Editor: Tiểu Ly Ly.
Ngày thứ hai, Điện Chấp Pháp truyền ra tin tức, Huyền Tề tự mình thả Thiên Âm, phạt Diện Bích trăm năm, không cho bước ra cửa phòng một bước!
Có người kinh ngạc có người vui mừng, cũng có nhiều người than vãn: người có quan hệ với Thiên Âm, bây giờ đều gặp khó khăn.
Khó tránh khỏi, làm cho người ta muốn cách xa Thiên Âm.
Phục Nguyên không tiếp tục nhốt Thiên Âm vào Huyễn Hải, bởi vì sau khi Lưu Quang mang theo Huyền Tề rời đi, Phục Nguyên vẫn không có động tác nào, Phong Thanh Dương bay tới, cười nói câu: "Chưởng Môn Thanh Đại cầu tình cho người, nên ngươi được miễn khỏi hình phạt."
Cho đến trở lại điện Thái A, trong đầu Thiên Âm, vẫn là nụ cười thoáng qua của Phong Thanh Dương.
Khiến cho cả người nàng run rẩy.
Nàng chỉ cảm thấy, hôm nay mình, ở Thái A khó đi nửa bước.
Đông Phương đang cụng rượu với Thiên Nam, bỗng dưng nhìn thấy Thiên Âm như có điều suy nghĩ từ từ bước vào điện Vãn Nguyệt, hai người dừng động tác lại vẻ mặt giống như bị đông cứng, nhìn nàng chằm chằm thật lâu, đột nhiên đồng loạt nhảy đến trước mắt nàng, ôm nàng vào trong lòng!
"Thiên Thiên!"
"Tiểu sư muội!"
Đông Phương và Thiên Nam đồng thanh kêu gọi, tình cảm vui sướng đầy tràn cả khuôn mặt.
Lòng của Thiên Âm, giống như có thứ gì nhẹ nhàng chạm xuống, khí tức ấm áp bao bọc nàng.
Nàng từ cánh tay của hai người thoát ra, một dáng vẻ bị cợt nhã, đôi tay che ngực, đỏ mặt thét chói tai: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Hai đấng mày râu đồng thời sững sờ, nhìn tay của mình một chút, lại liếc mắt nhìn lẫn nhau, nhìn Thiên Âm giống như nhìn kỳ trân dị thú. Đông Phương nói: "Thiên Thiên, ở đây trong mắt ta muội chẳng qua chỉ là một đứa bé."
Thiên Nam cũng giúp nói: "Đúng vậy, ta và Đông Phương cũng sống nhiều hơn hai trăm năm rồi."
"Ta mặc kệ!" Thiên Âm kìm nén đỏ mặt: "Ta bị thương tổn, các huynh phải bồi thường!"
Hai người rống to: "Cái người vô sỉ keo kiệt muốn lừa gạt tống tiền này!"
Hai tay Thiên Âm xoa xoa vào nhau: "Các huynh nói đúng rồi."
". . . . . ."
". . . . . ."
Thời điểm bị Thiên Âm trêu chọc tới đỏ mặt tía tai, Thiên Âm xoay chuyển lời nói, hỏi: "Sư phụ đâu?"
Đông Phương tức giận quăng câu: "Sư phụ đi Yêu Giới rồi."
Đã nói Phong Thanh Dương sao có thể tốt bụng thả nàng ra ngoài, thì ra là Trọng Hoa không có ở đây. Chỉ là, hắn thật có lòng tốt như vậy?
Thiên Âm suy sét tự định giá chốc lát liền hồi hồn, không hiểu hỏi "Sư phụ đi Yêu Giới làm cái gì?"
"Còn có thể làm cái gì, ban đầu ngươi không phải là bị một đám hồ ly tinh lấy máu sao, lão nhân gia sư phụ đi báo thù cho muội."
"Nhưng sư phụ một người một mình xông Yêu Giới chẳng phải là rất nguy hiểm sao? !" Thiên Âm hung ác nhìn chằm chằm hai người: "Các huynh sao không ngăn ngài? !"
Đông Phương và Thiên Nam song song đều bày ra vẻ mặt không tự nhiên, lầm bầm nói: "Trừ muội ra, ai dám ngăn cản sư phụ, người nào lại cản được. . . . . ."
Thấy Thiên Âm tức giận rất có vẻ muốn đi liều mạng, Thiên Nam quả quyết hỏi "Ta nghe nói Huyền Tề đi cứu muội, sao liền bị đuổi kịp à?"
Thiên Âm đột nhiên trầm mặc lại, đang nhìn bầu trời.
Trong viện anh đào như đang tung bay, mùi rượu nhẹ nhàng bay trong gió.
Hồi lâu, nàng nói: "Bắt được sẽ tốt hơn."
Đông Phương và Thiên Nam nghe xong lời này, một người vội vàng quở trách Thiên Âm, một người vội vàng giảng thuyết đạo lý lớn, Thiên Âm mắt điếc tai ngơ, đi thẳng tới bàn đá bên cạnh cây hoa anh đào ngồi xuống, cầm một ly rượu uống sạch, mang theo vẻ mặt hài lòng muốn rời đi.
Đông Phương lại đột nhiên dừng lại quở trách, giọng nói có chút cổ quái: " Thiên Âm, vì sao muội tình nguyện gả cho Thanh Huyền cũng không muốn gả cho Huyền Tề?"
Bước chân Thiên Âm ngừng lại một chút, lại tiếp tục đi, cũng không quay đầu lại mà nói: "Họa thủy đương nhiên phải chảy về phía ruộng người ngoài."
***
Trọng Hoa không có ở đây, ngay cả vẻ hăng hái xuất môn Thiên Âm cũng không có. Cả ngày nằm ở trên cây hòe cổ thụ đếm ngày trôi qua. Càng tới gần ngày lập gia đình với Thanh Huyền, trong lòng nàng càng lo lắng.
Lo lắng tiếng cười của Phong Thanh Dương ở trên đỉnh Thái A kia.
Đến nay Hồng Trang vẫn chưa có tỉnh lại, nghe nói là bị cô ấy là một mũi tên đả thương, tổn hại tới lục phủ ngũ tạng. Phong Thanh Dương thận trọng che chở, nhưng vẫn không thấy Hồng Trang chuyển biến tốt.
Trọng Hoa đi Yêu Giới, không chút tin tức. Từ sau chuyện của Lưu Quang và Huyền Tề xảy ra, Lưu Quang vẫn sống ở trong điện, không biết đang bận rộn gì. Thiên Âm không muốn đi quấy rầy hắn.
Trong thời gian này, Trường Khanh tới tìm nàng. Nói này nói nọ nói một tràng, cuối cùng mới hỏi câu kia: "Thiên Âm, ngươi hận ta sao?"
Thiên Âm nói: không hận. Nhưng hận Hồng Trang.
Sau lần đó Trường Khanh mấy ngày vẫn chưa từng tìm đến nàng.
Thiên Âm nghĩ, hắn ở giữa tình bạn và tình yêu, cuối
Nàng cố chấp đối với Trọng Hoa, trừ lần đó ra, hình như cũng đặc biệt thoải mái. Cho dù nghĩ đến sau này Trường Khanh có thể đối địch với nàng, nhưng trong nhưng trong lòng chỉ có vài phần phẫn uất không buông.
Nhưng sáng sớm ngày nào đó, nàng không lo lắng bước đi thong thả ra cửa điện thì lại phát hiện Trường Khanh mặt tiều tụy đứng ở dưới tàng cây, thấy nàng, sững sờ nói ra một câu: nếu Hồng Trang tổn thương ngươi lần nữa, ta tự tay giết nàng.
Lúc hắn nói lời này, cảm xúc không có phập phồng. Thâm chí là bình tĩnh dáng vẻ lạnh lùng, theo nhận thức của Thiên Âm, tính cách của Trường Khanh chỉ sợ thiên hạ không loạn thì nay đã sai lệch quá nhiều.
Sau đó hắn lại nói vài lời, không biết có phải cố ý hay không, chuyện hắn nói đều có liên quan đến Huyền Tề.
Hắn nói, ngày đó Huyền Tề nói muốn theo nàng làm hồi môn, trở lại Điện Chấp Pháp nhốt mình ở trong phòng uống say mèm. Trong miệng không ngừng hô tên của nàng.
Hắn nói, Huyền Tề trong điện Lưu Vân mở ra một không gian, nuôi trên trăm con Tiên Hạc, vì nàng.
Hắn nói, Huyền Tề lặng lẽ chạy đến nơi của Thanh Huyền, cho đến khi Thanh Huyền bị buộc phải nhớ kỹ tất cả yêu thích của nàng hắn mới bỏ qua. Nói đúng hơn là không mặc kệ nàng đi tới chỗ nào, hắn đều muốn bảo vệ thật tốt.
Cuối cùng hắn nói: "Thiên Âm, có vài người, là cả đời ngươi cũng truy đuổi không tới. Nhưng có vài người, vĩnh viễn có thể đứng ở bên cạnh ngươi cho ngươi ánh mặt trời ấm áp. Ngươi sẽ không biết, thời điểm khi ngươi cố gắng ngưỡng mộ người trong lòng của ngươi, có vài người tịch mịch đứng ở phía sau ngươi vì ngươi chờ đợi. Nhìn lâu về phía trước, không ngại thỉnh thoảng quay đầu lại, có lẽ ngươi có thể tưởng tượng người bị ngươi quên mất. Huyền Tề hắn. . . . . . Cũng không muốn làm ca ca của ngươi."
Lúc này, Thiên Âm nằm ở trên cây, liền nghĩ tới lời nói hôm đó của Trường Khanh. Thời tiết này, giữa trưa ánh mặt trời thật ấm áp, giống như tiếng cười của người nào đó, bao dung tất cả.
Trong trí nhớ, thiếu niên có một chân đi xiêu vẹo, cả người cũng phát ra ánh sáng, nụ cười tươi đẹp như gió mát mùa xuân: "Ta tên là Huyền Tề, Tiểu Bất Điểm ngươi tên là gì?"
Còn có đêm hôm ấy, ánh mắt ẩn nhẫn đau khổ.
Thiên Âm không khỏi có chút phiền não, nhảy xuống cây bay đến điện Lưu Vân.
Hoa sen trong hồ, Lưu Quang nằm ở trên thuyền nhỏ, tùy ý xuyên qua. Hắn hơi nhắm mắt, tựa như đang hưởng thụ, tựa như đang nghỉ ngơi. Trên dung nhan tuyệt lệ hé lộ nụ cười yếu ớt, giống như hợp thành tất cả sắc hoa trong thiên địa.
Thiên Âm không lòng dạ nào thưởng thức cảnh đẹp, rơi xuống đất liền lớn tiếng kêu gọi: "Lưu Quang, ta muốn xem Tiên Hạc mà Huyền Tề ca ca nuôi cho ta một chút!"
Lưu Quang nhướng nhướng mày, cười nhẹ nói: "Đám Tiên Hạc kia sớm bị tiểu tử Huyền Tề kia phóng sanh. Nói ngươi không cần." Nhìn nàng mấy lần, vẻ hài hước nổi lên trên gương mặt xinh đẹp của hắn: "Lúc này mới nửa tháng không thấy, ngươi liền muốn tiểu tử kia? Ngay cả hắn nuôi Tiên Hạc cũng đều muốn?"
Thiên Âm cả kinh.
Cũng đã nửa tháng rồi sao?
Thu lấy vẻ mặt của nàng vào đáy mắt, Lưu Quang nhẹ nhàng nhảy một cái liền đến bên người nàng, cánh tay khoát lên vai nàng, nói trực tiếp: "Đừng đi nhìn, người ngủ có gì đẹp mắt, vẫn là nên quý trọng người trước mắt, nhìn ta thêm mấy lần đi. Đối với việc ngươi gả cho người, trên trời dưới đất ta đây là mỹ nam tử tuyệt vô cận hữu*, ngươi muốn nhìn cũng không nhìn được nữa rồi."
Tuyệt vô cận hữu*: có một không hai.
"Lưu Quang?"
"Hả?"
Thiên Âm tiến tới, trong ánh mắt chân thành lộ ra tò mò: "Có người nói ngươi da mặt dày hay không?"