*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Tiểu Ly Ly.
Không nhìn ánh mắt sát khí đằng đằng của mọi người, Thiên Âm quay đầu lại phá rách kết giới, nhưng không phá được lại bị bắn trở về.
Trọng Hoa bày ra kết giới, sao có thể để nàng dễ dàng phá vỡ!
Trong lòng Đông Phương vừa tức giận lại đau thương, giọng nói cũng nhanh chóng thay đổi: "Ngươi nha đầu ngốc này, chạy mau!"
Thiên Nam chỉ hận không thể cầm kiếm gõ ra xem trong đầu nàng chứa những thứ gì!
Mặc cho Đông Phương và Thiên Nam khuyên can như thế nào, Thiên Âm đến cuối cùng vẫn còn dứt khoát ở lại.
Trốn? Lúc trở lại liền không lựa chọn chạy trốn, hôm nay nàng càng sẽ không trốn!
Nàng nhìn về phía điện Cửu Trọng cao giọng hô lên: "Sư phụ! Đệ tử bất tài Thiên Âm trở lại nhận tội, chỉ cầu sư phụ ra cửa nhìn thấy!"
Trong điện Cửu Trọng không có tiếng động, giữa không trung đám người châm biếm nhìn nàng.
Đông Phương khó khăn mở miệng: "Thiên Thiên, sư phụ đã trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, sẽ không ra gặp ngươi! Đừng cố chấp như vậy! Chạy trốn quan trọng hơn!"
Thân thể Thiên Âm lắc lắc, giật giật khóe miệng: "Ta không tin sư phụ thật muốn trục xuất ta khỏi sư môn!"
Nàng không phải là không có nghe được câu “trục xuất khỏi sư môn” kia, nhưng loại tình huống kia, nàng không cách nào quay đầu lại. Lúc này sư phụ trốn tránh không gặp, mặc cho sau lưng mọi người vây giết nàng, dù là không tin cũng phải tin.
Trong lòng vô cùng khó chịu, cổ họng ê ẩm, nàng liều mạng muốn đè khí tức này trở về, nuốt một cái, lại nếm được mùi máu tươi.
Trong lòng của nàng, chỉ một ý niệm lặp đi lặp lại: sư phụ không cần ta nữa, sư phụ không cần ta nữa......
Cho nên nàng mạo hiểm, dù là có nhận được kết cục chắc chắn phải chết cũng muốn trở lại, không chỉ là muốn nhìn thấy sư phụ một lần cuối, cầu được hắn tha thứ sao? Nhiều năm như vậy, sư phụ chính là bầu trời của nàng, ngày hôm nay cũng sụp đổ, trong tầm mắt, ánh sáng cũng hoàn toàn biến mất.
Nhưng chết đi như vậy, nàng không cam lòng!
Tại sao có thể cam tâm!
Hồng Trang trong đám người, nhìn bóng dáng đơn bạc tiêu điều của nàng, chỉ cảm thấy sung sướng! Hồi tưởng qua nhiều năm như vậy, nàng hao tổn tâm sức muốn tánh mạng của Thiên Âm, ba phen mấy bận đều được Trọng Hoa cứu sống. Hôm nay nàng hai bàn tay trắng, Trọng Hoa cũng vứt bỏ nàng ta không để ý, loại tuyệt vọng này, làm Hồng Trang nhiệt huyết sôi trào.
Mà một khi dâng trào liền dễ dàng kích động, người trở nên kích động này sẽ khinh suất.
Hồng Trang sửa sang lại dung nhan, lấy một loại tư thái cao ngạo bay về phía trước của mọi người, mắt nhìn Thiên Âm thất hồn lạc phách, hừ hừ nói: "Thiên Âm, ngay cả Tôn thượng cũng đều khinh thường quen biết đồ đệ là ngươi, ta xem ngươi nên bó tay chịu trói đi, chớ giãy giụa không cần thiết. Ngươi tự mình thả Mặc Tử Tụ, tội ác tày trời, hôm nay có can đảm trở lại Thái A, ngươi cho rằng còn có thể sống được đi ra ngoài sao?"
Lời này nói vô cùng xuôi thuận, Hồng Trang chợt cảm thấy cơ thể và đầu óc thông suốt. Lúc này Thiên Âm ở trong mắt nàng, cũng chỉ là chó rơi xuống nước, nếu không nhân cơ hội ra sức đánh một phen, nàng có lẽ sẽ mất ngủ một đời.
Nghĩ đến ngày xưa làm rất tốt, ít nhất tự nhiên tưởng tượng tới có đôi khi có thể khiến tinh thần người ta lấy được thỏa mãn. Bên này suy nghĩ Hồng Trang rất kỳ quái, giống như thấy được kết cục của Thiên Âm bị mọi người loạn kiếm đâm chết vô cùng bi thảm, nhưng Thiên Âm lại đột nhiên lấn người mà lên, ở bên trong hơn trăm người, một tay giữ lại chặt cổ mịn màng cuả nàng!
Hồng Trang hiển nhiên là quên, người lâm vào tuyệt cảnh, đáng sợ nhất.
Đám người Lam Duyệt kinh hãi! Khi nào tốc độ của nàng ngay cả hăn cũng không đuổi kịp?!
Trường Khanh chỉ cảm thấy trong chớp mắt, tình thế đã thay đổi, trước một khắc Hồng Trang còn hung hăng ngang ngược hả
hê, bây giờ lại một hơi treo ngược, gương mặt từ hồng biến tím, hắn vội la lên: "Thiên Âm ngươi mau buông tay!"
Hắn tự tay muốn cướp Hồng Trang đi, Thiên Âm vung cung Nguyệt Thần cản hắn trở về.
Nhìn nhẹ nhàng như đỡ, Trường Khanh lại lăn lộn mấy vòng, đi gần một dặm xa.
Trên mặt Thiên Âm nhẹ nhàng cười khẽ, lông mi vẫn dính lệ, trong mắt cũng là gió nổi mây phun, Hồng Trang bị nàng một tay bóp chặt, trong lòng khuất nhục không chịu nổi, thân thể lại giống như bị giam cầm, động cũng khó động.
"Sư phụ không nhận ta, ngươi thật vui mừng sao?" Mặt của Thiên Âm từng chút từng chút lại gần, Hồng Trang từ trong mắt nàng, thấy được đè nén tuyệt vọng và điên cuồng.
"Thiên Âm! Coi như ngươi giết ta, hôm nay ngươi cũng sẽ chôn theo ta!" Nàng còn muốn đôi lời ngoan độc, răng lại theo tiếng nói run lên bán đứng nỗi sợ hãi trong lòng nàng.
"Chôn theo cái gì, quá xa. Nếu thật sự như vậy, hôm nay ta chết, cũng là Hồng Trang sư tỷ ngươi chôn theo ta!" Dứt lời, khóe miệng Thiên Âm nhếch lên, Trường Khanh bay tới chỉ nghe một tiếng xương nứt, liền trơ mắt nhìn khóe miệng Hồng Trang rơi máu, đỉnh đầu xinh đẹp vô lực rũ cụp.
Ánh mắt của nàng trợn trừng, tựa như giận tựa như kinh sợ, cuối cùng đọng lại đôi mắt xinh đẹp của nàng, là không dám tin!
Trước khi bái sư hai người đã kết liễu ân oán, những năm này đều là miệng Hồng Trang chiếm thượng phong, khắp nơi hợp tác với người khác âm mưu tính toán Thiên Âm, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới, cuối cùng có một ngày như thế này, nàng sẽ chết dễ như trở bàn tay ở trong tay Thiên Âm.
Ở điện Lưu Vân thì nàng cười nhạo Thiên Âm chỉ là một người phàm tục, bị Thiên Âm trả về lấy một câu không ai mãi mãi hèn. Ngắn ngủn chỉ là mấy ngày, nàng chết rồi, Thiên Âm còn sống.
Thân thể Trường Khanh dừng lại, trong nháy mắt hai mắt như tro tàn, nhìn Thiên Âm, hắn hỏi: "Giết nàng, ngươi rất vui mừng sao?"
Thiên Âm ném thi thể vẫn còn hơi ấm ở trong tay ra xa, mắt lạnh nhìn hắn, nụ cười vô lại như cũ, chỉ là nhiều hơn hương vị máu tươi: "Tự nhiên vui mừng. Thật ra thì, ta sớm muốn giết nàng."
Hồng Trang chết rồi, ngay tiếp theo tất cả ân oán giữa các nàng cũng tiêu tán hầu như không còn. Mặc dù nàng vô cùng hận Hồng Trang, nhưng cũng không nghĩ ra thủ đoạn hành hạ đến chết nào, nhẹ nhàng ngắt một cái, nàng tự tay kết thúc tánh mạng của nàng ta, trong lòng Thiên Âm, thản nhiên sinh ra một khoái cảm giải thoát.
Nàng nghĩ, nàng rốt cuộc cũng đã hiểu, vì sao Hồng Trang nhiều lần thấy nàng gặp nạn đều muốn bổ sung một cước. Thì ra là, thời điểm khi thù hận không nên cố ý đè nén, như vậy rất nhẹ nhỏm sung sướng.
Trường Khanh mang theo thi thể Hồng Trang đi mất, nhìn tấm lưng kia, lại có mấy phần chán nản.
Ngón tay Thiên Âm cài nút dây cung, nhẹ nhàng phủi phủi, thu vẻ mặt phức tạp của đám đông vào đáy mắt: "Thường ngày, các ngươi nhiều lần khi dễ ta, muốn giết ta, xem ở mặt mũi của sư phụ, ta chưa bao giờ từng cố ý gây phiền phức cho các ngươi. Ta ẩn