*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
Phương Diệc Nhiên đang tụ họp tướng sĩ, Thiên Âm cách trăm mét, xa xa âm thầm ngoắc hắn tới.
Hắn bước nhanh chạy tới, Thiên Âm vội la lên: "Phương sư huynh, van ngươi giúp ta một việc!"
"Là chuyện gì? Ngươi nói đi."
Môi Thiên Âm khẽ run, ngón tay khẩn trương trắng bệch: "Ta muốn, trở về Thái A!"
Phương Diệc Nhiên suy nghĩ một cái chớp mắt, nghĩ đến tin tức Trọng Hoa thành thân bị nàng biết được. Hắn không nhịn được thầm than, mặc dù Mặc Tử Tụ phong tỏa tất cả tin tức từ Tiên giới, nhưng vẫn sẽ có phát sinh ngoài ý muốn.
Hắn hỏi: "Sau khi trở về, ngươi có thể đạt được điều mình muốn sao?"
"Ở trước mặt sư phụ, Vô Tư làm bộ như từ bi ôn hòa, nhưng nàng thật sự không phải là như thế. Mặc dù ta cũng không chiếm được cái gì, nhưng ta cũng không thể ngồi nhìn nàng cứ như vậy mà thành thân với sư phụ. Nàng căn bản không xứng!" Thiên Âm siết chặt quả đấm lại buông ra: "Phương sư huynh, ta thích sư phụ, ngươi biết, đúng không?"
Phương Diệc Nhiên không trả lời thẳng thắn, im lặng hồi lâu, nói: "Tối nay Ma Tôn sẽ đi biển Vô Vọng thả Tru Tiên ra, nếu muốn rời đi, chỉ có thể nhân lúc thời gian ngắn ngủi này." Dừng một chút: "Ta tự mình hộ tống ngươi đi Thái A."
"Không được." Toàn thân Thiên Âm đột nhiên buông lỏng, giống như đã trải qua một cuộc đại chiến, trên lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, nàng cười cười, mặt tái nhợt dâng lên màu đỏ ửng: "Dù sao ngươi đã là người của Ma tộc, đi Tiên giới khó tránh khỏi sẽ bị người chém giết. Ta thì khác, ta là người phàm, huống chi chân chính người đã gặp ta cũng không có nhiều, ta dễ dàng thay đổi dung nhan một chút, lừa gạt vượt qua kiểm tra tiến vào Thái A không có vấn đề."
Gương mặt lạnh lùng tuấn tú của Phương Diệc Nhiên, hiện lên lạnh nhạt mà tịch mịch cười yếu ớt: "Ta sống cũng chẳng qua là cái xác không hồn. Có thể giúp ngươi, Bạch Dao Dao dưới suối vàng biết, tất nhiên cũng tán thành ta làm như vậy. Ngươi đừng tiếp tục tranh giành với ta, nếu như ngươi không để cho ta đi cùng, vậy chuyện này liền đến đây thôi, ngươi liền an tâm
sống ở Ma giới, nơi đó cũng đừng đi."
Thiên Âm suy nghĩ chốc lát, cho phép.
Ban đêm, quả nhiên Mặc Tử Tụ đi biển Vô Vọng. Trước khi ra cửa, hắn cố ý đưa áo choàng cho Thiên Âm, dặn dò nàng nói ban đêm ở Ma giới có gió lớn, ngàn vạn lần đừng để cảm lạnh. Còn phân phó đầy tớ đưa một chút lửa than đặt ở phòng nàng.
Thiên Âm biết những chậu lửa than kia là đêm trước hắn đi Nhân giới đặt mua, chính là vì sợ thân thể phàm nhân như nàng không chịu được lạnh.
Nàng ghi nhớ tất cả ở trong đáy lòng, trong lòng vừa cảm động lại áy náy đầy phức tạp.
Nhưng nàng vần muốn đi.
Hai người chân trước bước vào Truyện Tống Trận, bóng dáng của Mặc Tử Tụ và Bạch Hà liền xuất hiện bên cạnh Truyện Tống Trận.
Bạch Hà hỏi: "Chủ Thượng đã biết nàng có lòng rời đi, vì sao không ngăn cản?"
Hai tay Mặc Tử Tụ chắp sau lưng, tóc trắng bay trong gió, tay áo bồng bềnh, ánh mắt tươi cười của giống như một vũng đầm băng ngắm không thấy đáy, hắn nói: "Thiên Âm là một cố chấp người, vì Trọng Hoa, nàng có thể cố chấp đến Lục thân bất nhận*. Cho dù Bổn tôn có ép buộc nàng, nhưng mà cũng chỉ đổi lấy chán ghét của nàng mà thôi. Chỉ có để cho nàng nản lòng thoái chí, đánh nát phần cố chấp ở trong lòng, lòng của nàng mới có thể chân chính, có thời gian để dung nạp những người khác." Nhớ tới dáng vẻ lạnh lùng của Trọng Hoa ở Băng Vực, khóe miệng hắn hiện ra vẻ kiên cường kiêu ngạo: "Bổn tôn sẽ chờ nàng, một thân thương tổn tới tìm kiếm ấm áp từ bổn tôn."
Lục thân bất nhận*: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
"Lần này Chủ thượng sẽ nhúng tay vào sao?"
Bạch Hà thận trọng hỏi, chỉ sợ hắn nói một chữ “muốn”. Bởi vì hắn ta hiểu