Thiên Âm dần nhắm hai mắt, mồ hôi lạnh to chừng hạt đầu không ngừng trượt xuống như suối, nàng vẫn kiên cường nghễnh cằm, nghe nói thế, chỉ lặp lại một câu kia: "Con không trộm!"
Đệ tử đứng bên cạnh vây xem thấy nàng như thế, có kẻ hả hê, có người thương hại, có người khâm phục. Nhưng không có một ai tiến lên cầu xin tha thứ giúp nàng. Cũng không có gì lạ, Nguyệt trưởng lão ở Điện Tàng Bảo là người mà ai ở tiên môn cũng e ngại, ông ta là sư huynh của Chưởng môn đời trước, có địa vị vô cùng cao thượng, ngay cả Chưởng môn hiện nay cũng phải cung kính gọi một tiếng “sư bá”!
Thử hỏi, lúc này có người nào dám không sợ chết mà cầu xin tha thứ cho một kẻ không có bất kỳ quan hệ nào chứ? Huống chi người ăn trộm thì luôn là kẻ trơ trẽn.
Nguyệt trưởng lão thấy nàng mạnh miệng, vừa giận vừa kinh sợ: “Ngươi thân là đệ tử của Tiên tôn, đã làm chuyện sai trái lại không biết suy nghĩ, chẳng lẽ còn nghĩ cách làm sao để phát huy tối đa phong thái của ăn trộm sao? Ngươi khiến mặt mũi Tiên tôn mất hết rồi!”
Nghĩ đến sư phụ, Thiên Âm nghẹn ngào la lên: “Con không làm cho sư phụ mất mặt, con không trộm bất cứ cái gì cả!”
“Dơ bẩn thì chấp nhận đi, còn muốn chống chết đến khi nào?” Từ trước tới giờ Nguyệt trưởng lão cũng chưa từng thấy nha đầu nào không sợ chết như thế này, nhìn nàng bị mình quất hai roi đau đến run rẩy cũng không kêu tiếng nào, ông không khỏi thở dài: “Trộm chính là trộm, nếu dám làm thì sao không dám nhận?”
“…”
Thiên Âm uất ức, nhưng ở đây ngay cả một người cũng không ai tin nàng. Người hãm hại nàng nhân lúc Nguyệt trưởng lão chưa tới đã vội chạy đi, khiến nàng muốn chứng minh cũng không có người.
“Đùng!”
Một vật nặng rơi xuống, tiếng vang kêu lên khiến mọi người hít vào một hơi lạnh, Thiên Âm mở mắt nhìn sang, trong phút chốc bỗng hốt hoảng, một bóng dáng hoa lệ xuất hiện trước mặt nàng, trên cổ tay quấn ngọc bội cùng lục lạc không ngừng phát ra tiếng vang, tiếng lục lạc vang lên từ xa đến gần ở trong không khí giống như tiếng nước chảy róc rách trong đêm, trong trẻo nhưng mờ ảo.
Rất nhiều năm sau này, nàng vẫn nhớ, nam tử này giống như được bao quanh bởi vô số loài hoa, thế nhưng những tiếng leng keng được phát ra… giống như vỡ vụn.
“Tiểu nha đầu đáng thương, chẳng lẽ ngay cả cầu xin tha thứ
cũng không làm sao?”
Giọng nói dịu dàng, hơi lười nhác nhưng lại mị hoặc âm thầm truyền vào tai nàng.
Thiên Âm cả kinh, vội vàng nhìn rõ người trước mặt: “Hoa tiên tử ca ca?”
Lưu Quang cứng người một lúc lâu, sau đó hàng mi dài run nhẹ, rốt cuộc vung tay lên, thừng tiên đồng loạt rơi xuống đất giống như cỏ dại, hắn tự mình đỡ lấy nàng.
Sau đó không biết trên dưới mà chống lại bộ mặt tức giận của Nguyệt trưởng lão: “Nguyệt trưởng lão, ngài đã lớn tuổi, lại có một đôi hỏa nhãn kim tinh, chẳng lẽ không nhìn thấy trong việc này có oan tình sao? Hài đồng này ngay cả một thuật căn bản cũng chưa tu tập, ngài dựa vào gì mà bảo nó có bản lĩnh xuyên qua kết giới trong Điện Tàng Bảo?”
Hắn phất một tay lên, lập tức trên đất có một người nửa chết nửa sống văng tới bên người Nguyệt trưởng lão, Nguyệt trưởng lão tức giận, nhưng cũng thấy được rõ ràng người này chính là đệ tử trông coi bên ngoài Điện Tàng Bảo, Trường Thanh, ông lập tức đỡ lấy.
Dung nhanh xinh đẹp của Lưu Quang chỉ mang theo sự hời hợt cùng lạnh nhạt: “Xem ra bề dưới của Nguyệt trưởng lão không nghiêm chỉnh, bổn tiên tận mắt nhìn thấy, hắn đưa tiểu nha đầu này vào Điện Tàng Bảo. Đường đường là đệ tử tiên môn nhưng lại làm chuyện ti tiện như thế, bổn tiên không thể nào nhìn được, liền ra tay giáo huấn một trận thay Nguyệt trưởng lão rồi, ngài… sẽ không trách ta nhiều chuyện chứ?”
Nguyệt trưởng lão nhìn Thiên Âm một chút, lại nhìn sang Trường Thanh bên cạnh, bực tức ra lệnh: “Nhốt Trường Thanh lại, trong vòng ba năm không cho bước ra cửa nửa bước!”
“Hừ!” Nguyệt trưởng lão vung tay áo muốn bỏ đi, Lưu Quang lại chậm rãi nói: “Vô duyên vô cớ phạt tiểu nha đầu này, Nguyệt trưởng lão định bỏ đi như thế sao? Không bằng ta tới chỗ Tiên tôn, để cho hắn nhìn thật kỹ “ái đồ” của mình đang “nửa sống nửa chết” ra sao?”