“Muội yên tâm, nếu nó là của muội, ta sẽ không đoạt vật yêu thích của người khác.” Huyền Tề nhún vai, dáng vẻ thư thả: “Muội có thể nói cho ta biết không, nó là loài gì thế? Nhìn khắp Tiên thú của Tiên giới, nhưng ta lại chưa bao giờ gặp qua thú nhỏ đáng yêu cỡ này.”
“Nó..........” Thiên Âm cúi đầu, trùng hợp cùng ánh mắt của tiểu thú lông tròn chạm vào nhau, nhìn ánh mắt mong đợi của nó, suy nghĩ nàng không bình tĩnh, nói: “Tên nó là Thiên Tuyết, là sủng vật của ta, nó chẳng qua là một con mèo tạp giao (lai), không phải tiên thú gì đó.”
Tiểu thú đau khổ dùng móng vuốt che mặt, vùi thật sâu vào trong lòng nàng, dường như bị nói là mèo tạp lai đã làm mất mặt nó lắm.
Từ giờ phút này, tên của nó, cuối cùng không thể sửa đổi, bị Thiên Âm quyết định: Thiên Tuyết.
Nó chỉ là một tiểu thú có thể hóa thành hình người, nên không thể hiểu được tầm quan trọng của cái tên.
Rất nhiều năm sau, khi nó uy phong lẫm liệt có một không hai trong lục giới thì căm thù cái tên “Thiên Tuyết” này đến tận xương tủy, có lần nó đã muốn bổ vào đầu của tiểu hài tử xui xẻo, chỉ vì toàn thân nó trắng như tuyết mà lại đặt tên nó là 'Tuyết' kia!
**********
Bên kia, Chấp pháp trưởng lão Huyền Lam đuổi tới vị trí lúc trước của Thiên Âm, nhìn đống lửa chưa tắt trên mặt đất, tay áo vung lên, đống lửa kia liền biến mất sạch sẽ.
Lại liếc nhìn một lần, nhìn thấy con gà nướng bị cắn một nữa bên cạnh, đôi lông mày nhăn nhúm, cả giận nói: “Tên đệ tử không có mắt nào, lại dám coi thường môn quy của tiên môn ta, coi Chấp pháp trưởng lão ta như ngồi không phải không!” (Tác giả: Lão Huyền à, nhưng mà ngươi là tiên nha, ngay cả ăn chay cũng có thể không cần ăn đó!)
“Xem ra dạo này người Chấp pháp điện đều lười biếng, thế nhưng lại để cho người khác nướng thịt trên tiên sơn không kiêng nể gì! Trở về xem ta trừng trị các ngươi thế nào!” Tay áo hắn vung lên lần nữa, lập tức con gà nướng kia tan thành mây khói.
Tựa như dính phải cái gì đó dơ bẩn, hắn chán ghét nhíu mày, vung tay áo một cái, lại ngự kiếm rời đi.
Vừa quay lại Chấp pháp điện, liền nhìn thấy tiểu đồng tử mình thích nhất té xỉu trên thềm đá không ai quan tâm, nhất thời cực kỳ tức giận. Tự nhiên nghĩ tới tên tôn tử (cháu) chẳng ra gì của mình.
Một tiếng sư tử gầm vang vọng khắp tiên sơn: “Tên tiểu tử thúi Huyền Tề, lăn ra đây cho lão tử!!”
Tại một nơi khác ở phía xa, Thiên Âm theo Huyền Tề đi dọc trên hành lang đến Tĩnh Tu các, trên
hành lang chung quanh đều có viên dạ minh châu lớn cỡ nắm tay, sáng rực giống như ban ngày.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng gầm này, thân thể nhỏ của Thiên Âm run rẩy, hỏi Huyền Tề tiếp tục đi như không nghe thấy gì ở đằng trước: “Huyền Tề ca ca, hình như ta nghe có người gọi huynh kìa?”
“Không có gì, một tử lão đầu tới thời kỳ mãn kinh thôi.”
“Thời kỳ mãn kinh là cái gì?”
“Chính là tình trạng của một người khi từ trung niên bước qua lão niên, thông thường loại người này mất đi tinh thần ở trạng thái bình thường. Nếu lòng không tĩnh tâm tu luyện thật tốt trong lời nói và không bày tỏ được, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.”
“Hả? Vậy tại sao ở trạng thái bình thường tinh thần lại mất đi?”
Đột nhiên Huyền Tề dừng bước xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn Thiên Âm: “Nếu Thiên Thiên từ một đại mỹ nhân biến thành một lão bà bà mặt đầy nếp nhăn, trong lòng muội sẽ có cảm giác gì?”
“Hiển nhiên là đau khổ bi thương muốn chết rồi!”
“Người thuộc thời kỳ mãn kinh chính là loại tình trạng này. Bọn họ biết mình sắp trở nên cực kỳ xấu xí, lại luyến tiếc tuổi thanh xuân, vì vậy sẽ đi ghen tị với những người trẻ tuổi cường tráng hơn họ.. Ừm........ Chủ nhân của giọng nói vừa rồi ghen tị ta trẻ tuổi đẹp trai hơn hắn.”
“À!” Thiên Âm nửa hiểu nửa không gật đầu, lại chợt nhìn thấy sắc mặt Huyền Tề đột nhiên đại biến: “Huyền Tề ca ca, huynh làm sao vậy?”
“Ca ca ta không thể dẫn muội đến Tĩnh Tu các được, tự muội chậm rãi tìm đi.” Thấp giọng nói xong, hắn không dấu vết lui ra sau vài bước, lấy lòng người phía sau Thiên Âm, cười nói: “Gia gia ngài........ Tại sao người lại trở về sớm như vậy, lúc này mặt trời cũng chưa thức dậy nha.”
Thiên Âm sửng sốt, vội vàng xoay người, liền nhìn thấy một lão nhân râu bạc, đôi mắt cố chấp trừng Huyền Tề, tức giận đến mặt đỏ bừng: “Ngươi tiểu tử thối này, cả ngày cùng Lưu Quang đồng thời là văn thối vũ nát (học dốt võ tệ). Ở đâu ra nhiều chuyện kỳ quái hoang đường để nói như vậy hả!!”