Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 40: Học tập thật tốt, ngày ngày tiến về phía trước


trước sau

Gió mát thổi qua, đêm tối phủ xuống.

Thiên Âm ôm túi đựng tiên đan thần dược lấy từ trên người hai tiên tử kia ở trong ngực, gương mặt thỏa mãn đáp xuống từ vân đóa*, lúc thấy Cửu Trọng điện thì giống ngựa hoang tìm được mẹ, vui mừng chạy tới cửa điện.

*Vân đóa: mây để cưỡi.

Chạy được nửa đường bỗng nhiên nhớ tới Lưu Quang nên quay lại.

“Cảm ơn ngươi.” Nàng cười chân thành, gương mặt nhỏ nhắn khả ái tỏa ra ánh sáng dịu dàng: “Mặc dù lần đầu tiên thấy ta, ngươi nói muốn bắt ta đi luyện đan, nhưng hôm nay ngươi giúp ta, ta sẽ nhớ cả đời.”

Lưu Quang bật cười: “Vậy thì báo đáp ta đi!”

“Trời ơi! Ngươi muốn ta báo đáp thế nào?”

“Ngươi…” Lưu Quang khẽ cười, cả người hòa vào bóng đêm, ánh sáng xung quanh hắn trở nên mông lung kỳ ảo: “Bỏ sư phụ Trọng Hoa của ngươi đi, đến làm đệ tử của ta được không?”

Bỏ sư phụ sao??!

Gương mặt Thiên Âm hiện lên vẻ kinh sợ, nghĩ đến việc sau này sẽ im lặng ngồi bên mép giường của sư phụ để bảo vệ người, dùng đôi mắt thấu hiểu thế sự, trìu mến nhìn sư phụ ngủ…

Nàng lập tức lắc đầu không ngừng: “Không được không được! Ta chỉ muốn có một sư phụ thôi!” Nói xong cũng không quản lời nói tiếp theo sẽ không thuận miệng, gương mặt đáng thương nhìn Lưu Quang: “Hay là, ngươi đổi cái khác đi?”

“Ha ha… Vậy xem như xong đi.” Lưu Quang cười to, xoay người muốn đi thì lại bị Thiên Âm nắm lấy vòng tay có đính những chiếc chuông nhỏ như hạt đậu của hắn.

Chiếc chuông phát ra âm thanh lanh lảnh trong đêm, hắn cười như không cười nhìn nàng, cũng không mở miệng nói chuyện.

Thiên Âm bị hắn nhìn, gương mặt lập tức ửng đỏ, nàng gãi đầu rồi cúi xuống suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng: “Mỹ nhân ca ca…”

“Gọi ta là Lưu Quang đi.” Đáy mắt hắn hiện lên ý cười, “Thấy người nào ngươi cũng gọi là ca ca, cho nên ta cũng không lạ gì. Sau này gọi ta là Lưu Quang, không cần quy củ bối phận hay quan tâm những khuôn khổ quy định, nói chuyện tự do chút.

“Lưu…” Thiên Âm dừng một chút, cuối cùng cũng không có ý muốn gọi
tiếp, hỏi hắn: “Tại sao hôm nay lại giúp ta?”

Lưu Quang ngồi xổm xuống, trong ánh mắt có chút xem thường, tuổi của nàng không hiểu cũng phải: “Được người ta hâm mộ, đương nhiên sẽ có kẻ ghen tỵ, suy nghĩ của ngươi đơn thuần quá, phải học được cách bảo vệ bản thân.”

“Ôi! Vậy là có ý gì?”

Tiểu nha đầu đơn giản này!

Lưu Quang âm thần lắc đầu: “Lúc ngươi bị Hồng Trang vây quanh thì ta vẫn ở sau lưng ngươi, vốn muốn lấy chút máu của ngươi để luyện đan, lại thấy vận khí của ngươi không tốt, ba phen mấy lần chứng kiến người ta lấn át ngươi. Ngươi còn hồ đồ vô Tàng Bảo Điện với người lạ nữa, bị hãm hại cũng không biết. Thật không hiểu ngươi đơn thuần hay là ngu xuẩn nữa.”

Thiên Âm xấu hổ không ngừng: “Ta… Làm sao ta biết người đó sẽ hại ta chứ…”

“Ngươi vừa bái vi sư, vậy cố tu hành cho tốt, tránh sau này bị những người kia bắt nạt, ngươi là một thần thể đó.” Lưu Quang khinh bỉ, “Ngươi cũng không biết, lúc ngươi bị tiểu Hồng Trang đạp lên mặt, bộ dáng rất khó coi.”

Hắn vẫn nhớ bộ mặt đầy bùn đất của nàng, trong khung cảnh cánh hoa bay đầy, nàng chậm rãi đứng dậy rồi ngẩng mặt cười một tiếng, lúc đó lộng lẫy chói chang như thế nào! Sự ngây thơ thuần khiết chỉ là lớp vỏ để lừa gạt, khi ấy trong mắt nàng lộ ra vẻ bi thương…

Khuôn mặt nhỏ của Thiên Âm đỏ lên: “Ta không đánh lại nàng ta, nàng ta có học qua tiên pháp rồi…”

“Cho nên…” Lưu Quang vỗ bờ vai mềm mại trước mặt: “Ngươi hơn người khác là có thiên phú, hãy học thật tốt, ngày ngày tiến về phía trước, không tới mấy năm thì có thể đánh lại đám người đó rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện