Editor: Tiểu Ly Ly
Ban đêm.
Gió mát lượn lờ, ánh trăng sâu kín.
Sau khi Thiên Âm và Huyền Tề bàn bạc với nhau, do Huyền Tề đi tới canh chừng cấm địa trong Điện Chấp Pháp, Thiên Âm phụ trách ẩn vào đi cứu Bạch Dao.
Nhưng khi Huyền Tề không phí chút lực nào thuận lợi dẫn người vào bên trong, trong lòng cảm thấy được mơ hồ có cái gì đó không đúng. Lúc này hắn tách ra với Thiên Âm đã được nửa canh giờ, theo lý thuyết, cho dù Thiên Âm có cứu người ra hay không, thì trong cấm địa không thể nào không có một chút động tĩnh.
Đúng là, quá bình yên rồi. Bình yên có chút quỷ dị.
Chuyện này không thích hợp, sau đó Phương Diệc Nhiên cũng xuất hiện, lấy được đáp án.
Hai người bất ngờ gặp nhau ở giữa rừng. Vì vậy trong lòng hai người cũng đều cực kỳ ngoài ý muốn. Phương Diệc Nhiên ngoài ý muốn, Huyền Tề cũng ngoài ý muốn ngoài, trong lòng giống như đã rõ ràng, trở nên thông suốt.
"Sao ngươi có thể Huyễn Hải trốn ra khỏi đây?"
Phương Diệc Nhiên nói: "Ta cũng không biết. Kết giới Huyễn Hải xuất hiện lổ hổng, ta quan tâm tới an nguy của Dao nhi liền trốn ra được. . . . . ." Hắn đột nhiên im lặng, trầm giọng hỏi: "Hơn nửa đêm ngươi ở chỗ này làm gì?"
"Thiên Âm muồn cứu Bạch Dao, ta giúp nàng. . . . . ." Nói tới chỗ này, sắc mặt hai người đại biến, ánh mắt chạm vào nhau thì đều thấy được lo lắng từ trong mắt đối phương.
Ngay lúc này, trong đêm tối vang lên âm thanh lạnh lùng hùng hậu của Phục Nguyên: "Bắt người trở về cho bổn tọa, cho dù có chết hay sống!"
Ngay sau đó cả ngọn đèn dầu chợt sáng cả Điện Chấp Pháp, xa xa có thể nhìn thấy Thiên Âm ôm Bạch Dao đang thoi thóp bay vút đi về phía chân núi!
Hai người không nói thêm gì nữa, hành động nhất trí đuổi theo.
Cách đó không xa, Hồng Trag nhìn bóng lưng của hai người, yếu đuối che môi, đối với cười nói Ngũ Trưởng Lão bên cạnh: "Đa tạ Ngũ Trưởng Lão giơ tay giúp đỡ, thả Phương Diệc Nhiên ra."
Ngũ Trưởng Lão lạnh lùng nói: "Người cấu kết với Ma tộc, chết muôn lần cũng không đủ đền tội. Thiên Âm đáng chết, Phương Diệc Nhiên và Huyền Tề, cũng nên chết."
Hồng Trang trầm thấp cười một tiếng: "Trưởng lão anh minh."
Một đêm này, Ma Nữ bạch Dao bỏ chạy, Phương Diệc Nhiên cũng trốn ra Huyễn Hải không thấy bóng dáng. Chọc cho Phục Nguyên giận dữ, nhưng cuối cùng không bắt được người mang Bạch Dao trốn đi.
Ngọn đèn dầu trong Điện Chấp Pháp sáng cả đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Thiên Âm ôm trong ngực Thiên Tuyết từ dưới núi trở về, đi bộ tới nơi sườn núi, một đội người từ trên trời giáng xuống đến trước mặt nàng, một câu “gian tế Ma tộc” đã định tội của nàng, tiên liên* to bằng cánh tay lập tức trói chặt thân thể của nàng.
Tiên liên*: dây xích.
Thiên Tuyết vốn định phản kháng, bị một cái ánh mắt của nàng ngăn lại, chỉ đành phải nhảy xuống trên vai nàng, hóa thành ánh sáng bay về điện Cửu Trọng.
Thời điểm bị cưỡng chế mang tới Điện Chấp Pháp, Phục Nguyên nghiêm chỉnh đang ngồi ghế thủ tọa, ánh mắt lạnh lẽo giống như lưỡi đao rơi vào trên người Thiên Âm.
"Sáu năm trước, ngươi tới đến Thái A, được tôn thượng thu làm đệ tử, dưỡng dục thành người." Hắn vừa mới mở miệng, cũng là nói lên chuyện cũ, Thiên Âm hơi cảm thấy ngoài ý muốn, cúi đầu không lên tiếng.
"Công ơn nuôi dưỡng, ngươi có từng quên?"
Làm như không có ý định cho Thiên Âm cơ hội trả lời, hắn lại nói: "Thái A bởi vì ngươi mà gặp nạn, thương vong vô số, Lưu Cẩn Huyền Lam vì bảo vệ ngươi chu toàn mất đi tánh mạng, ngươi từng có nửa phần áy náy nửa phần cảm kích không?"
"Ma tộc làm tổn thương đám người trong Tiên môn ta, Thái A gặp đại nạn bị diệt môn, đã kết làm thù không đợi trời chung với Ma tộc, ngươi có từng đứng ở trên lập trường Thái A oán hận một chút nào không?"
"Thái A đối với ngươi hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi ngầm lui tới với Ma Nữ, dây dưa không rõ với Mặc Tử Tụ! Tự ngươi nói, ngươi nên giết hay không nên giết? !" Phục Nguyên tức giận không chịu nổi, một chưởng vỗ bể tay vịn chỗ ngồi.
Thiên Âm có vẻ mặt gì không người nào nhìn thấy, chỉ nhẹ nhàng đơn thuần trả về hai chử: "Nên giết."
Cổ họng Phục Nguyên cứng lên, lửa giận toàn bộ tiêu tán, chờ đón chính là là thất vọng, kèm theo sát khí: "Đã như vậy, ngươi chính là thừa nhận mình cấu kết với Ma tộc, muốn gây bất lợi đối với Thái A?"
Thiên Âm ngẩng đầu, tròng mắt đỏ hoe: "Ta chẳng hề cấu kết với Ma tộc, gây bất lợi đối với Thái A."
"Còn nguỵ biện!" Phục Nguyên đi xuống bậc thang, đi tới trước mặt nàng, trầm giọng quát lên: "Bạch Dao đúng là được ngươi cứu đi? Phản đồ Phương Diệc Nhiên cũng do ngươi thả ra?"
". . . . . ." Thiên Âm không phản bác được, một hồi lâu, đón nhận ánh mắt giận dữ của hắn, nhỏ giọng hỏi: "Phục trưởng lão, chuyện của Phương sư huynh và
Trong mắt Phục Nguyên lóe lên ánh sáng: "Không thể!"
Hắn vẫy lui những người còn lại, cho đến trong điện chỉ còn hai người hắn và Thiên Âm, hắn đóng cửa lại, giải trừ tiên liên trên người Thiên Âm.
"Phục trưởng lão Thiên Âm kinh ngạc mà chấn kinh, ngơ ngẩn nhìn gương mặt lạnh như băng của hắn, không biết nói cái gì cho phải.
Hắn hỏi: "Biết vì sao ta muốn mở trói ngươi không?"
". . . . . . Không biết."
"Bởi vì ta muốn cho ngươi chịu hình phạt." Phục Nguyên nhìn mặt nàng trắng bệch: Hhình phạt Dịch Cốt." Dừng một chút, lại nói: "Về phần Phương Diệc Nhiên, ta sẽ tự tay bắt hắn trở về."
Thiên Âm đối với truyền thuyết hình phạt Dịch Cốt đó vẫn là tương đối sợ hãi, nghe hắn vừa nói như vậy, thân thể không khỏi run rẩy. Nhưng vừa nghĩ lại tự an ủi mình, lúc này không phải là thời cơ tốt để thể hiện ta có dũng cảm hay không sao?
Mạnh mẽ nở nụ cười tươi trên khuôn mặt, nói: "Không phải chỉ là Dịch Cốt thôi sao, Phục trưởng lão xin cứ tự nhiên."
Phục Nguyên: ". . . . . ."
Thiên Âm nghĩ lại, trong lòng lại không có cảm giác gì, so với Hồng Trang, nàng tự nhận là mình lương thiện vô cùng, nhưng Hồng Trang giết hại đồng môn là nàng, vẫn như cũ sống rất thoải mái, nàng cũng chỉ là cứu một người của Ma tộc, liền đã chịu hình phạt Dịch Cốt đó, khó tránh khỏi trong lòng sinh oán, vì vậy châm chước nói: "Phục trưởng lão, ta cũng không cấu kết với Ma tộc, vì sao phải chịu hình phạt Dịch Cốt đó?"
"Ngươi không phục?"
"Ta không phục!"
"Dựa vào ngươi đường đường là đệ tử Tiên môn, có lui tới với người của Ma tộc đã là xúc phạm môn quy. Về phần có tồn tại hay có ý đồ bất lương với Tiên môn không, lại là chuyện khác." Phục Nguyên nhíu chặc lông mày: "Tôn thượng bảo vệ ngươi quá tốt, nên để cho ngươi quên, trên thế gian này, ngươi còn chưa đủ tư cách hành động tùy ý."
Thiên Âm còn muốn nói gì nữa, đột nhiên thân thể bị một luổng lực lượng vô hình cầm giữ không có khả năng nhúc nhích, đối diện với Phục Nguyên đang vươn tay, một thanh đao trong suốt xuất hiện trong tay hắn.
"Ngươi vừa vào Tiên môn ta, nhất định phải tuân theo quy củ Tiên môn. Sáu năm trước, sư phụ ngươi lấy thân thể Tiên Tôn ở chỗ này chịu hình, hôm nay ngươi, cũng không ngoại lệ. Đã làm sai chuyện, nhất định cần phải trả giá thật lớn!"
Thời điểm khi lưỡi đao xuyên thấu qua da chạm được xương cốt, một luồng khí lạnh trong nháy mắt đánh úp tới thân thể, mang theo đau đớn bén nhọn, xông vào linh hồn.
"A ——!"
Một đao đi xuống, nàng đã không chịu nổi, mồ hôi lạnh như mặt nước thấm ướt xiêm tóc và y phục.
"Sư phụ dừng tay!"
Đột nhiên ngoài điện truyền đến tiếng la lo lắng của Phương Diệc Nhiên, con mắt Phục Nguyên trầm xuống, thu thuật pháp, để cho Thiên Âm khôi phục lại tự do. Nàng ở trong lòng mắng to Phương Diệc Nhiên.
Đi đều đi rồi, trở về làm gì! !
Nhưng nàng cũng hiểu, có vài thứ, không phải dễ dàng mà có được như vậy.
Phục Nguyên như gió lướt đi, Thiên Âm nhịn đau theo sát mà ra, chỉ thấy Phương Diệc Nhiên đang bị chúng đệ tử Điện Chấp Pháp vây vào giữa, một thân áo xanh nhiễm máu, vẻ mặt nhợt nhạt.
Ánh nắng sáng sớm ấm áp, mặc dù lấy mắt nhìn lại, cũng không cảm giác chói mắt. Chiếu ở trên thân người, ấm áp giống như tay của mẫu thân chậm rãi phất qua, để cho trong lòng người bình tĩnh.
Thiên Âm cố gắng nháy mắt cho Phương Diệc Nhiên, đối phương làm như không thấy, phịch một tiếng quỳ xuống đất.
"Sư phụ, đồ nhi bất tài Phương Diệc Nhiên, trở lại xin tội! Xin bỏ qua cho Thiên Âm, nàng không có liên quan đến chuyện này!"