*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
Khép mắt trong phút chốc, tất cả quang mũi nhọn biến mất trong thế giới của nàng, chỉ còn lại nhiệt độ ấm áp vây quanh thân này......
Trọng Hoa ôm chặt lấy thân thể Thiên Âm lay động theo chiều gió, lập tức dùng tiên pháp bao bọc nàng lại, duy trì lấy này sinh mạng dần dần chạy mất.
"Lưu Cẩn!"
Đột nhiên một tiếng quát khẽ truyền đến, hắn nhìn lại, chỉ thấy Lưu Quang ôm Lưu Cẩn, một thân bể tan tành nhuốn máu vào trong ngực, trong vẻ mặt kia, là đau là bi thương, cũng là hối hận.
Nguyên Ly Nặc và Lịch Chi còn có một duy trì ý muốn đoạt vị thần cuối thời và thần khí, mắt thấy Trọng Hoa và Lưu Quang đồng thời mà đến, đều đổi sắc mặt.
Nhưng không đợi bọn họ sinh ra ý niệm trốn chạy, hai người bên kia đã đưa mắt nhìn chằm chằm trên thân mọi người, trong ánh mắt hàm chứa khiến cho lòng người chết chóc tuyệt vọng.
Trong tay Trọng Hoa kiếm Thái A phát ra ánh huỳnh quang, giống như Chiến thần đến từ Viễn Cổ, một thân sát khí bén nhọn vỡ ra xung quanh mình.
Mà Lưu Quang đã giương một tay lên, kiếm đã ở tay.
Ánh mắt của hai người, tương tự như vậy.
Trong lòng mọi người biết chạy trốn cũng đã vô dụng, ánh mắt chạm vào nhau lẫn nhau, không hẹn mà cùng vây hai người lại......
Hai canh giờ, với mọi người trong Tiên giới mà nói, chỉ là chớp mắt một cái.
Nhưng đứng xa nhìn những nhân vật khắp nơi trên núi Đại Bì, trước đó, chưa bao giờ cảm thấy hai canh giờ là gian nan như vậy, sát khí lạnh thấu xương như vậy, tim gan run sợ như vậy.
Trọng Hoa và Lưu Quang của Thái A, đối địch Nguyên Ly Nặc Lịch Chi và hơn ba trăm người ở bên trong, chỉ hai canh giờ, thời điểm khi dãy núi Đại Bì chôn vùi ở trong mây đen, tất cả đều kết thúc.
Thời điểm hai bóng dáng từ trong mây đi ra, Lục giới khiếp sợ!
Sau nửa năm đó, mọi người trong Tiên giới không một người nào dám nữa bước vào địa giới Thái A một bước. Từ đó trong đất trời dẵ biến mất dãy núi Đại Bì và hơn ba trăm vị tiên nhân, chính là uy hiếp khắc sâu nhất đối với linh hồn người còn sống.
****
Thương tích của Thiên Âm, dưỡng cũng dưỡng tới nữa năm.
Ngày đó Trọng Hoa duy trì sinh mạng đang dần mất đi nghiêm trọng của nàng mang về đỉnh Thái A, linh khí bên trong Linh Trì cơ hồ bị nàng hút khô. Làm người ta vui chính là, dáng dấp của nàng hồi phục như lúc ban đầu, không còn là tóc trắng, không còn nếp nhăn nổi trên mặt.
Sau lần đó vẫn ngủ say ở điện Cửu Trọng chưa hề tỉnh lại.
Lưu Cẩn cuối cùng vẫn còn chết rồi, Lưu Quang mang hắn trở về Thái A ngày thứ hai, chết ở trong ngực Lưu Quang, trước mắt mọi người.
Người kế nhiệm chức chưởng môn, là đại đệ tử của Lưu Cẩn, một người yêu Hồng Trang như bảo vật, Phong Thanh Dương.
Thời điểm tất cả mọi người đắm chìm trong bi thương, Hồng Trang tay cầm cửu thiên lăng muốn giết Thiên Âm, bị Trọng Hoa đang canh giữ ở giường Thiên Âm vung tay áo chạy ra. Đúng lúc Huyền Tề đã đến,, biết được nàng muốn giết Thiên Âm, đánh nàng bị trọng thương. Sau lần đó nửa năm chưa từng bước ra điện Thái A một bước.
Sau khi Huyền Lam chết, Chấp Pháp Điện do Nhị Trưởng Lão Phục Nguyên chấp chưởng.
Trải qua trận này, Thái A mặc dù thắng, lại thắng thảm thiết. Ở phần lớn trong lòng đệ tử, người hận nhất không phải ngũ đại tiên sơn, không phải Ma tộc ở phía sau bọ ngựa bắt ve*, mà là người ngủ say trong điện Cửu Trọng, Thiên Âm.
Bọ ngựa bắt ve*: tựa như lợi dụng thời cơ.
Bất tri bất giác, Thiên Âm trở thành cừu địch cả Thái A, làm cho người ta rất muốn nhanh chóng diệt trừ, rồi lại sợ hãi Trọng Hoa, không người dám vượt Lôi Trì một bước.
Cả Thái A, tất cà liền nghỉ ngơi và hồi phục, ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong lại
biến đổi liên tục, vượt qua thời gian nửa năm.
Mà nửa năm sau, có một người chậm rãi đi đến Thái A, hấp dẫn chú ý của mấy đại tiên sơn.
Có người tò mò tìm tòi, lại có thể phát hiện, đúng là vẫn hành sự khiêm tốn nhưng dã tâm lại rất ngoan độc, Thanh Đại của Côn Luân.
Cùng với con trai Thanh Huyền.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vừa đúng.
Thanh Luân mang theo nhi tử Thanh Huyền và khoảng hai mươi người ở sau lưng được Chưởng môn Phong Thanh Dương ở điện Thái A nhiệt tình tiếp đãi.
Cho dù ở nơi nào, cũng không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có đồng minh ngắn ngủi. Nếu Thái A còn muốn đặt chân ở Tiên giới, liền không thể độc thủ một phương, đối địch với ngũ đại tiên sơn khác.
Dĩ nhiên, cũng không thể dưới tình huống này mà yếu thế đầu tiên.
Lần đầu Côn Luân lấy lòng, đây là các đại tiên sơn đã bắt đầu quan hệ hảo hữu thân thiện.
Trước đó Thanh Đại đối với bộ phận trưởng lão Côn Luân bị lợi ích mê muội mà làm ra chuyện tổn thương đến tình nghĩa thắm thiết của các đại tiên sơn, bày tỏ trong lòng mãnh liệt oán giận và áy náy.
Phong Thanh Dương thành tâm tiếp nhận.
Mà Thanh Đại nói rõ, vì xúc tiến hai nhà phát triển ngày sau sống chung với nhau, xây dựng tương lai tốt đẹp, hắn đặc biệt dẫn nhi tử Thanh Huyền vào Thái A, muốn tìm một vị phu quân, khiến cho hai Tiên môn thiết lập mối quan hệ gần gũi thân thiết hơn.
Đơn giản mà nói, lần này Thanh Đại tiến đến, chính là muốn cho nhi tử hắn tìm thê tử.
Trong điện Thái A, vẻ mặt Thanh Đại uyển chuyển vả lại thành khẩn, sau khi biểu đạt xong ý nguyện của chính mình, Phong Thanh Dương trầm mặc chốc lát, trên mặt tươi cười, vô cùng ôn hòa hỏi: "Không biết chưởng môn Côn Lôn muốn lấy người nào của Thái A ta?"
Thanh Đại nói: "Khuyển tử chưa có ai ngưỡng mộ. Bổn tọa ngược lại vừa ý hai người, không biết nên chọn hai người nào cho thỏa đáng, không bằng Phong chưởng môn thay bổn tọa đắn đo một hai?"
"Hả?" Phong Thanh Dương nhíu mày: "Ngươi trái lại nói một chút xem."
"Hai vị tiên tử một là Hồng Trang một là Thiên Âm."
Sắc mặt Phong Thanh Dương biến hóa, liền cười: "Chỉ là hai người này, Hồng Trang đã có nửa năm bế quan không ra, Thiên Âm ngủ mê không tỉnh, lại không biết ngày tỉnh dậy." Hắn ngược lại hỏi Thanh Huyền: "Không biết Thanh Huyền đối với hai người này có suy nghĩ ra sao?"
Thanh Huyền ở một bên ẩn giấu sắc mặt không cam chịu, một lúc lâu mới mở miệng: "Nghe nói ngày gần đây sư muội Thiên Âm có dấu hiệu thức tỉnh, sư muội Hồng Trang bế quan nửa năm cũng đã gần kề ngày xuất quan. Kính xin Phong chưởng môn cho ta tạm trú ở Thái A một thời gian ngắn, ta muốn hai vị sư muội quen thuộc lẫn nhau, nếu như hữu ý*, lại bàn về chuyện cưới gả cũng không muộn, như vô ý, là chọn phu quân khác."
Hữu ý*: có tình cảm.
"Như thế, cũng tốt."
Vì vậy đoàn người Côn Luân, vì bốn chữ này của Phong Thanh Dương, an tâm ở lại.
Cho dù ai cũng không có nghĩ đến, ở nơi