Editor: Tiểu Ly Ly.
Ẩn thân ở trong mây, Trọng Hoa cố gắng ổn định tâm trạng, lúc này nhìn Thiên Âm ở phía xa, trong đầu của hắn liền nghĩ tới tai họa sắp ập đến.
Ai có thể nói cho hắn biết, ngoài mặt đồ đệ khéo léo động lòng người, nhưng hắn vẫn không hiểu rõ tâm tư của nàng? Nếu là người bình thường, đói đến chóng mặt, không phải thấy một bàn thức ăn đã sớm nhào tới chứ?
Không ngờ nàng nghĩ tới tử tù?
Trọng Hoa vỗ trán!
Trong lòng của tiểu tử này, rốt cuộc cả ngày lẫn đêm nghĩ tới cái gì? Dù sao hắn cũng đã dạy hai người đệ tử, hôm nay đột nhiên có nữ nhi tâm tư mỏng manh dễ vỡ làm đệ tử......
Trọng Hoa sống nhiều năm, rốt cuộc cũng bắt đầu nhức đầu.
Mà ở trong điện, nhìn bóng dáng của Trọng Hoa bỗng chốc biến mất Thiên Âm thu hồi ánh mắt, cúi đầu gặm khớp xương của Thiên Tuyết, hỏi: "Sao ta có cảm giác sư phụ như đang chạy nạn vậy!"
Thiên Tuyết chớp đôi mắt to tròn trịa, hết sức gật đầu đồng ý!
"Tuyết Tuyết, sau này chúng ta phải học tiên pháp thật tốt! Không học giỏi, ta sẽ không ra khỏi điện Cửu Trọng!"
Đôi mắt của Thiên Tuyết trừng lớn, liều mạng lắc đầu. Thiên Âm cười to, ôm nó vào trong ngực xoa rất nhẹ nhàng rồi dừng lại, nói: "Là ta không ra, không nói không cho ngươi đi ra ngoài. Ngươi có thể ra ngoài chơi khắp nơi, dù sao đây là quyết định của ta, tuyệt đối không thay đổi!"
Vì thế từ ngày đó, Thiên Âm cũng không bước qua ngọn núi thứ hai. Ở Thái A tiên sơn, trong lòng nhiều người cũng dần quên đi Thiên Âm, Dieendaanleequuydoon, chỉ thỉnh thoảng nhắc tới đồ đệ trời sinh thần thể của Tiên Tôn Trọng Hoa thì giật mình kêu lên: "Là cái tên ăn xin đó sao?! Chắc là thấy mình văn võ đều kém nên mất thể diện, trốn ở trong điện Cửu Trọng không dám đến đây!"
****
Thời gian sáu năm trôi qua nhanh, trong nháy mắt, Thiên Âm đã từ một thiếu nữ ngây thơ thành đại cô nương mười bảy tuổi.
Nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn. Sáu năm, xuân đi thu đến hoa tàn hoa nở.
Ở trong điện Cửu Trọng sáu năm, Thiên Âm giữ đúng lời nói của nàng, chưa
từng bước ra khỏi điện một bước, ngăn cách với cuộc sống.
Ngày đó, lời nói của Lưu Quang in sâu trong lòng nàng, nó cũng giống như ma chú khắc sâu trong đầu. Khiến cho nàng tin tưởng rằng học tập tốt, nhất định sẽ ngày ngày tiến bộ!
Chỉ cần học giỏi Tiên thuật, mới có thể không sợ phần tử đối địch, mới có thể bảo vệ sư phụ, bảo vệ người mình muốn.
Vì thế hôm nay, trời sáng rực rỡ, khi tiên thể của nàng mới luyện thành, tinh thần phấn chấn, nhìn ánh mắt Trọng Hoa vui mừng, xuất hiện ở trong trường luyện võ.
Thời điểm khi nàng xuất hiện, thì không có tiếng động.
Thời điểm khi Trọng Hoa xuất hiện, thì trong chốc lát oanh động toàn trường!
Mới đầu, nàng theo đám mây hạ xuống, trên người mang theo tiên khí, quần áo màu xanh nhạt thêu rễ cây và hoa sen Tịnh Đế quấn quýt lấy nhau, hoa nở mang nỗi buồn triền miên, dải lụa đeo bên hông tung bay, tóc dài như dải ngân hà rũ xuống eo, phong thái lỗi lạc, nhẹ nhàng như bướm.
Nhưng giọng nói phát ra từ trong trường không phải vì nàng kinh ngạc, mà là vì sự xuất hiện của Trọng Hoa ở phía sau nàng, đầu tiên toàn bộ trường luyện võ xôn xao, ngay sau đó phát ra tiếng nghị luận giống như thủy triều!
"Là Thiên Âm!!"
"Trời ạ, là cái tên ăn xin đó sao?"
"Không thể tưởng tượng nổi! Không ngờ nàng lớn lên thành dáng vẻ đó rồi sao?"
Nghe tiếng kêu vô cùng đau đớn, Thiên Âm chu mỏ.
Quay đầu lại hỏi sư phụ mình: "Sư phụ, chẳng lẽ dáng vẻ của đồ nhi quá giống quỷ Dạ Xoa? Nhìn mặt mũi của những người này sợ đến trắng bệch. Nhưng nếu thật giống như quỷ Dạ Xoa, sư phụ người thật có năng lực vượt trội, có thể đối mặt với đồ nhi sáu năm!"