Editor: Tiểu Ly Ly.
"Huyền Tề ca ca!!"
Bản thân hắn rất hưởng thụ khung cảnh mộng ảo tươi đẹp và vô cùng yên tĩnh này, nhưng đột nhiên xuất hiện tiếng nói làm bươm bướm kinh bay, đánh bay giấc mộng của Huyền Tề.
Uỳnh một tiếng, Huyền Tề từ trên cây mạnh mẽ rơi xuống đất.
Đột nhiên một đôi giày được khạm từ đá thạch anh tím xuất hiện trong tầm mất của hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt Thiên Âm vội vàng, giống như không kịp đợi hắn ngồi dậy, nàng đã nhẹ nhàng nhảy xuống, nằm trên đất giống hắn, cằm tựa vào hai tay, ánh mắt rối rắm nhìn Huyền Tề, mặt hai người đối diện nhau..
Huyền Tề duy trì hình chữ đại*, tư thế nằm dang tay dang chân, bất mãn quở trách: "Thiên Thiên, muội là một nữ tử, phải hiểu như thế nào là rụt rè chứ? Không thể ở nơi xa như vậy mà muội lớn tiếng kêu la, làm cho cả tiên môn cũng nghe được giọng nói thảm thiết của muội, rất mất thể diện lắm, biết chưa?"
*Đại (大): hình người
"Còn có muội nằm trước mặt ta làm gì? Muội là con thằn lằn sao? Muội không biết nằm nói chuyện như vậy rất mất thân phận sao?"
Trong nháy mắt, vẻ mặt Thiên Âm phiền não: "Huyền Tề ca ca, hôm nay muội đã làm chuyên mất thể diện trước mặt sư phụ."
"Haa...! Nói nghe xem?"
"Muội...... Lần đầu tiên muội tới quỳ thủy, muội......"
Đột nhiên Huyền Tề nhảy cao, nhanh chóng trèo lên cành lê thật cao, trên mặt đỏ bừng, sắc mặt từ xanh chuyển thành trắng, run run kích động kêu gào; “Đáng chết, muội xem ta thành người nào hả?? Ta cũng không phải là mẫu thân của muội, chuyện này muội cũng muốn đi tố cáo với ta? Sư phụ của muội là tiên tôn Trọng Hoa, không phải là ta! Không phải là ta!! Chuyện như vậy muội nên đi nói cho hắn biết!"
Thiên Âm vội vàng đứng dậy, không hiểu cau mày: "Sư phụ biết mà, muội cảm thấy của sắc mặt sư phụ không tốt lắm, muội chỉ muốn hỏi huynh một chút, quỳ thủy có phải là đồ không tốt hay không?"
Trong lòng Huyền Tề run lên, lòng bàn tay đầy đổ mồ hôi, hắn đang suy nghĩ phải nói làm sao cho nàng hiểu quỳ thủy là gì, thì đột nhiên ở phía chân trời xuất hiện bóng dáng của Trọng Hoa.
Vừa thấy hắn, Huyền Tề trở nên mừng rỡ, giống như gặp được thần linh, trong lòng cực kì: "Tiên Tôn,
ngài đã tới!"
Thiên Âm quay đầu nhìn lại, Huyền Tề đã bỏ trốn không thấy bóng dáng.
Trọng Hoa đi đến trước mặt.
Hắn nắm cổ tay của nàng, vẻ mặt thận trọng hơn so với việc dẫn người tấn công Ma tộc, nói: "Ngươi không biết, vi sư sẽ nói cho ngươi biết."
Giờ phút này, Thiên Âm vui mừng hưng phần, liên tục gật đầu không ngừng.
Từ sau khi nàng chân chính lột xác trở thành từ thiếu nữ ngây thơ, sự việc hôm nay làm nàng hối hận xấu hổ khó có thể quên được.
****
Hôm sau, đệ tử của điện Chấp Pháp đến điện Cửu Trọng.
Lúc đó, Thiên Âm đang ôm Thiên Tuyết ngồi phơi nắng dưới gốc cây hòa cổ thụ ở bên ngoài phơi nắng.
Cảm thấy có hơi thở xa lạ đến gần, nàng với Thiên Tuyết đồng thời mở mắt nhìn người đang tới.
Thiếu niên anh tuấn mười tám mười chín tuổi, gương mặt góc cạnh, làn da không giống như các đệ tử khác màu trắng mà làn da của hắn màu đồng, mặc dù cố ý nghiêm mặt nhưng vẫn không giấu được ánh mắt sáng ngời. Là một thiếu niên trẻ trung.
Mặt mày Thiên Âm khẽ cong: "Ta là Thiên Âm, ngươi là ai? Đến đây có việc gì?"
Nói xong, nàng giương mắt liếc trộm bầu trời, bầu trời trong sáng, nhưng lại không thấy Tiên hạc xuất hiện như trong dự định, nàng khẽ thất vọng.
Thật lâu...... Chưa có ăn thịt!
Người tới đi tới trước mặt nàng, lễ phép khẽ chắp tay: "Thiên Âm sư muội, khỏe."
Ít cùng người lui tới, nhất thời Thiên Âm bị một tiếng gọi sư muội, nàng tươi cười rạng rỡ, nhảy xuống từ cành cây cao, hỏi: "Ngươi đến tìm sư phụ ta sao?"
"Ta là Phương Diệc Nhiên đệ tử của trưởng lão Phục Nguyên điện Chấp Pháp, phụng mệnh sư phụ mà đến."