Editor: Tiểu Ly Ly.
"Huyền Tề ca ca, thời điểm gần đây huynh làm sao giống như lão yêu hay cau mày? Muội nhớ được trước kia huynh không trẻ con như vậy đó, có phải có chuyện gì ưu phiền hay không? Nói ra cho muội nghe một chút, xem muội có thể thay huynh bài ưu giải nạn."
"Ta......" Tim dường như muốn nhảy ra, thân thể Huyền Tề bởi vì đôi tay mềm mại của nàng mơn trớn mi tâm mà cứng nhắc, giọng có chút khàn: "Không chuyện nhưng phiền, chính là thói quen mà thôi."
"Về sau đừng nhíu nữa, tựa như một Tiểu Lão Đầu. Muội còn là thích huynh lúc cười. Năm đó mới gặp gỡ huynh thì huynh cười một tiếng muội liền thích, chưa từng có một người xa lạ cười với muội đến thân cận như vậy." Thấy chân mày hắn giãn ra, Thiên Âm thu tay lại, nàng nhớ lại chuyện cũ.
Huyền Tề cũng cười, nhớ tới ban đầu lần đầu tiên thấy nàng thì lúc đó trong đáy mắt nàng hiện lên vẻ bối rối, liền không nhịn được muốn trêu chọc một chút, khi đó, thời điểm nàng gọi ra tiếng ca ca đầu tiên, hắn cho là, nàng chỉ sẽ là muội muội của hắn.
Mà sau sáu năm ở Thái A, nàng đều đơn thuần ngây thơ giống như lúc mới gặp gỡ. Một chuyến đi Trường Lưu, nàng giống như trong một đêm, thành thục.
Trước khi đi Trường Lưu, nàng còn có thể ôm mình làm nũng, sau khi trở về, mặc dù nàng cười đáng yêu trước sau như một, thỉnh thoảng diễn trò non nớt giả bộ thuần thục như cũ, nhưng trong mắt sáng ngời kia, cố tình lạnh nhạt phần non nớt kia.
Nhiều hơn một phần năm tháng lắng đọng yên tĩnh đi qua.
Vậy nàng không nên thuộc về độ tuổi này.
"Huyền Tề! Thiên Âm!"
Lần này Trường Khanh trở về không phải là dáng vẻ nhẹ nhàng dục tiên say mê kia, hắn rất nóng nảy, gương mặt thành màu xanh trắng.
Huyền Tề và Thiên Âm đứng lên cùng lúc, không đợi hai người mở miệng, tin tức của Trường Khanh, để cho huyết sắc trên mặt hai người mất hết. Khẽ mất hồn trôi qua, trên mặt Thiên Âm tái nhợt chợt nở nụ cười, Huyền Tề rồi lại nhíu hai hàng lông mày, lòng tràn đầy ưu sầu.
Trường Khanh nói, Ngũ Đại Tiên sơn và một nhóm Tán Tiên tụ họp cùng nhau, giống như châu chấu, đi tới Thái A.
Hắn nói, Đại Hàm hắn có sáu gã Trưởng Lão không để ý Tiên Tôn và Chưởng môn khuyên can, tới chung với mọi người, muốn tới Thái A thỉnh cầu vị thần cuối thời mưu toan mở ra Thần Tàng.
Không biết tin tức từ nơi nào truyền đến, nói cung Nguyệt Thần đang ở trong tay Trọng Hoa của Thái A. Thái A giấu vị thần cuối thời và thần khí làm của riêng, là muốn chờ một thời cơ tốt đẹp, độc chiếm Thần Tàng!
Thiên Âm không khỏi nghĩ đến cung Tịch Diệt trong tay mình, nhưng mặc dù cung kia lợi hại, cũng tuyệt đối không phải thần khí. Nghe nói bản thân thần khí đã mạnh mẽ đến có thể so với Tiên Tôn, hơn nữa sẽ có linh thức của chính mình, làm sao lại để cho một đệ tử nho nhỏ như nàng nắm ở trong tay nhưng về điểm này không quan trọng, pháp thuật phải luyện tập thường xuyên.
" Thiên Âm."
Ngoài điện vang lên âm thanh Lưu Cẩn, không nhanh không chậm không sốt ruột không nóng nảy, khiến cho trong lòng ba người đang thấp thỏm mà hạ xuống, nhưng cũng giống như là dùng quá sức đập vỡ mà rôi xuống đất, ba người không hẹn mà dự cảm được một nỗi lo lắng.
Lời nói vừa dứt, Lưu Cẩn đã đến trước mặt, tầm mắt từ trên mặt ba người quét qua, hắn liền đoán được mấy phần, trấn an cười nói: "Xem ra Trường Khanh nói cho ngươi biết. Không phải sợ, ngươi là người của Thái A, không có sự cho phép của bổn tọa, ai cũng không thể gây tổn thương cho ngươi nửa phần!"
"Chưởng Môn sư bá." Thiên Âm vẫn còn đang cười, nhưng nụ cười kia, cực kỳ giống như buội hoa trên vách đá bị gió thổi ngược, run rẩy sắp sửa rơi xuống, khiến trong lòng Lưu Cẩn thương tiếc. Cho dù ngày thường nàng to gan lớn mật như thế nào, cuối cùng cũng chẳng qua chỉ là một hài tử mười mấy tuổi.
Nàng hỏi "Ngũ đại tiên sơn tụ tập mà đến, Thái A thật vì một đệ tử cứng đầu cứng cổ như con, mà đối địch cả Tiên giới sao?"
Lưu Cẩn tựa như không muốn trả lời vấn đề này của nàng, ngắm nhìn điện Tử Thần, buông tiếng thở dài: "Ngươi là đệ tử Trọng Hoa, thời điểm hắn chưa từng rời bỏ ngươi, ta phải bảo vệ ngươi chu toàn. Huống chi, ngươi kêu ta một tiếng Chưởng Môn sư bá, cho dù những người khác nói gì làm cái gì, ngươi ở trong mắt ta, chỉ là một đệ tử hậu bối nghịch ngợm gây sự thích chọc phiền toái."
Thiên Âm đột nhiên nhào vào trong ngực hắn, nức nở nói: "Con hiểu biết rõ, lần này chọc phải phiền toái lớn. Nhưng mà, nếu như Chưởng Môn sư bá tính toán đưa con đi ra ngoài, cũng xin ngài giết chết con trước. Con không muốn bị làm súc vật thả ra dàn tế nhìn mình máu tươi chảy đầm đìa."
Hôm đó bị hồ ly tinh đâm thủng ngực trơ mắt nhìn mình máu tươi giàn giụa cũng không có sức lực ngăn cản cảm giác sợ
hãi, so với cái chết càng làm cho người ta thêm sợ.
Nàng cho là mình làm đủ chuẩn bị để đối mặt ngày này, nàng muốn nghe lời của sư phụ, làm được cho dù tiên sơn sụp ở trước mắt thì có thể mặt cũng không đổi sắc, nhưng nàng sợ Thái A Tiên sơn, nơi này dưỡng dục nàng sáu năm, sẽ không chút lưu tình đẩy nàng ra.
Nàng biết, nếu là những người đó không để cho nàng chết, có rất nhiều biện pháp để cho nàng còn sống. Yêu cầu duy nhất của nàng, chỉ muốn cái chết chẳng phải đau.
Huyền Tề mím chặc môi, khóe miệng chảy ra máu cũng không biết. Hắn nhìn chằm chằm Thiên Âm, trên mặt nổi lên gân xanh, đôi mắt ửng hồng.
"Bọn họ dám đến Thái A, hơn nữa chọn ngay lúc sư phụ ngươi bế quan, cũng là ỷ vào người đông thế mạnh, muốn nhân cơ hội chèn ép Thái A. Nhưng người ta cũng đánh tới cửa, chúng ta tự nhiên cũng không thể chịu thua, bôi nhọ danh tiếng trăm ngàn năm của Thái A. Hừ, Thái A cũng không phải là quả hồng mềm mặc cho người nắn bóp. Ngươi bớt buồn phiền, chuyện này ta tự có định đoạt." Lưu Cần vỗ nhẹ lưng của nàng, sắc mặt đông lạnh đến đáng sợ.
Tin tức được thả ra nói cung Nguyệt Thần bị người Thái A độc chiếm, lòng dạ thâm sâu dụng ý ác độc, cũng không khó nhìn ra hắn muốn phóng tất cả mũi nhọn về Thái A. Nếu không cũng sẽ không chọn thời điểm các giới khẩn trương nhất, thả tin tức ra.
Rõ ràng, là muốn đưa tới mầm tai vạ, mượn tay các đại tiên sơn đối phó Thái A!
Có lẽ bản thân mọi người vẫn còn đang chờ đợi, nhưng tin tức này vừa ra tới, không thể nghi ngờ là lúc này trong lòng mọi người vốn là đè ép lại nổi lên quyết định.
Thái A vốn là ở Tiên giới là tiên sơn độc đại, bị người kiêng kỵ, nếu thật được Thần Tàng, chẳng phải từ đó Độc Bá Tiên giới?
Người Ngũ Đại Tiên sơn, là tuyệt đối sẽ không hi vọng thấy ngày đó xuất hiện.
Cho dù tin tức này là thật hay giả, bọn họ đều sẽ tới nơi này một lần. Cho dù cuối cùng chứng minh đây tất cả chỉ là tin đồn vô căn cứ, Thái A muốn báo thù, cũng không dám trả thù Ngũ Đại Tiên sơn. Còn có thể nhân cơ hội chèn ép khí thế Thái A một lần.
Tính toán của Ngũ Đại Tiên sơn rất tốt, Lưu Cẩn biết, hắn thậm chí hoài nghi có liên quan tin tức vị thần cuối thời, cũng có người cố ý giả tạo ra ngoài, dùng đến chuyện này nhằm vào Thái A.
Cho nên hắn càng không thể cũng sẽ không giao Thiên Âm ra.
"Sư phụ ngươi có nói khi nào xuất quan hay không?" Lưu Cẩn hỏi. Thiên Âm lắc đầu: "Chưa từng nói qua."
"Vậy thì tốt, bắt đầu từ bây giờ ngươi, liền an tâm sống ở điện Cửu Trọng, nơi nào cũng không được đi." Hắn vỗ vai của nàng: "Tất cả, có Chưởng Môn sư bá."
***
Sau khi Lưu Cẩn đi, lập tức ba người không nói lời nào.
Cuối cùng vẫn còn Thiên Âm dẫn đầu đánh vỡ im lặng: "Mặc kệ bọn hắn đi, dù sao đều đã tới, thay vì lo lắng sợ hãi cả đêm, không bằng ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mới có tinh lực đối phó bọn họ. Bọn họ muốn, cũng chẳng qua chính là máu của ta mà thôi, cùng lắm thì ta đi theo bọn họ là được!"
Huyền Tề không có ra tiếng, sống lưng có vẻ hết sức cứng ngắc. Trường Khanh một tay ôm lấy nàng vào trong ngực vỗ về, trên nét mặt ít đi vô lại của ngày thường, âm thanh trầm thấp dễ nghe: " Thiên Âm, không cần nói chết nhẹ nhàng như vậy, có nhiều người đều không hi vọng ngươi chết, ngươi nhất định phải sống sót thật tốt. Ngày mai, ta sẽ bảo vệ ngươi. Ít nhất mấy trưởng lão Đại Hàm kia, ta có thể ứng phó."
"Ta cũng vậy không muốn chết. Mà ta càng không muốn các ngươi vì ta mà chết." Nàng nhẹ nói, đẩy Trường Khanh ra, đi đến điện Tử Thần, ánh trăng kéo lấy bóng lưng của nàng, rất dài rất dài.
Lời editor: Khuyến cáo mọi người chuẩn bị thuốc trợ tim và một ít khăn giấy. Dự là mấy chương sau có ngược a ~~