cổ của Huyền Tề, không để ý tới hắn hô lên như quỷ kêu, nhẹ nhàng ném ra ngoài.
Thấy sắc mặt nàng trắng nhợt như mây, Tru Tiên thầm than một tiếng. Hắn vừa nghe về Thần Tàng và vị thần cuối cùng, liền chạy đến Trường Lưu, không ngờ cũng là vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Trọng Hoa ôm nàng một thân nhuốn máu trở về.
Mặc Tử Tụ, còn làm như vậy. Ngày bình yên của tiểu Thiên Âm, chấm dứt.
"Như thế nào? Vết thương đau dữ dội sao? Ta không phải đã sớm kêu ngươi đánh không lại thì phải trốn sao? Ngươi liều chết đánh nhau nhưng mà cũng không đấu lại, không đấu lại thì có gì ghê gớm? Sẽ không trở lại cáo trạng sao?" Hắn thuận thế ngồi ở mép giường, giọng nói khó có được dịu dàng,Thiên Âm kinh sợ lại đột nhiên khó xử đỏ mặt, mở miệng nói không lưu loát: "Lưu Quang, huynh bị quỷ ám rồi hả? Giọng nói với ánh mắt ôn nhu ấm áp này, ta rất nhanh không khống chế được!"
Trọng Hoa bước một bước vào Môn Hạm liền nghe được câu này, trong gió hung hăng nhốn nháo một phen, lộ vẻ muốn té ngã, ổn định tinh thần, lau mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới lên tiếng: "Vi sư nhiều lần cấm ngươi xem những lời đó trong thoại bản nhưng ngươi hoàn toàn xem như gió thổi bên tai, hôm nay lời này ngươi nói tới nói lui, ngươi mới càng giống như là bị quỷ ám thân."
Thiên Âm thấy hắn, hốc mắt lập tức đỏ, miệng mếu máo, mắt thấy muốn trình diễn một tuồng bi thương. Cuối cùng khi thấy ánh mắt khinh bỉ của Lưu Quang liền thu hồi tất cả ý định.
"Dưỡng thân thể cho thật tốt, sau khi ngươi khỏi hẳn, ta dẫn ngươi đi Thanh Khâu lấy lại danh dự." Lưu Quang cực kỳ không thích ở chung một phòng với Trọng Hoa, vuốt vuốt tóc Thiên Âm, mang theo một thân diễm sắc nhẹ nhàng rời đi.
Trọng Hoa mắt nhìn thẳng, đối với việc hắn rời đi cũng không làm bất kỳ động tác giữ lại nào, cho đến khi không thấy bóng dáng của hắn, đang muốn mở miệng dạy dỗ Thiên Âm mấy câu để cho nàng biết hậu quả của việc chạy loạn, giương mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Âm uất ức đáng thương, trong lòng mềm nhũn, lập tức không có tính khí.
"Ngươi có biết lỗi?"
Thiên Âm trải qua một hồi giao chiến với thiên nhân, trả lời: "...... Không biết."
Bước chân Trọng Hoa dừng lại, vẻ mặt không thay đổi: "Thật không biết?"
Thiên Âm ha ha cười nói: "Sư phụ, con cảm thấy được không khí hôm nay thật tốt, là một ngày tốt ra cửa với Thiên Tuyết, ha ha...... Ha......" Dưới ánh mắt nhàn nhạt của Trọng Hoa, khuôn mặt nàng tươi cười dần dần thu lại: "Sư phụ, con hiểu biết rõ, con làm cho người mất thể diện."
Trọng Hoa yên lặng một hồi lâu, rốt cuộc cảm giác nữ đồ đệ này của mình tại phương diện đối nhân xử thế này trời sanh thiếu sót, cũng không trông cậy vào nàng làm sao biết được lỗi, lại càng không có biết sai có thể thay đổi thành đức tính đẹp đẽ cao thượng.
Dời một cái ghế ngồi ở mép giường, hết lòng giao phó: "Ngày sau chớ nên một mình chạy loạn, hiện nay Lục giới đã không yên ổn, khắp nơi ở thế giới bên ngoài nguy hiểm trùng trùng, tu vi của ngươi còn thấp, không đủ để độc bá một phương. Nếu sau này chạy ra ngoài gặp nguy hiểm, vi sư không kịp chạy tới cứu ngươi, ngươi phải làm gì đây?"
"Con......" Thiên Âm mấp máy đôi môi, nửa ngày không nói ra một câu.
Trọng Hoa liếc nàng một cái: "Hai vị sư huynh của ngươi bình yên đến 200 tuổi cũng không chịu tổn thương, còn người thì từ nhỏ tới lớn luôn luôn bị thương không ngừng, việc này nhất định phải có nửa phần quan hệ với tính tính không an phận của ngươi."
"Sư phụ......" Thiên Âm xấu hổ đỏ mặt.
Nghĩ đến lời đồn đãi bên ngoài, trong lòng Trọng Hoa hiện lên lo lắng nặng nề, hiện nay trên khắp nơi ở Tiên giới đều là vị thần cuối cùng Thiên Âm có thể mở ra Thần Tàng
Lời đồn đãi, chỉ là quang cảnh
bên ngoài của Trường Lưu Tiên sơn đã hội tụ một số đông người, có Trưởng lão bế quan hàng năm, cũng có một số Tán Tiên lánh đời không ra.
Đều không ngoại lệ, là vì Thiên Âm mà chạy đến.
Đối với người của Lục Đại tiên sơn mà nói, những Tán Tiên kia khiến cho người khó lòng phòng bị. Các đại tiên sơn ít nhất còn có thể ngăn cản được, coi như muốn cướp Thiên Âm từ trong tay hắn, trên mặt ít nhiều gì cũng phải bận tâm thân phận của hắn và Thái A Tiên sơn sau lưng hắn.
Thế nhưng Tán Tiên này không phải vậy, bọn họ Vô Môn Vô Phái*, trừ đi phương pháp tu luyện giống với Lục Đại tiên sơn, tác phong làm việc cũng không có bất kỳ trói buộc nào của Tiên quy.
Vô môn vô phái*: không theo môn phái nào.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Trọng Hoa nặng nề trước nay chưa có, Thiên Âm thấy sắc mặt hắn khác thường, vội vàng làm dáng vẻ đáng thương nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đồ nhi biết sai rồi, về sau đồ nhi không bao giờ chạy loạn hại sư phụ lo lắng nữa."
Đồ đệ chính mình có nhân phẩm gì tất nhiên Trọng Hoa biết được, thấy nàng cố làm dáng vẻ đáng thương cũng không nói ra muốn tranh thủ đồng tình, không có biểu cảm gì “ừ” một tiếng, lặng lẽ đợi biểu tình của nàng.
Quả nhiên nàng thấy mặt hắn thờ ơ, bàn tay giấu ở trong chăn hung ác bấm một cái lên bắp đùi, khóe mắt Trọng Hoa run lên, khẽ rũ xuống mí mắt, bờ môi nâng lên nụ cười yếu ớt, chỉ nghe nàng buồn bã khóc không ra tiếng: "Con hiểu biết rõ sư phụ nhất định không thấy đáy lòng con gấp như con kiến trên chảo nóng......"
Trọng Hoa: "......"
Lại đang dán vàng lên mặt mình......
"Ý định ban đầu là con muốn đi Ma tộc du ngoạn một phen học hỏi một chút kiến thức, không ngờ rằng trên đường trở về gặp gỡ hai người ác tiên bắt đồ nhi đi. Thật sự chỉ có thể nói nhân phẩm đồ nhi kém đến nỗi vi phạm luân thường đạo lý, nên mới gặp chuyện xui xẻo này. Sư phụ, đồ nhi ở bên ngoài du ngoạn lúc nào cũng nhớ sư phụ, chỉ mong chờ sớm ngày trở về gặp sư phụ, không nghĩ, thật vất vả trốn thoát được ma chưởng của hai người ác tiên này, lại gặp gỡ một đám hồ ly tinh, bị buộc khuất phục dưới dâm uy của bầy yêu tinh ở đó, chỉ một chút nữa thôi là bỏ mạng......" Một tiếng rú dài, nằm trên giường khóc rống một lúc lâu, ngẩng mặt lên lại làm dáng vẻ vui mừng: "Thật may là con có một sư phụ vô địch, trong khi mạng đồ nhi treo lơ lửng, thương xót lúc sắp chết cứu con ra khỏi tay của Yêu Tinh, để cho con khỏi bị luân hồi mà trở về, sư phụ ngài ở trong lòng con, đúng như thiên thần Thượng Cổ, ánh sáng rực rỡ trọn đời bất hủ...... Khụ, tóm lại, sư phụ, trong lòng con đối với việc ngoài ý muốn bị bắt lần này, thật hối hận, chỉ là kinh nghiệm lần này cũng làm cho đồ nhi thực sự hiểu rõ lòng người hiểm ác. Vì vậy đồ nhi vắt hết óc nghĩ tới nghĩ lui, vì để tránh cho ngày sau xuất hiện loại tình huống này lần nữa, cũng vì khiến sư phụ an tâm với đồ nhi, đồ nhi quyết định ngày sau làm bạn ở bên cạnh sư phụ, không xa không rời, từ đó bưng trà đưa nước giặt quần áo làm cơm làm trâu làm ngựa để báo đáp ân tình sư phụ!"
"Ý của ngươi vi sư hiểu." Trọng Hoa bình tĩnh để thân thể của nàng nằm xuống cho thật tốt, ngồi trên mép giường không mặn không nhạt mở miệng: "Ngày sau lúc diễn trò nếu không khóc nổi, vụng trộm vẩy một chút nước miếng, không cần bấm mình bị thương, mất nhiều hơn được."
Rốt cuộc Thiên Âm cũng mặt đỏ bừng phát từ nội tâm.
Giương mắt lặng lẽ nhìn hắn một cái, nàng khịt mũi hỏi: "Sư phụ, người thấy con trọng thương ngã gục...... Có đau lòng đến khóc hay không?"