Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly

Hoa Tưởng Dung xấu hổ sờ sờ vành tai, dường như cười một tiếng: "Ta chỉ muốn ngươi hứa hẹn."

"Lời hứa của ta?" Thiên Âm trên dưới suy tính nhìn hắn một lần, nhíu mày: "Chỉ đơn giản như vậy?"

"Chỉ đơn giản như vậy."

Thiên Âm sâu sắc cảm giác chính mình chiếm tiện nghi, vui mừng hớn hở: "Tốt lắm. Ngươi cần ta hứa hẹn cái gì cho ngươi?"

Vẻ mặt Hoa Tưởng Dung có mấy phần cổ quái: "Tương lai, cho dù xảy ra chuyện gì, ngươi không thể làm tổn thương sinh linh Yêu Giới của ta."

"......" Khóe miệng Thiên Âm co giật: "Ngươi có phải, quá xem trọng ta hay không? Chính là đám hồ ly giảo hoạt tinh ranh kia?" 

"Ta đây gọi phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện!" Hắn chu đôi môi đỏ au, như có chút uất ức. Nhưng Thiên Âm biết, người càng được xem là vô hại, có lúc càng nguy hiểm.

Nàng nghĩ, cũng chỉ là một cam kết liền có thể tìm được biện pháp cứu sư phụ, chuyện tiện nghi như vậy, cớ sao mà không làm? Vì vậy sảng khoái đồng ý: "Ta đồng ý với ngươi, ngày sau cho dù có xảy ra chuyện gì, ta quyết không tổn thương sinh linh Yêu Giới một phần!" Nghĩ lại, vẫn còn có chút thua thiệt, liền hỏi: "Nhưng nếu người của Yêu Giới các ngươi nhất định muốn tìm ta gây phiền toái thì sao?" 

Hoa Tưởng Dung làm ra vẻ kinh ngạc: "Làm sao có thể? Trước tìm ngươi phiền toái là tiểu hồ ly cứng cổ cứng đầu tham lam thành tánh của nhà ta, muốn đoạt được Thần Tàng. Bọn họ đã chết. Ngày sau người Yêu Giới, sẽ không có người đến tìm ngươi nữa. Sư phụ ta nói rồi, nhất định pải nịnh bợ ngươi cho tốt."

Thiên Âm không nhớ rõ mình từng có giao tình với hồ ly tinh, ngạc nhiên nói: "Sư phụ ngươi là ai? Hắn biết ta?"

"Hắn nha......" Hoa Tưởng Dung rũ mắt xuống, trong lời
nói như có ngụ ý: "So với bất kỳ kẻ nào trên thế gian này, hắn rất quen thuộc với ngươi." Không đợi Thiên Âm hỏi nữa, hắn miễn cưỡng phất tay: "Nói tóm lại, ngươi tuân thủ lời hứa, ta cho ngươi biết biện pháp cứu Trọng Hoa. Những thứ khác, ngày sau ngươi tự sẽ biết được." 

Lời nói đến đây, hai người coi như là đã đạt thành nhận thức chung.

Lúc này Thiên Âm không biết, tương lai không lâu, sống chết của Lục giới chỉ ở trong lòng tay của nàng, khi đó Yêu Giới có được lời hứa hôm nay của nàng, ở các giới đều rung hỗn loạn lo lắng gần như sắp bị hủy diệt, duy nhất chỉ có Yêu Giới là bình yên vô sự. 

Lần này, mục đích cuối cùng mà Hoa Tưởng Dung rời khỏi Yêu Giới, cũng chẳng qua là muốn đòi một lời hứa hẹn này thôi.

Hoa Tưởng Dung nhìn nàng một hồi lâu, hỏi một câu: "Ngươi sợ chết sao?"

Thiên Âm sững sờ, nhưng cũng cận kẽ đáp: "Vậy phải xem chết như thế nào. Nếu vì người ta quan tâm mà phải đi tìm chết, ta không sợ. Nếu khiến kẻ thù của ta lấy cái chết đi tổn thương người ta quan tâm, ta liền sợ."

Hoa Tưởng Dung trầm mặc không nói. Hồi lâu, hắn nói: "Nếu cứu sư phụ ngươi mà muốn ngươi chết, ngươi còn muốn cứu sao?"

"Cứu." Thiên Âm phẩy nhẹ tuyết trên đất, tùy ý ngồi xuống, ngắm nhìn phòng của Trọng Hoa, nhẹ giọng nói: "Ta vẫn nói muốn bảo vệ sư phụ, nhưng luôn là gây họa cần sư phụ tới bảo vệ ta. Lần này cũng là như thế. Sư 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện