Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Ly Ly.

Năm đó, Trọng Hoa ở lễ trưởng thành, từ trong tay của phụ thân Lưu Cẩn nhận lấy kiếm Thái A thì liền thề, đến suốt cuộc đời, đều lấy sinh mạng dâng hiến cho Tiên giới, dâng hiến cho Thái A.

Lại chưa từng nghĩ tới thậm chí chưa bao giờ suy nghĩ, trong sinh mệnh ngàn năm như một ngày của hắn, sẽ xuất hiện một tiểu đệ tử tên là Thiên Âm.

Lưu Quang nói: Trọng Hoa, ngươi có thể còn sống, không phải là bởi vì Thượng thiên chăm sóc, là bởi vì ngươi có một đồ đệ tốt cam nguyện dùng tánh mạng tới cứu vớt ngươi!

Hắn liều mạng muốn xông phá phong ấn Vô Nhai lưu lại, nhớ lại đệ tử từng nguyện ý dùng tánh mạng cứu vớt mình. Nhưng thử qua, chính là vô ích.

Vì vậy hắn chỉ có thể đến hỏi Thiên Nam, đi hỏi Đông Phương, đi từ trong miệng người khác, hắn biết sự thật bên trong, thật sự có một nữ đệ tử tên là Thiên Âm.

Sau khi hắn biết tất cả về chuyện của nàng, hắn vẫn không nhớ nổi nàng.

Nhưng không cách nào quên nàng nữa.

Không cách nào quên được nàng thoi thóp một hơi nằm ở trong ngực Mặc Tử Tụ mạnh mẽ chống lên đôi mắt y hệt chấm nhỏ nhìn mình bằng ánh mắt nhớ nhung.

Trọng Hoa trầm mặc, có gió nắm kéo tay áo bào của hắn, giống như âm thanh của tất cả mọi người ngoài kết giới kéo trái tim hắn càng băng giá.

Hắn muốn bảo vệ đứa bé này —— đây là chấp niệm trong đáy lòng hắn, cũng giống như chấp niệm hắn muốn bảo vệ Tiên giới! 

Hắn tự tay muốn cầm cổ tay Thiên Âm, Phong Thanh Dương đột nhiên hô to một tiếng “Tôn thượng”, hắn giơ tay chỉ vào đệ tử đang sợ hãi đứng dưới bậc thềm Thái A: "Những người đệ tử này là lúc hai năm trước Thái A bị vây công may mắn còn sống sót, bọn họ vô tội! Chẳng lẽ Tôn thượng nhẫn tâm để cho cơn ác mộng trong lòng bọn họ lại xuất hiện sao?" 

Trọng Hoa bình tĩnh nhìn Phong Thanh Dương, mặc cho tiếng người huyên náo quanh mình. Rất lâu sau đó,
cho đến bên trán Phong Thanh Dương đổ mồ hôi lạnh như mưa, hắn mới lạnh lùng hỏi "Ngươi là muốn tánh mạng bổn tôn hay là tánh mạng Thiên Âm? Hoặc là muốn cả hai?"

Sắc mặt Phong Thanh Dương đại biến, cố gắng bình tĩnh nói: "Tôn thượng nói thế là ý gì? Bổn tọa không hiểu rõ lắm. Bổn tọa chỉ muốn cho Tôn thượng biết, lần này nếu tôn thượng khư khư cố chấp, bởi vì vậy mà tử thương vô số, Tôn thượng cũng sắp trở thành Tội Nhân Thiên Cổ của Tiên giới!" 

Trọng Hoa bắt đầu tìm tòi, Tam Trưởng Lão lập tức bị ngoại lực khống chế lao ra từ trong đám người, nhếch nhác rơi xuống đất, y phục đầu tóc dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi. 

Phong Thanh Dương thấy hắn, khóe mắt hung hăng vừa kéo, sau một khắc cũng cố làm kinh ngạc nói: "Tam Trưởng Lão! Ngài đây là thế nào?"

"Ta...... Tôn thượng, ta......" Tam Trưởng Lão làm như xấu hổ không chịu nổi trong lòng khó có thể mở miệng, bỗng cắn răng một cái, ở giữa cái nhìn soi mói của hai người liền tự hủy tiên nguyên!

Trọng Hoa thờ ơ, Phong Thanh Dương khiếp sợ khó tả.

Trọng Hoa nhìn hắn, trong ánh mắt kia không thể nói là thất vọng là bi thương là tức giận hay còn là cái khác.

Nhưng hắn càng như thế, trong lòng Phong Thanh Dương càng thấp thỏm. Hắn biết, Trọng Hoa có thể bắt được Tam Trưởng Lão tung tin đồn thúc giục đám quần chúng gây chuyện hỏi tội Trọng Hoa và Thiên Âm, tất nhiên cũng hiểu biết người đúng sau chuyện này là mình và Vô Tư. 

Nếu chuyện này đã bị vạch trần, liền tương đương với tên đã lắp vào cung, hắn đã mất đường lui, cũng không có gì đáng sợ.

Nghĩ như vậy, Phong Thanh 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện