*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
Đêm khuya.
Thanh Đại đột nhiên thức tỉnh, vừa mở mắt, phát hiện trong phòng bỗng dưng nhiều hơn một bóng dáng. Hắn bình tĩnh, lạnh lùng quát hỏi: "Người tới là ai? Hãy xưng tên ra!"
"Làm Chưởng môn, ngay cả bổn tọa cũng không biết sao?" Trong bóng tối truyền đến âm thanh cười như không cười, tuy là như thế, nhưng lại làm kẻ khác không lạnh mà run.
"Ngươi là......" Thanh Đại chợt quỳ phục ở bên cạnh người đó, trên trán mồ hôi lạnh như sông: "Không biết Chủ Công giá lâm, Thanh Đại có nhiều mạo phạm, kính xin Chủ Công thứ tội."
"Ha...... Nhiều năm như vậy, ngươi ở Tiên giới sống nhàn nhã, hiển nhiên đã xem mình làm thành tiên nhân chân chính. Đúng không?"
Thanh Đại run lẩy bẩy, rung giọng nói: "Xin Chủ Công minh giám, trong lòng Thanh Đại chưa bao giờ thay đổi. Lần này tới Thái A, cũng là vì đoạt được vị thần cuối thời, vì tương lai giới ta thống nhất lục giới......"
"Hừ!"
Lời Thanh Đại còn chưa dứt, đột nhiên bị một nguồn sức mạnh phất tới, rõ ràng là hung hăng rơi trên mặt đất, ngay sau đó một ngụm máu tươi bắn ra, nhưng cũng không phát ra âm thanh nhỏ tí tẹo nào. Ngay sau đó, trong giọng nói người kia không còn nụ cười, lạnh lùng như băng: "Bổn tọa rõ ràng đã cảnh cáo ngươi, không cho ngươi đánh chủ ý lên Thiên Âm, lần này ngươi lại tự mình làm chủ muốn nàng lấy trở về Côn Luân. Có phải những năm này bổn tọa không quản thúc ngươi...ngươi liền quên thân phận của mình hay không?"
"Nhưng Thần Tàng kia......"
"Ngươi phải buông tha chuyến kế hoạch này, nếu không ngươi sẽ biết có hậu quả gì!"
Sắc mặt của Thanh Đại ở trong bóng tối không thấy rõ, một lát sau, chỉ nghe hắn trầm giọng đáp: "Thuộc hạ tuân lệnh!"
Lần nữa giương mắt thì trong phòng đã không còn bất kỳ bóng người nào. Hắn chậm rãi đứng dậy, cổ tay khẽ đảo, trên bàn ánh nến liền sáng lên. Dưới ánh lửa, chiếu rọi vẻ mặt lạnh lẽo của hắn hết sức vặn vẹo kinh người.
Trên tường, bóng dáng của hắn theo ánh lửa chập chờn, hồi lâu, âm thanh như ma quỷ chói tai từ trong phòng của hắn truyền ra: "Nếu ta có được Thần Tàng, ai dám khi dễ ta?! Hắc hắc ha ha......"
****
Dưới ánh trăng, dãy núi trùng điệp, bóng cây lắc lư.
Tại phía xa vùng núi giới Đại Bì, có một bóng người đứng lặng yên, nhìn trận đại chiến nửa năm trước đã lưu lại một ít dấu vết. Từng là dãy núi Đại Bì đứng vững vàng trên đất, hôm nay đã là cánh đồng hoang vu trống trải, mênh mông.
Chỉ có một vầng trăng sáng treo cao, tịch mịch ở nơi cuối cùng.
Hắn tựa như đang sững sờ, một bộ áo bào màu đen, gió kéo theo áp bào, khoe khoang nhảy múa, phát ra tiếng vang rách rách.
Bạch Hà đột nhiên hiện thân ở bên cạnh hắn, nhỏ giọng tiếng gọi: "Chủ Thượng."
Một bóng lưng xoay người, đương nhiên đó là Mặc Tử Tụ.
Toàn thân áo đen như hòa làm một thể với bóng đêm. Tôn lên sắc mặt trắng nõn như tuyết dung nhan như vẽ của hắn. Giữa lông mày điểm một chút Chu Sa, mặc dù ở ban đêm, vẫn là trước sau như một đỏ như máu.
Bạch Hà nhìn hắn, làm như cười cười: "Thanh Đại trái lệnh bất tuân?"
"Mặc dù trong miệng hắn đồng ý, nhưng ta cảm thấy, hắn đã sớm
thay lòng đổi dạ, sẽ không dựa theo tình hình mà đi làm. Không bằng......" Sát khí Bạch Hà vừa nổi lên: "Ta đi giết hắn!"
"Hắn còn hữu dụng, tạm thời giữ lại." Mặc Tử Tụ giơ tay lên ngăn lại, đi về phía Thái A mấy bước, vừa chỉ chỉ cánh đồng hoang vu sau lưng, hỏi: "Ngươi xem, ngay cả bổn tôn biết tu vi Trọng Hoa giảm nhiều, nhưng đối mặt mấy trăm Tiên Nhân, liên thủ với Lưu Quang, lại còn có thể toàn thắng trở về. Khiến bổn tôn không thể không lần nữa lường được thực lực của hắn. Nếu hắn và Lưu Quang lần nữa liên thủ, mang theo mọi người trong Tiên giới dồn lực tấn công Ma giới, bổn tôn sẽ bao nhiêu phần thắng?"
Hắn trầm mặc chốc lát, sâu kín nói: "Cho nên bổn tôn nhất định phải tìm được Thần Tàng trước, trừ đi Trọng Hoa!"
Bạch Hà hỏi: "Chủ thượng có tính toán gì?"
"Thần Tàng có tin tức, nếu bổn tôn làm bộ như chẳng quan tâm, ngược lại làm cho Trọng Hoa sinh nghi. Lần này, bổn tôn cũng đi Thái A tham gia náo nhiệt thôi, bỏ đi lòng nghi ngờ của bọn họ."
"Chủ Thượng có ý tứ là?"
"Cầu hôn." Mặc Tử Tụ khẽ mỉm cười, nhớ tới Thiên Âm lay động trong gió ở vườn hoa kia, cũng bất giác, ánh mắt ấm một chút: "Cũng không biết đã lâu không thấy, Thiên Âm gặp đại biến, hôm nay dáng dấp ra sao? Là lương thiện đơn thuần như vậy sao?"
Trên mặt Bạch Hà cho dù có sóng nước cũng chẳng xao động, trong đáy lòng cũng là kinh ngạc vô cùng. Nhưng mệnh lệnh của chủ thượng luôn chính xác, tự nhiên hắn sẽ không hoài nghi. Chỉ nói: "Dao nhi cũng ở Thái A, ta sợ muội ấy bị thương tổn, xin Chủ Thượng giúp một tay chăm sóc một chút."
“Cả đời Bạch Dao xuôi gió xuôi nước, phải để cho nàng ở Thái A chịu khổ một chút đầu, mài đi một chút tính tình. Nếu người không có kinh nghiệm khổ sở, sẽ không biết lớn lên."
Lông mày của Bạch Hà chưa giương, hắn thấy thế giọng nói tươi cười dời đi đề tài: "Thanh Đại không phải muốn cưới Thiên Âm trở về sao? Đến lúc đó ngươi dẫn dắt Ma Tướng, đi Côn Luân đưa hắn một món lễ lớn. Bổn tôn cũng không tin, Thiên Âm gặp nạn, Trọng Hoa sẽ ngồi yên không quan tâm đến."
"Vâng"
Mặc Tử Tụ nhìn Thái A trong bóng đêm, chậm rãi cười.
Tất cả, làm như càng ngày càng thú vị.
**
Thiên Âm chính thức giới thiệu Bạch Dao cho đám người Trường Khanh biết, Thiên Nam Đông Phương còn có Nguyên Già, ngược lại biểu hiện ra chút địch ý. Chỉ là sau