Editor: Tiểu Ly Ly.
"Ngươi hại Thái A gặp kiếp nạn này, cư nhiên lại thờ ơ, đều nói nghèo là tiện, tiện lại vô tâm, quả nhiên như thế. Nếu ta là ngươi, nhất định sẽ không đưa mầm tai vạ tới Thái A, hại mọi người lâm vào trong nguy cơ!"
Thiên Âm không rõ ràng trả lời: "Hồng Trang sư tỷ có tinh thần quên mình vì người, thật là khiến người lộ vẻ xúc động. Nếu so sánh, ta thật là xấu hổ. Chỉ là người càng đến lúc sắp chết càng không muốn chết, ta vừa không có lòng quên mình vì người giống Hồng Trang sư tỷ, cũng không có năng lực Ngọc Thạch Câu Phần*, lần dạy dỗ này của sư tỷ, sợ là uổng phí."
Ngọc Thạch Câu Phần*: ngọc nát đá tan
Hồng Trang âm thầm tức giận, trên mặt lại hết sức chân thành: " Thiên Âm, ta và ngươi cũng đến từ Nhân giới, sáu năm qua đã chịu ân của Thái A, phải lấy trưởng thành tu tập pháp thuật, trong lòng phải cảm kích Thái A mà cúc cung tận tụy. Hôm nay Thái A bởi vì ngươi mà gặp kiếp nạn này, nếu như ngươi chịu tự động rời đi, ta tin tưởng các đại tiên môn tự sẽ rời đi. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn cả Thái A bởi vì một mình ngươi, từ đó biến mất khỏi Tiên giới sao?"
Thiên Âm nhìn thật sâu nàng, thầm than kỹ năng diễn của nàng đúng là rất kín đáo.
Rõ ràng trong lòng căm hận, vẫn còn có thể giả bộ làm ra vẻ mặt tình không đành lòng, hai ba câu nói liền cột cả sự tồn tại của Thái A vào thân mình nàng.
Nếu nàng thuận ý, đại nghĩa chịu chết của mình có thể làm cho nàng chiếm được mỹ danh cứu vớt Thái A, nếu đi ngược lại, cho dù là còn sống, về sau nơi mình đi qua, xứng nhận ngàn người phỉ báng.
Cho dù làm như thế nào, mục đích của Hồng Trang, cũng là vì để cho mình thân bại danh liệt chết không có chỗ chôn.
Trên mặt đất chỉ còn sót lại Tam Trưởng Lão và Ngũ Trưởng Lão, triển khai kết giới che chở các vị đệ tử tu vi thấp. Mà giữa không trung, sớm đã mây đen lăn lộn sấm sét vang dội máu rơi xuống cả vùng đất.
Một mình Lưu Cẩn đối phó với Lịch Chi đã là cực hạn, Nguyên Ly Nặc ngắm nhìn thật lâu, lại gia nhập giữa hai người, chiến cuộc thắng bại dựng sào thấy bóng*. Huyền Lam bị vài tên trưởng lão tiên sơn bao vây, tự lo không xong.
Dựng sào thấy bóng (còn gọi là lập can kiến cảnh)*: xấu hay tốt bày ra cả đấy; hiệu quả nhanh chóng (dựng cây sào dưới ánh nắng mặt trời, có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng)
Mắt thấy Lưu Cẩn bị một chưởng của Lịch Chi bức lui, trong miệng máu tươi phun ra, Hồng Trang đau thương: "Sư phụ!"
Nàng không còn bận tâm đến Thiên Âm, tay cầm cửu thiên lăng định lao ra kết giới, bị Đông Ngô cản lại, lạnh lùng quát: "Chưởng môn có lệnh, các ngươi không cần nhúng tay!"
"Nhưng......"
"Trở về! Ngươi xông lên chỉ tăng thêm thương vong."
Đông Ngô không đợi nàng nói xong, phất tay đẩy nàng vào trong đám người.
Hồng Trang rơi xuống đất, bỗng dưng một đôi mắt đỏ tươi trừng mắt về phía Thiên Âm, cửu thiên lăng trong tay không chút khách khí bay về phía nàng: "Đều là ngươi, cái tên ăn xin thối này, mới hại sư phụ bị thương! Ta trước hết giết ngươi!!"
Hoa Tần quét tới một cái, làm như không thấy lại thu hồi ánh mắt
Thiên Âm âm thầm cười khổ, Ngũ Trưởng Lão này, rõ ràng hết sức muốn giết chết nàng, lại có lẽ là ngại vì Lưu Cẩn ra lệnh lại muốn bảo vệ mình, dáng vẻ bực tức này quả nhiên là làm người ta không biết nên khóc hay cười.
Lúc này đệ tử đứng ở chỗ này, phần lớn đều là trẻ tuổi, trong ngày thường cũng lấy Hồng Trang làm chủ, vào lúc này thấy Hồng Trang nổi giận, dĩ nhiên là thêm dầu vào lửa. Rối rít ngăn cản đường lui của Thiên Âm, chờ cửu thiên lăng của Hồng Trang đánh nàng chết.
"Ngươi không phải là đối thủ của ta."
Thiên Âm bình tĩnh nói xong, không đắc ý cũng không khoe khoang. Đột nhiên không lùi mà tiến tới một tay cầm cửu thiên lăng, một tay đặt ở cổ của Hồng Trang, nhìn nàng hận mình rồi lại nhìn dáng vẻ không cam lòng của nàng, đột nhiên cười một tiếng, buông lỏng tay ra.
" Hồng Trang sư tỷ, mặc dù ta không biết vì sao ngươi hận ta tận xương, nhưng sau ngày hôm nay, có lẽ từ đó ngươi sẽ thấy không ta nữa. Ngươi nghĩ muốn ta cũng được nhớ ta cũng tốt, cũng không thể có khả năng có một tiểu ăn xin ở trước mặt ngươi lắc lư."
Hồng Trang thảm bại, mất hết mặt mũi, lúc này nghe lời này, lộ vẻ chút tức chết, âm thanh quát: "Ai sẽ nhớ đến ngươi? Ôn thần như ngươi ta hận ngươi không thể chết sớm!"
"Chưởng môn!!"
Trong điện Thái A thốt lên một tiếng, mọi người giương mắt kinh sợ nhìn, chỉ nói có mấy câu, Lưu Cẩn liền bị một luồng hồng quang xuyên qua lồng ngực, máu tươi như suối!
Cuối cùng hắn vẫn không đánh lại hai vị Tiên Tôn.
Hồng Trang khóc không thành tiếng.
Nàng chỉ vào Thiên Âm, vẻ mặt này, đã là hận đến cực hạn: "Thiên Âm, nếu hôm nay sư phụ ta có chuyện bất trắc, ta tuyệt không tha cho ngươi!!"
Thiên Âm lau đi
nước mắt trên mặt chẳng biết chảy xuống từ lúc nào, làm như không để lời của nàng trong lòng, tự ý nói: " Hồng Trang sư tỷ, ngày sau ngươi chính là thường xuyên nhớ tới ta thôi, nếu không ta sợ ngươi không người nào có thể hận đến tuổi thọ không dài."
Chúng đệ tử sau khi nghe xong rối rít rút kiếm, Thiên Âm cũng là cười một tiếng đi qua, hóa thành một tia sáng tím xông lên giữa không trung, đến bên cạnh Lưu Cẩn. Tam Trưởng Lão cản cũng không ngăn lại, nhìn bóng dáng của nàng có chút ngoài ý muốn vẻ.
Kiếm Lịch Chi và Nguyên Ly Nặc, liền bỗng chốc dừng công kích lại.
Khoảng cách trăm mét, xa xa nhìn nhau.
"Lịch mỹ nhân, nhiều ngày không thấy, sao ngươi lại già nua không ít rồi! Ta thật là tò mò, đến tột cùng là vị anh hùng kia làm ngươi tương tư điên cuồng đến gầy gò như vậy?"
Thiên Âm nhảy lên giữa không trung, trong nháy mắt toàn bộ tầm mắt nhìn chằm chằm nàng, lời nàng vừa nói ra, giữa không trung càng thêm yên tĩnh.
Cũng rất nhiều người chưa từng thấy qua vị thần cuối thời trong lời đồn đãi này, chỉ nghe nói là một tiểu nữ oa.
Lúc này chỉ thấy một thiếu nữ y phục màu tím sôi nổi mà lên, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn còn mang theo vẻ mũm mĩm của tiểu hài tử. Mặt mày như tranh vẽ giống sao sáng mãi mãi trường tồn với bầu trời đêm, lóe sáng, lộ ra ý lạnh.
Ngay cả đai buộc đầu châu ngọc giữa trán, ánh sáng đều tựa như di chuyển làm người khác không cách nào nhìn thẳng. Cả người nàng tự nhiên thong dong, ở nơi này trăm ngàn nghiêm trang, sát khí bừng bừng lại có thể chuyện trò vui vẻ, đường đường một Tiên Tôn, lại bị nữ tử của Nhân giới đầy bụi trần đùa giỡn.
Tư thái tùy ý, trong gió không sợ.
"Miệng lưỡi chanh chua! Đáng giết!" Lịch Chi bị một tên tiểu bối nhục nhã, mặt đỏ bừng vì tức giận, một dòng khí mạnh chợt xông về nàng.
Lưu Cẩn vươn kiếm đỡ ra, lớn tiếng gào to: "Thiên Âm, ngươi đi làm cái gì, trở về!"
Hắn một tay che vết thương, trên mặt hiện lên ửng hồng không bình thường, lại vẫn là che chở nàng ở phía sau, quay ngược lại mấy thước, ổn định thân thể, nhẹ nhàng phất một cái, liền phất nàng đến trên mặt đất.
Còn chưa có lấy hơi, Thiên Âm lại bay trở lại, Lưu Cẩn tức giận đến cười cũng không được, Thiên Âm này, thời điểm bướng bỉnh, thật là không có chút nào sợ chết!
Loại trường hợp này, làm sao để cho tiểu đệ tử nàng có thể tham gia vào!
Thiên Âm nâng hắn: "Chưởng Môn sư bá, hôm đó vào tiên sơn, người vì ngăn cản Lưu Quang bắt con đi, che chở cho con. Sau lần đó ta bái nhận sư phụ, mang lại không ít họa, người cũng âm thầm che chở con, để cho con miễn đi không ít phiền toái. Hôm nay, con không muốn để cho người che chở."
Nàng quét mắt qua một cái, trong lòng như dao cắt.
Tiên sơn Thái A từng đẹp như vẽ, giờ phút này khắp nơi nhuốm máu, chi chít hài cốt, nhìn thấy mà ghê. Mùi tanh hôi khiến cho hoa cỏ trong ngày thường mềm mại cũng có vẻ mệt mỏi vô lực.
Ngày trước những trưởng lão kia tốt hoặc không tốt với mình, các đệ tử, cả người đẫm máu thê thảm không nỡ nhìn, rất nhiều người chỉ dựa vào một chút sức lực khổ sở chống đỡ.
Nàng cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, so với cái chết ngày hôm đó của Xích Hỏa còn lợi hại hơn, sắp làm nàng thở không nổi.
Nàng hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy không trung mùi máu tanh so với chủy thủ của hồ ly tinh còn sắc bén hơn, hít vào trong lòng lại đau đến như vậy.
Nàng nhìn mọi người nói: "Ta trái lại nguyện ý đi với các ngươi, chỉ là nhiều người như vậy, ta rốt cuộc đi với ai đây?"
Lời này vừa nói ra, trong phút chốc không khí giữa các đại tiên sơn chợt thay đổi