Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 142: Cầu mà không được


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Bạch Dao vẫn không hiểu, có phải tất cả nam nhân đều trời sanh bạc tình quả ý* hay không.

Bạc tình quả ý*: tương tự như câu bạc tình bạc nghĩa.

Nếu không vì sao người kia lại trộm đi tấm lòng chân thành của nàng, sẽ quên lời thề đầu tiên.

Bạch Hà ca ca nói, từ xưa tiên ma khác đường, chém giết lẫn nhau, tích thù đã sâu, tại trong thù hận này mà mến nhau, sâu hơn nữa là tình yêu, cũng không nhịn tiêu tan thời gian và lòng người.

Thế nhưng hắn lại quên, cõi đời này trừ tiên ma khác đường, còn có một người khác, trăm sông đổ về một biển.

Nàng trước sau vẫn tin tưởng, chỉ cần thật lòng, tất cả đau khổ cũng có thể không phải là đau khổ.

Vì vậy nàng trộm tích Hồn Châu của Ma Tôn, che giấu một thân ma khí, đi tới Thái A tìm người hứa hẹn với chính mình rồi lại rời bỏ đi.

Tên của người đó, theo máu chảy xuôi ở trong thân thể, ngày đêm không ngừng. Lúc nào nàng cũng nhớ tới nghĩ tới, nhớ lại hai người cùng nhau vượt qua mỗi một khắc đều tựa như rang đậu lăn qua lộn lại, nhưng vẫn không bù được nỗi nhớ nhung khắc sâu trong lòng, bước lên hành trình tìm phu. 

Mà người được gọi là Phương Diệc Nhiên đó, nàng nghe nói hắn trôi qua rất tốt.

**

Kể từ sau khi Huyền Lam chết, Phục Nguyên chấp chưởng Điện Chấp Pháp, Phương Diệc Nhiên liền bận rộn rất nhiều. Vội vàng không rảnh suy nghĩ những chuyện khác. Cho tới khi, Bạch Dao đến. 

Thời điểm Bạch Dao tới chính là lúc sáng sớm, đám sương mây khói triền miên lượn lờ, tầng tầng lớp lớp giống như mây trắng trên không trung.

Lúc này hắn đang chuyên tâm một lòng không nghĩ đến việc khác mà ôm một quyển tiên môn pháp điển, có tiên đồng đi tới trước mặt, nói cho hắn biết có tiên hữu đường xa mà đến.

Hắn mới đầu sững sờ, hồi tưởng lại quá khứ, hình như trong sinh mệnh của hắn trừ các sư huynh đệ ở Thái A, cũng không có kết giao với người ngoài.

"Ta không biết tiên hữu nào, nói hắn rời đi thôi." Hắn nói xong liền lại tiếp tục nhìn.

Sau khi tiên đồng rời đi, chỉ chốc lát lại tới một người, cản ánh sáng của hắn, hắn chỉ cho là tiên đồng đi mà quay lại, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ta đã nói qua không biết tiên hữu nào, ngươi còn tới làm gì......" 

Một đôi tay đột nhiên lấy sách của hắn ra, ngay sau đó có người mỉm cười nói: "Tiên hữu thật sự là người bận rộn, cố nhân tới thăm, liền ly trà cũng không mời uống sao?"

Toàn thân Phương Diệc Nhiên chấn động, trong ánh mắt đột nhiên có ánh sáng thoáng qua, vẻ vui mừng đã ở trên nét mặt. Chỉ một khắc, liền lại chán nản. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, không có nhìn đối phương, chỉ khẽ gọi một tiếng: "Dao nhi."

"Dao nhi là ai? Tiên hữu nói đang nói tên cố nhân?"

"Làm sao ngươi tới đây?" Phương Diệc Nhiên bỗng dưng nghĩ đến thân phận của nàng, sắc mặt thoáng chốc thay đổi một lần, khi đó nhìn thấy Bạch Dao trong mắt lóe sáng, nước mắt lưng tròng, ngực căng lên ngay cả ngón tay bên người cũng không nhịn được phát run. 

Hai tay hắn chắp sau lưng nắm chặt thành quyền, mặt lạnh hỏi: "Trên người ngươi tuy không có ma khí, nhưng hơi thở thật là có chút cổ quái. Sư phụ ta đa nghi, nếu như gặp được ngươi, nhất định sẽ tỉ mỉ kiểm tra, nếu như ngươi không muốn chết liền mau xuống núi!"

Bạch Dao không sợ nguy hiểm vạn dặm xa xôi đến xem hắn, nhưng không nghĩ đụng phải mặt lạnh, trong đáy lòng tuy là nhớ nhung như nước thủy triều, nhưng hắn một lời lạnh lùng nói ra miệng, dám ở trong lòng nàng giống như tưới một chậu nước lạnh, lập tức hóa một đường lắc lư này thành lửa giận. Nàng bực tức ném sách trả lại cho hắn, nheo mắt nhìn hắn hừ hừ: "Ta mạn phép không đi! Ta còn sẽ nói cho ngươi biết, lần này ta, nếu là không mang ngươi về làm phu quân của ta, chắc là sẽ không rời đi! Ngươi mặc kệ ta cũng được, dù sao ta còn có Thiên Thiên."

"Lúc trước ngươi lén lén lút lút rời đi đừng cho là ta không biết. Chẳng qua ca ca ta nói không có thể vẫn cột ngươi vào bên cạnh khiến cho ngươi hận, ta mới làm bộ như cái gì cũng không biết mặc ngươi rời đi. Ngươi từng nói để thương thế ngươi tốt lên liền lấy ta làm thê tử, cũng đều gần một năm, ngươi không trải hoa đỏ mười dặm lấy ta vào cửa liền cũng được, thậm chí nhìn cũng không chịu nhìn ta một cái. Bạch Dao ta định xuống phu quân, là ai cũng không được giành! Cho dù là sư phụ của ngươi, hay tiên môn của ngươi nói tiên ma khác đường! Ta nhớ ngươi, giờ nào khắc nào cũng nghĩ tới. Lần này tới Thái A, ta là quyết tâm muốn song túc song tê* với ngươi. Nếu như ngươi không chịu, ta liền giết chết ngươi rồi sau đó tự sát! Hừ! Sinh không thể chung giường chung gối cùng nhau đến bạc đầu, vậy liền sau khi chết ngủ chung một quan tài, kiếp sau gặp lại." Nói nhiều rồi, trong mắt nàng lóe ra nước mắt: "Muốn đuổi ta đi à? Ta sẽ không để cho ngươi như nguyện!"

Song túc song tê:* tương tự như song túc song phi (chỉ cặp nam nữ yêu đương thắm thiết không phân ly, tương đương với "chung giường chung chiếu", "như hình với bóng")

Bạch Dao dữ tợn nở vài tiếng cười sau đó xoay người liền đi, để lại cho Phương Diệc Nhiên một thân y phục màu đen, bước chân đi xiêu vẹo, giống như là bông hoa cô đợn nở dưới ánh mặt trời, mang theo một thân thất ý* nhảy lên đụn mây.

Thất ý*: không được như ý muốn.

Hắn đứng lặng sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn còn cắn răng một cái, đuổi theo.

"Dao nhi, người Thái A thù hận người Ma tộc, một khi bọn họ biết được thân phận ngươi, ngươi nhất định chạy không khỏi. Nghe lời của ta, mau chóng rời khỏi Thái A!"

Âm thanh của Phương Diệc Nhiên nghe qua hết sức vội vàng, nhưng Bạch Dao là người thuộc về loại nước lửa không ngâm mềm không được cứng không xong, lần này nàng tới, là quyết định muốn mang hắn về làm phu quân, làm sao có thể bởi vì vài ba lời đe dọa của hắn liền nửa đường bỏ cuộc? 

"Ngươi là người nào của ta? Khi nào an nguy của ta đến phiên ngươi lo lắng? Ta là tới tìm Thiên Âm, có liên quan
gì tới ngươi?"

Phương Diệc Nhiên thấy nàng như vậy, không khỏi vừa vội vừa giận: "Ngươi có thể thật sự nghe ta nói một lần hay không?"

"Ta chính là quá nghe lời ngươi nói, mới lãng phí thời gian một năm dùng để nhớ nhung." Bạch Dao ngược lại nhìn về hắn, cũng sẽ không cười, sâu kín trong ánh mắt là buồn bã đau lòng.

Trong lòng Phương Diệc Nhiên cứng lại, trên nét mặt tựa như đang giãy dụa.

Bạch Dao nhìn hắn thật lâu, nhẹ giọng làm như lầm bầm lầu bầu: "Ta chính là ích kỷ, cho nên ta tình nguyện làm hai người khổ sở cũng không cần khổ khổ chờ đợi......"

Trong tiếng gió, loáng thoáng có âm thanh của nàng, làm như một thanh đao nhọn đâm vào tim Phương Diệc Nhiên, khiến cho hắn hít thở không thông, che ngực dừng thân thể lại, kinh ngạc nhìn nàng đi xa. 

Một lát sau, hắn nhớ tới Trọng Hoa trong điện Cửu Trọng. Nếu để cho hắn gặp được Bạch Dao, Bạch Dao này sẽ thật chạy trời không khỏi nắng!

Hắn bận kêu: "Dao nhi! Trở lại!"

Thật lâu sau, không trung chỉ còn lại tiếng gió như cũ, giữa không trung, bóng dáng của Hồng Trang chậm rãi hiển lộ ra, trong mắt mang theo chút vẻ nghi hoặc, nhìn hai người bay về phía điện Cửu Trọng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng xẹt qua vẻ kỳ dị.

**

Sau giữa trưa, ánh mặt trời vừa đúng.

Ngoài điện Cửu Trọng, trên cây hòe cổ thụ, Thiên Âm kéo thân thể yếu đuối miễn cưỡng nằm lên, ngước nhìn trời xanh trong vắt, mây trắng xa xa, trong lòng tích tụ sầu khổ nhiều ngày dần dần phai nhạt một chút.

Trọng Hoa không cho là nàng mỗi ngày buồn bực, ỏ trong phòng sẽ suy nghĩ lung tung, liền sau khi ăn xong mạnh mẽ lôi nàng ra ngoài, nói là hóng mát một chút. Trên thực tế nàng biết, hắn chỉ là không muốn để cho nàng lâm vào tự trách không thể tự thoát ra được.

Mấy ngày nay, mỗi ngày Trọng Hoa rửa tay xuống bếp, Thiên Âm đồng thời ghen tỵ hâm mộ hận chết Thiên Nam và Đông Phương. Bởi vì mỗi lần ở sư đồ bốn người làm thành một bàn không khí hoà thuận vui vẻ tình ý hòa hợp thì Thiên Âm đều sẽ tìm chút phiền toái nhỏ cho hai người, Trọng Hoa liền cũng nuông chiều nàng, không mặn không nhạt phạt Thiên Nam và Đông Phương, đợi đến yêu phạt xong rồi thì quay đầu lại chỉ thấy một bàn thức ăn ngon như Thao Thiết* đi qua, một mảnh cặn đều không thừa!

Thao Thiết*: chương trước Ly đã giới thiệu qua di thú này rồi, sợ mọi người quên nên giới thiệu lại lần nữa. Thượng Cổ dị thú chi tứ đại hung thú: " Thao Thiết " Tāo Ti sắc truyền thuyết Hiên Viên đại chiến Xi Vưu, Xi Vưu bị chém, kỳ thủ rơi xuống đất hóa thành Thao Thiết. Sơn Hải Kinh hữu vân, có thú yên, kỳ trạng thái như dê thân mặt người, kỳ mắt tại dưới nách, hổ răng người móng, kỳ âm như trẻ sơ sinh, danh viết bào hào, là thực nhân. Cũng có truyền thuyết là "Long Sinh Cửu Tử" một trong Cửu Tử. Cố gắng hết sức tham ăn, thấy cái gì ăn cái gì, bởi vì ăn quá nhiều, cuối cùng bị chết no. Nó là tượng trưng tham lam.

Đối mặt với ánh mắt ai oán của hai sư huynh, Thiên Âm chỉ giương một đôi mắt to vô tội, nói một câu “thật xin lỗi bởi vì ăn quá ngon ta lại ăn xong rồi”.

Vì vậy hôm qua Huyền Tề cuối cùng thoát ra từ Điện Chấp Pháp, đi tới điện Cửu Trọng thì ánh mắt đẫm lệ của hai người bày tỏ mấy ngày vừa rồi đổ huyết lệ như thế nào, sau đó mạnh mẽ mang Huyền Tề đi.

Huyền Tề len lén nói cho nàng biết, hai người họ là muốn đi tìm một phần lễ ra mắt bị trễ...... Vì vậy mà nàng cười thầm thật lâu.

Từ khi nàng tỉnh lại đã gần đến nửa tháng, trừ ngày đầu tiên tất cả mọi người đến đông đủ tới giường nàng báo cáo, sau lại mỗi ngày không thấy bóng dáng. Huyền Tề nói, sợ tôn thượng, vì vậy sáng sớm xác nhận nàng tỉnh, không có ngất không có bệnh không có gây họa, liền sớm một chút rời đi. Mà Trường Khanh nói, ngày đó vạch trần chuyện đông cung sách sợ tôn thượng tùy thời trả thù, vì vậy bỏ trốn mất dạng. Về phần Lưu Quang, dĩ nhiên là không thích Trọng Hoa, liền tình nguyện ngay cả Thiên Âm cũng không gặp. Phương Diệc Nhiên, nghe nói là vội vàng chân không rớt đất đi nhận vị trí mới, tự nhiên cũng nói, còn là sợ Trọng Hoa......

Sư phụ có đáng sợ như thế sao?

Nàng lặng lẽ liếc nhìn gò má Trọng Hoa ngồi xếp bằng ở dưới tàng cây nấu trà nghiên cứu bàn cờ, trái tim nhỏ đột nhiên nhảy nhanh một chút.

Sau lưng Trọng Hoa giống như có mọc ánh mắt, cũng không quay đầu lại hỏi "Nhìn vi sư làm cái gì?"

"Bởi vì sư phụ người sắc đẹp khả xan*."

Sắc đẹp khả xan*: sắc đẹp có thể ăn được.

Tiếp đó hình như buông tiếng thở dài: "Thiên Âm, ta là sư phụ ngươi."

"Con hiểu biết rõ, chính là bởi vì người là sư phụ con, cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài. Mỹ nhân làm sao có thể để cho người ngoài xem? Còn nữa, lòng thích cái đẹp của mọi người đều có, đồ đệ 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện