Editor: Tiểu Ly Ly
Bầu trời nổi lên màu trắng bạc.
Lặng xuống đêm tối u ám, vừa ló lên một bầu trời trong.
Thời gian giống như trôi qua ngàn vạn năm, khi một luồng ánh sáng trắng xông phá gông cùm xiềng xiếc xẹt qua đầu, Thiên Âm chống mí mắt nặng trĩu lên, có ánh sáng đánh tới, nàng kinh ngạc nhìn trong nháy mắt. Trước khi hôn mê trí nhớ lập tức như thủy triều cuốn tới. Lập tức toàn thân toàn chỉ có một loại cảm giác: đau. Đau triệt tâm can, dần dần chết lặng.
Không biết là vọt vào trong tầm mắt là ánh sáng quá vô tình, hay là trong lòng này đau khắc quá sâu, chất lỏng ấm áp theo khóe mắt lẳng lặng trượt vào khóe tai.
Xương lạnh.
"Sư phụ......"
Nàng theo bản năng kêu một tiếng, lặng lẽ chờ một câu “Thiên Âm, vi sư ở đây.”
Có thể có tiếng người, cũng không phải là người mong đợi kia.
Huyền Tề nghe được âm thanh, dáng vẻ vui mừng che lại đau thương trong đáy mắt: "Ai yêu tiểu Thiên Thiên của ta, rốt cuộc muội đã tỉnh! Muội còn tưởng rằng muội đã ngủ không tỉnh dậy rồi sao!"
Thiên Âm khôi phục ý thức, tự nhiên bản năng cũng khôi phục, vẻ mặt mờ mịt trong nháy mắt được ẩn giấu: "Chậc chậc, Huyền Tề ca ca huynh không từ vất vả mà canh giữ ở mép giường của muội, chẳng lẽ là gặp muội ngủ mê không tỉnh muốn nhân cơ hội đoạt bảo vật của muội?"
"Muội là đang vũ nhục nhân cách của huynh!"
"Nhân cách, thứ cho mắt nhìn của tiểu muội vụng về, chưa từng thấy qua huynh là người cao sang như vậy."
Huyền Tề bị nghẹn xem thường phản bác, đột nhiên ôm chặt nàng: "Ta vốn định nếu như muội vì vậy mà hương tiêu ngọc vẫn, ta liền đi chung với muội, chưa từng nghĩ, muội sống lại rồi, chẳng lẽ là không bỏ được ca ca ta, vì vậy ngay tại bên bờ sống chết giãy giụa thật lâu lại trở về rồi hả?"
Trong giọng nói nhẹ nhàng tựa như nhạo báng lại lộ ra thương cảm yếu ớt, Thiên Âm mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Lấy chậu tới."
"Làm gì?"
"Để muội ói!"
"......" Huyền Tề xoay người rót cho mình một chén nước uống xong, Thiên Âm nằm ở trên giường mù mịt nói: "Huyền Tề ca ca, hôm qua hình như muội mơ thấy sư phụ ngủ chung giường với muội, nhìn người xem ra đau lòng cực kỳ."
Rầm ~
Ly trà rơi xuống đất, nước trà lạnh lẽo vãi đầy mặt đất, Thiên Âm kỳ quái theo dõi hắn, hắn vội vàng nhặt cái ly lên, vẻ mặt ngược sáng không thấy rõ: "Ha ha, ngủ chung giường, cũng may mà muội nói không sợ lan truyền ra ngoài, ta xem muội làm sao lại nói ra những điều hoang đường mộng du này?"
Hắn tự tay ngăn lại nàng muốn đứng lên, nói: "Còn nữa, muội là đệ tử của hắn, muội bị thương, tôn thượng dĩ nhiên là đau lòng."
Thiên Âm buông lông mi đang run rẩy xuống: "Đúng vậy, sư phụ người vẫn chỉ coi muội là đứa bé chưa trưởng thành." Nàng thật thà ngẩng mặt lên hỏi: "Hôm qua sư phụ cũng bị thương không nhẹ, người ở đâu?"
Huyền Tề không nhanh không chậm nói: "Sáng nay tôn thượng đi ôn trì chữa thương, sợ là mấy ngày nay cũng không về được. Lúc đi Tôn thượng giao phó ta, muốn xem chừng muội cho thật tốt, cũng để cho ta nhắn cho muội, nếu là để cho mình bị thương, người liền nhốt muội vào Huyễn Hải năm trăm năm không cho phép ra." Thấy vẻ mặt hoài nghi của Thiên Âm, hắn nhíu mày không có ý tốt nói: "Muội còn chưa đi qua Huyễn Hải chứ? Nơi đó mặc dù được đặt tên là hải, nhưng thật ra là Thái Thượng sư tổ đơn độc mở ra một không gian, nghìn dặm xa xôi, xương khô thành núi, vào Huyễn Hải, muội chính là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay......"
"Muội muốn đi thăm sư phụ."
Huyền Tề thu hồi vẻ mặt trêu chọc, giọng nói vang vang có lực vô cùng phong phú khí thế đáp một câu: "Không được!"
Miệng Thiên Âm muốn trình diễn một màn khóc bi thương, Huyền Tề lập tức giơ tay đầu hàng: "Mấy ngày nữa được không? Mấy ngày nữa ca ca ta dẫn muội đi. Hôm nay thân thể của muội sợ trừ có thể há miệng ra thì đi đường cũng không chắc chắn được, nếu như muội không muốn tôn thượng chỉ vì muội mà ngay cả điều trị vết thương cũng không sống yên ổn, muội liền mặc kệ mà đi đi. Càng nghiêm trọng hơn chính là, nhưng nếu tôn thượng đang vận hành công pháp mà bởi vì muội xông vào mà phân tâm, Tẩu Hỏa Nhập Ma là chuyện nhỏ, làm mất mạng thì có thể khó lường."
Thiên Âm cười cực kỳ khéo léo: "Huynh đã cũng nói như vậy, vậy muội liền tin thôi."
"Phải tin, tuyệt không lừa muội." Huyền Tề vỗ ngực bảo đảm qua, chung quy lại cảm thấy nàng cười có chút kỳ quái, về phần kì nơi nào quái ở đâu, hắn một chút cũng không nói được, chỉ cảm thấy Tiểu Bất Điểm này từ mười tuổi đã quen biết với mình, lại đột nhiên thay đổi.
Người luôn là sẽ thay đổi, chẳng qua là khi một thói quen đã trong sinh mệnh của ngươi lại đột nhiên thay đổi, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có một loại cảm giác vô lực bị vứt bỏ.
Hắn vẫy vẫy đầu xem nhẹ cảm giác kỳ lạ ở đáy lòng một, nhéo nhéo mặt của nàng, nửa thật nửa giả nói: "Muội xem dáng vẻ bây giờ của muội, sắc mặt tái nhợt giống như ma quỷ ở trong mười tám tầng Địa Ngục của Minh giới, hoàn toàn không có hình người."
"Thật?"
"Thật, ta đều không dám nhìn thẳng."
Thên Âm lập tức thương cảm: "Khó trách sư phụ không có làm bạn với muôi......"
"Huyền Tề ca ca."
"Làm sao?"
"Muội không nên đi cứu Xích Hỏa tỷ tỷ? Nếu không phải muội ngăn trở sư phụ, cũng sẽ không bị Tru Tiên đánh lén, nếu không phải muội tự chủ trương ngăn ở trước mặt sư phụ, bằng tu vi của sư phụ, khẳng định dễ dàng có thể tránh thoát một kích kia. Cũng là vì cứu muội, sư phụ mới có thể bị thương, mới có thể......" Nghĩ đến này từng khúc da thịt nứt ra, nàng tóm lấy vạt áo ngực, ép chặt tim đang đập mạnh dưới da: "Nếu như ngay từ đâu muội nghe lời của sư phụ không được chạy loạn chạy, cũng sẽ không khiến sư phụ lo lắng...... Sư phụ vì muội mất đi tu vi nửa người, hôm nay lại bị thương tích nặng như thế, trong lòng muội đau như đao xoắn, nhưng cái gì cũng không làm được......"
"Chuyện Tôn thượng mất tu vi, đơn thuần Mặc Tử Tụ hồ ngôn loạn ngữ, sao muội lại tin tưởng dễ dàng thế này rồi hả?"
"Không phải vậy."
Đang lúc Huyền Tề cho là nàng còn phải nói tiếp, nàng lại đột nhiên buồn bực ho một hồi, ho đến huyết sắc trên mặt đều mất hết.
"Thiên Thiên." Hắn hốt hoảng nghiêng người, nàng đè xuống ho khan, mắt nhìn về phía cửa một cái, lén lén lút lút nói: "Huyền Tề ca ca, thừa dịp sư phụ chữa thương, muốn ăn thịt."
"......" Huyền Tề trợn to mắt, thân thể bổ nhào: "Chẳng lẽ muốn ăn Tiên Hạc nướng?"
"Quả thật, người hiểu muội chỉ có Huyền Tề ca ca."
Huyền Tề nhìn nàng thật lâu, trong ánh mắt khoảng không gian đen kịt, một lúc lâu, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: chờ!
Sau đó liền biến mất giống như gió.
Khuôn mặt tươi
cười của Thiên Âm, chợt biến mất.
***
Ngâm ở trong ao, từng luồng linh khí tẩy rửa gân cốt bị thương trong cơ thể.
Trọng Hoa chậm rãi mở mắt ra, linh khí xung quanh mình bất đầu xuất hiện cũng bởi vì nguyên nhân mở mắt ra mà im ắng. Trên bờ bước chân của tiên đồng thủ hộ tiến lên thật nhanh đưa quần áo lên, lại cung kính thối lui đến bên cạnh.
Chỉ nghe tiếng gió lọt vào tai, tiên đồng lặng lẽ nhìn lại, liền thấy hắn đã mặc chỉnh tề, chỉ có sợi tóc ướt át, chảy qua dấu vết tắm rửa.
"Tôn thượng, ngài phân phó đồ ăn, ta đã phái người đưa cho Thiên Âm sư tỷ."
Trọng Hoa nói làm phiền, vừa tựa như nhớ tới cái gì, hỏi "Có thể có chuẩn bị thịt để ăn?"
Nhắc tới thịt để ăn, trên mặt tiểu tiên đồng tựa như đang đè nén tức giận, Trọng Hoa thấy vậy ngạc nhiên nói: "Thế nào?"
"Đồ đệ của ngài...... Nàng gọi Huyền Tề sư huynh bắt Tiên Hạc của sư phụ ta nướng lên ăn rồi!"
Tiên đồng nói lòng đầy căm phẫn vẻ mặt kích động, Trọng Hoa hơi khép mắt, hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy nội thương thoáng bình phục lại vừa đau một chút.
Một lúc lâu, giọng hắn ôn hoà nói: "Chuyện Tiên Hạc, bổn tôn sẽ giải thích với Lục chưởng môn."
Lúc này Tiên đồng mới nhớ tới thân phận của người trước mặt này, mới vừa còn chỉ trích đồ đệ của hắn, kinh hoàng luống cuống vội đáp một tiếng.
Vì vậy tời điểm khi Trọng Hoa lửng thững đi tới gian phòng của Thiên Âm chính là lúc mùi thịt đang nồng lúc.
Hắn ẩn thân đứng ở trước cửa, lẳng lặng nhìn người đang ăn thịt đến vui mừng như vậy.
Suy nghĩ của nàng, hắn làm sư phụ chưa bao giờ tìm tòi thấy qua. Rõ ràng làm cho người ta có cảm giác thiên chân vô tà* không chút tâm cơ nào, lại có khi lại thâm tàng bất lộ giống như một vũng đầm sâu không thấy đáy. Nàng là người của Tiên giới, nhưng lại chưa bao giờ làm cho Tiên giới trở thành nhà của chính mình. Ở trong mắt nàng, lục giới không chỗ nào bất đồng, tiên ma phân chia. Nếu không phải như thế, sao các đệ tử khác đều xem Ma tộc là ngoại tộc tránh như tránh bò cạp rắn rết, nàng lại là ôm lòng thương xót, đi cứu giúp một hộ pháp Ma tộc không thể nói thân cận.
Thiên chân vô tà*: ngây thơ hồn nhiên.
Trong lòng của nàng, chưa từng có tiên ma phân chia, chỉ có người tốt và không tốt.
Cho nàng tốt, nàng liền để trong lòng.
Đã là việc đơn giản như thế.
Hắn không muốn tước đoạt phần tự do này của nàng.
Hôm nay, nơi này, chỉ cần nàng vui vẻ, cho dù trời có sập, hắn cũng đều vì nàng gánh chắc một khoảng bầu trời.
Vì thiếu nữ này, là đệ tử của hắn.
Thời điểm mà Tiểu Bất Điểm này, dùng âm thanh non nớt nói với hắn “tương lai con muốn cả đời bảo vệ sư phụ", Thiên Âm.
"Thiên Âm." Hắn lộ thân hình, đi vào.
Trong miệng Thiên Âm chứa thức ăn, ngơ ngác nhìn hắn, cho đến hắn đi tới mép giường.
"Ngươi lại quẳng xử phạt của vi sư ra sau đầu rồi sao?" Hắn lấy chân hạc trong tay nàng để qua một bên, thấy nàng còn là dáng vẻ ngơ ngác, cười nói: "Bị thương, không nên ăn quá nhiều dầu mỡ, mới vừa rồi ta để cho tiên đồng tặng ngươi chút đồ ăn tới đây......"
"Sư phụ."
Nàng đột nhiên tiếng gọi khẽ, Trọng Hoa im lặng, ánh mắt hỏi thăm nhìn nàng.
"Sư phụ."
"Hả?"
"Sư phụ."
"Chuyện gì?"
"Sư phụ."
Trọng Hoa thở dài: "Vi sư ở đây."
Nàng đưa tay nắm tay áo của hắn, chỉ sợ hắn giống như biến mất: "Sư phụ, về sau con sẽ không lui tới với Ma tộc."
"Được."
"Sư phụ có phải giận con hay không?"
"Không có."
"Nhưng con hại người bị thương."
"Không có gì đáng ngại."
"......" Nước mắt tách tách như mưa rơi, thấm ướt y phục.
"Nhưng con để cho sư phụ con yêu thương nhất bị thương! Cho dù con chết cũng có thể không quan tâm, nhưng tại sao có thể khiến sư phụ bị thương!"
"Thế nào càng ngày tính càng trẻ con rồi hả? Dù là thần, cũng sẽ bị thương, làm sao có người không hề bị thương đấy." Trọng Hoa lau nước mặt của nàng, cười nói: "Thiên Âm, ngươi chỉ cần để ý mình cho thật tốt. Ngươi đã gây họa, còn có sư phụ ở sau lưng ngươi. Bên ngoài bị uất ức, vi sư vì ngươi đòi lại. Bị khi dễ, có vi sư giúp ngươi hả giận. Vi sư có thể vì ngươi chống lên cả một bầu trời, tạo điều kiện cho ngươi không chút kiêng kỵ. Dù là có một ngày, ngươi gây họa khiến sư phụ cũng bất lực, sư phụ cũng sẽ đứng ở trước mặt ngươi, vì ngươi bảo vệ một bầu trời sau cùng."
Thiên Âm giật mình ngừng khóc, mồ hôi trong lòng bàn tay làm ướt nhẹp tay áo của hắn, nổi lên nếp nhăn. Một lúc lâu, một cái tay khác của nàng cũng bao phủ lên: "Sư phụ, nếu thật có một ngày, đồ nhi cô phụ người, làm chuyện Tiên giới khó có thể tha thứ, sư phụ cũng sẽ giống như Lục Nhiên, lấy Kiếm Thái A đâm xuyên qua thân thể con sao?"
Trầm mặc lâu dài, Thiên Âm ngừng thở, một hàng răng trắng cắn trên môi tái nhợt ra một vết máu.
Trọng Hoa nói: "Không biết."
Thiên Âm buông lỏng tay, bởi vì khẩn trương mà chảy ra mồ hôi, hơi lạnh. Tâm cũng là ấm.
Một lúc lâu, Thiên Âm gọi một tiếng: "Sư phụ."
"Hả?"
"Người bị thương nên ăn nhiều thịt ngon, người có muốn ăn một chút hay không?"
Trọng Hoa: "......"